Nữ Phụ Hào Môn Muốn Từ Hôn

Chương 33: 33 Cam Ngọt 5

Thiếu anh một lời hứa hẹn

Lê Thiên Thiên muốn nhìn rõ ảnh trên màn hình điện thoại nên thăm dò nhìn qua nhưng lại bị Diệp Thừa chọc nhẹ lên trán bằng ngón trỏ, màn hình lập tức tối đen.

Hắn nhướng mày nhìn cô, dưới ánh mặt trời, con ngươi nâu thẫm biến thành màu hổ phách, bên trong xuất hiện tia giễu cợt tựa hồ như đang khiêu khích.

Lê Thiên Thiên bĩu môi rồi thu hồi ánh mắt tò mò.

Cô chỉ muốn biết Diệp Thừa đã chụp lén mình từ lúc nào mà thôi, cô sẽ tìm cơ hội để nhìn nó.

Sự xuất hiện của Diệp Thừa tạo ra oanh động không nhỏ.

Vốn dĩ hôm nay mọi người đều cao hứng phấn chấn mà đến, cho rằng có thể vui vẻ chơi đùa hai ngày, chưa từng nghĩ đến việc sẽ đi ra ngoài chơi cùng ông chủ.

Tránh được đêm Bình An, lại thoát không khỏi tết Dương lịch.

Doãn Hoằng nào dám dùng điện thoại của Diệp Thừa, vừa lúc hai người xin phép đi vệ sinh đã trở lại nên ông ấy vội nói:

“Tiểu Diệp tổng, tôi dùng điện thoại của bọn họ là được.

Cậu… cậu muốn đi cùng sao?”

“Tôi có thể đi cùng chứ?”

Diệp Thừa hỏi Doãn Hoằng nhưng ánh mắt lại không rời khỏi Lê Thiên Thiên, cũng nâng cằm lên chỉ chỉ về phía cô, tiếp tục nói:

“Lê Thiên Thiên bảo tôi hỏi ý của thư ký Doãn.”

Lê Thiên Thiên: …

Doãn hoằng: … Chẳng lẽ tôi còn có thể nói là không thể sao?

-

Tổng cộng có bốn xe, vốn dĩ là vừa đủ nhưng vì Diệp Thừa đến nên lại nhiều thêm một chiếc.

Hàn Dương có việc nên không tham gia team building lần này, mọi người cũng không thể để tiểu Diệp tổng lái xe một mình trong hành trình dài như vậy.

Cuối cùng dưới sự biểu quyết và nhất trí của mọi người, Lê Thiên Thiên đến ngồi xe của Diệp Thừa.

Lấy chiếc Porsche màu đen dẫn đầu, năm chiếc xe đồng thời xuất phát.

Diệp Thừa đeo kính râm, ánh mặt trời chiếu vào làm nổi bật khuôn mặt trắng nõn của hắn, đường nét từ sống mũi đến khóe môi càng thêm sắc nét.

Vốn đang trầm mê trong sắc đẹp, Lê Thiên Thiên không ngờ rằng Diệp Thừa đang nghiêm túc nhìn đường lái xe lại đột nhiên quay qua bắt được ánh mắt nhìn trộm của cô.

Hắn nhếch khóe môi, dường như tâm tình không tồi, nói:

“Dường như bọn họ đã ngầm thừa nhận quan hệ của chúng ta.”

Lời này khiến Lê Thiên Thiên như bị nghẹn, cô chuyển dời ánh mắt, làm bộ như cái gì cũng chưa nghe thấy.

Nhưng hiển nhiên là Diệp Thừa sẽ không dễ dàng buông tha cô như vậy.

“Nếu không chúng ta nhanh chóng xác định quan hệ đi, đỡ cho bọn họ phải đoán tới đoán lui.”

“Cái, cái gì xác định quan hệ?” Tim Lê Thiên Thiên như nhảy dựng, bên tai cũng nóng lên.

Cũng quá qua loa rồi đó!

“Quan hệ trợ lý chính thức của anh đó, em không thể làm trợ lý của Hàn Dương mãi được.”

Diệp Thừa thoáng nghiêng đầu cười đến xấu xa, lại tiếp tục nói:

“Em cho rằng là quan hệ gì?”

Lê Thiên Thiên biết mình bị trêu chọc, cô nhẫn nhịn không đáp lời nhưng lại nghe thấy Diệp Thừa thì thầm một câu.

“Xác định quan hệ khác đương nhiên không thể hấp tấp như vậy, anh phải chuẩn bị cẩn thận một chút.”

Lê Thiên Thiên mím môi, không hiểu sao vì câu nói này mà trong lòng như nổi lên gợn sóng nhỏ, trái tim như bị thứ gì đó thiêu đốt, có chút nóng bỏng lại có chút ngứa ngáy.

Nhưng cô che giấu rất tốt phần rung động này, cố ý xem nhẹ câu nói vừa rồi, chỉ đáp lại câu trước đó.

“Không cần chuyển em lên chính thức đâu, sau khi kỳ thực tập kết thúc em sẽ lập tức mở lớp yoga.”

Phía trước là đèn đỏ, xe chậm rãi ngừng lại, thời gian chờ đợi kéo dài ba mươi giây.

Một hàng dài đang chờ phía trước nên hầu hết các xe phía sau đều trực tiếp tắt máy.

Diệp Thừa thì không như vậy, nhưng hắn nhân cơ hội quay qua nhìn cô một cái, hơi gật đầu xem như đáp lại lời cô.

Hắn vẫn luôn biết kế hoạch cuộc sống của cô, và hắn sẽ duy trì những gì cô muốn làm.

Lê Thiên Thiên cảm nhận được ánh mắt Diệp Thừa từ trên mặt cô dời xuống phía dưới, dừng lại ở bàn tay trái cô đang đặt bên chân.

Cô cũng thoáng nhìn thấy tay phải