Nữ Pháp Y Mau Nhảy Vào Trong Bát

Chương 5: Lấy DNA

Hai vợ chồng Mã Hoa và Vương Tinh được đưa vào phòng thẩm vấn, Lục Ly và Mạnh Triết mỗi người thẩm vấn một người. Nhìn thì hai vợ chồng có vẻ thật thà nhưng quá trình lấy lời khai không đơn giản.

Mã Hoa nói đi nói lại có mấy câu, nghe tin con trai gặp chuyện liền tức tối đến đây, nửa đường xe hư nên mất thời gian. Con trai từ nhỏ sống với ông bà nội, bọn họ đi kiếm tiền ở xa, không hay gọi điện thoại về nhà thăm hỏi. Bao nhiêu năm nay đều như vậy nên đã quen. Họ vốn định mấy ngày sau đó là kỳ nghỉ thì về … không ngờ, lại xảy ra chuyện này.

Hách Minh nhanh chóng liên lạc với hãng vận chuyển xác minh lời khai, lời khai của Mã Hoa là đúng sự thật.

Bên này Vương Tinh không ngừng khóc lóc, oán than con trai chết thật oan uổng, hành động này khiến Kha Mẫn bất giác cũng sụt sùi.

“Đưa hai người bọn họ đến phòng nghỉ một chút, những người còn lại rời đi.” Khúc Mịch quyết định không mất thời gian với thái độ cù cưa của bọn họ, tập hợp mọi người lại phòng quan sát, theo dõi tình hình.

Trông thấy chồng bước vào, ánh mắt Vương Tinh khẽ lưu chuyển, dường như muốn truyền đạt điều gì đó. Mã Hoa chớp chớp mắt liên tục, bà ta sợ hãi , cúi đầu không dám nói tiếng nào. Hai vợ chồng ngồi với nhau quá năm phút, nhưng cả hai đều không nói với nhau lời nào. Điều này quá sức bất thường!

“Đội trưởng Khúc đội, chuyện anh yêu cầu em đi điều tra đã có kết quả!” Vương Nhân Phủ hưng phấn chạy vọt vào, “Không phải Mã Gia Câu té gãy chân mà bị bố dùng gậy đánh! Hôm tết Đoan Ngọ ông ta có về nhà, sau đó la lối bị mất một trăm tệ để ở trong túi, liền cho rằng con mình ăn cắp. Cậu bé nhất quyết không nhận, Mã Hoa lấy gậy dùng sức đánh gãy chân cậu bé!

Sau đó hai vợ chồng bỏ đi làm việc, để một mình Mã Gia Câu ở nhà. Xuống tiệm tạp hóa dưới chân núi đặt mỗi cuối tuần lại mang thức ăn lên đó. Bốn tháng trước, Mã Hoa đến thanh toán toàn bộ tiền lương thực cho chủ quán ăn, còn đưa thêm mười đồng để lấy mấy thùng không.”

Bốn tháng trước, chẳng phải là thời gian Mã Gia Câu bị sát hại? Vừa rồi, Mã Hoa khai từ Tết Đoan Ngọ ông ta vẫn chưa về nhà?

Chỉ vì một trăm tệ mà ra tay đánh con gãy chân, rồi sau đó vứt nó ở nhà một mình … Loại cha mẹ xưa nay hiếm. Hai người đều nói dối là con mình té bị thương, lén lút trở về nhà mà không dám cho ai biết, chứng tỏ hai người này có vấn đề!

“Thẩm vấn lại! Lần này không cạy được miệng của bọn họ, mấy cậu đừng mong ở trong đội hình sự nữa!” thanh âm Khúc Mịch không lớn, nhưng đầy sự uy nghiêm.

Lục Ly nghe thấy mấy lời này, mặt mày đỏ bừng bừng. Trước giờ anh ta luôn đảm nhiệm vị trí của Đội trưởng, nay bị chê bai không tiến bộ khiến anh ta tối xầm mặt mày.

Anh ta tức tối đi vào trong phòng thẩm vấn, “Mã Hoa, anh đã giết con trai mình rồi đem giấu xác vào thùng giấy, mang bỏ ở nơi hẻo lánh, anh có nhận tội không?”

“Tôi không giết con mình, thằng bé không phải do tôi giết!” Mã Hoa kích động hét lớn, dùng sức đấm mạnh xuống mặt bàn, “Tôi làm sao lại tự tay giết con mình chứ?”

Lục Ly vươn tay túm chặt cổ áo ông ta, nghiến răng nghiến lợi: “Mày là thằng khốn nạn, đánh con mình gãy chân, nhẫn tâm vứt bỏ nó đi thẳng một mạch, thì còn chuyện gì mày không dám làm nữa? Mày ở tiệm tạp hóa mua mấy thùng các tông không phải nhằm mục đích giấu xác thằng bé ư? Con trai chết dưới bàn tay cha ruột của mình, nó biến thành quỷ chứ không thể đầu thai. Nó nhất định trở về tìm mày báo thù! Mày chưa gặp ác mộng đúng không?”

“Chân của nó là do tôi đánh gãy, nhưng tôi không giết nó!” Sắc mặt ông ta trắng bệch như giấy, lắc đầu quầy quậy, “Con trai, con đừng tới tìm cha, oan có đầu nợ có chủ, con hãy đi tìm kẻ đã sát hại con!”

“Mày nói mày không giết con mình, cớ gì khi phát hiện thi thể lại không báo cảnh sát, còn lén lút đem giấu thi thể?” Lục Ly buông tay, ông ta xụi lơ, ngã người xuống ghế, “Cảnh sát đã đi lục soát nhà mày, nếu tìm thấy chứng cứ xác thực, dù mày ngoan cố không nhận tội thì vẫn bị trừng phạt trước pháp luật! Tao khuyên mày hãy thành thật khai báo may ra còn được hưởng khoan hồng.”

“Đồng chí cảnh sát, con trai tôi không phải do ông ấy giết, chúng tôi vô tội, chúng tôi không giết người!” Vương Tinh nghe xong lời này sợ run bần, òa lên khóc thét, hơi thở gấp gáp.

Người đàn bà này rất kỳ lạ, việc chồng phải ngồi tù còn đau khổ hơn là con trai mình bị giết! Miện cưỡng có thể lý giải rằng dù gì con trai cũng không còn; nếu như cũng mất chồng thì bà ta biết dựa vào ai?

“Đội trưởng Khúc tôi yêu cầu được lấy DNA của hai người này.” Tăng Dĩ Nhu đẩy cửa tiến vào, “Tôi vừa tiến hành kiểm tra lại thi thể, phát hiện ngay kẽ nứt ngón trỏ bàn tay phải có một mảnh da nhỏ, nghi ngờ là dấu vết hung thủ để lại. Trước đây là do bùn đất xen lẫn nên không nhìn ra, đây là sơ suất của tôi.”

“Tôi không giết người, tôi không biết gì hết! A a a ….” Mã Hoa đứng vọt dậy, quay người chạy nhào ra ngoài.

Mạnh Triết duỗi tay túm chặt cổ tay hắn, nhẹ nhàng bẻ quặc ra sau, tay kia ấn đầu ông ta xuống bàn.

“Còn nói không giết người, đuôi cáo đã lòi ra hết rồi!”, Lục Ly nghiêng người nói, “Đội trưởng Khúc, tôi đề nghị tạm giam hai vợ chồng, chờ có được kết quả xét nghiệm DNA, coi họ còn già mồm đến chừng nào!”

Khúc Mịch khẽ gật đầu, trước tiên cho Tăng Dĩ Nhu lấy mẫu thử, rồi bố trí người dẫn hai vợ chồng vào phòng tạm giam.

“Lão đại, khả năng chúng ta đã sắp phá được vụ án. Chờ sau khi công bố kết quả với đám truyền thông công bố kết quả, coi thử coi còn ai dám nói hươu nói vượn nữa không!” Mạnh Triết đầy hưng phấn.

Gương mặt Lục Ly không giấu nổi sự vui mừng. Vụ án gây chấn động lại nhanh chóng được phá điều này chứng tỏ Đội cảnh sát hình sự không phải mấy kẻ ăn không ngồi rồi.

Tuy rằng phương hướng chỉ đạo của Khúc Mịch vô cùng chính xác, thế nhưng nếu không có anh, cả đội vẫn thừa khả năng phá án! Trước đó tôn Khúc Mịch là thần là thánh, bây giờ xem ra cũng chỉ đến thế mà thôi.

Dáng vẻ Khúc Mịch lúc này lại đầy suy tư: “Vợ chồng Mã Hoa không phải là hung thủ giết người, vụ án này còn rất nhiều uẩn khúc. Mấy ngày tiếp theo e rằng mọi người phải chịu nhiều vất vả, hôm nay về nhà nghỉ ngơi trước.”

Mọi người nghe xong thì sững người, đưa mắt nhìn nhau, trong lòng khó chịu. Lục Ly đang cao hứng, thình lình bị dội gáo nước lạnh, lại càng không phục, anh ta khẽ hừ một tiếng.

“Tan ca chúng ta cứ về nhà trước, hai ngày nay mọi người chạy tới chạy lui cũng mệt. Đợi sáng mai có kết quả xét nghiệm của bác sĩ Tăng sẽ định liệu sau!” Anh ta dĩ nhiên không đồng tình với lời nhận định của Khúc Mịch.

Tất cả mọi người đồng loạt tan tầm, trong phòng làm việc chỉ còn Khúc Mịch. Lát sau, Hách Minh lấy chứng cứ bên nhà Mã Hoa trở về, mang theo mấy thùng không, bên trong còn có mấy túm tóc.

Khúc Mịch cũng cho anh ta về nhà, cầm tóc đi tìm Tăng Dĩ Nhu.

“Nhân tài trong Cục cảnh sát héo tàn, nên đành phải để bác sĩ Tăng kiêm luôn việc của phòng pháp chứng. Vất vả rồi!” Khúc Mịch giao tóc cho Tăng Dĩ Nhu, nhờ cô hỗ trợ xét nghiệm.

“Được, để tôi làm.” Không ngờ anh lại có thể nói ra được một câu đầy tính nhân văn như vậy, Tăng Dĩ Nhu ngước lên nhìn anh một cái, nhận vật chứng rồi cúi xuống tiếp tục công việc. Thời đại học, cô học chuyên ngành pháp y. Về sau học lên lấy bằng thạc sĩ kép, một là pháp y, cái còn lại là pháp chứng.

Nhìn một phòng chứa đầy dụng cụ kiểm nghiệm lại không có ai sử dụng, cô liền chủ động kiêm chức. Cục cảnh sát đã xin lệnh cấp trên, chắc sẽ nhanh có chuyên gia được điều đến.

Đêm dần khuya, cô rốt cuộc đã hoàn thành công việc, và kết quả thu được lại khiến cô bàng hoàng.

“Như thế nào? Kết quả ngoài dự liệu của cô?” thanh âm trầm thấp, khàn khàn vang lên phía sau lưng cô. Tăng Dĩ Nhu giật nảy mình.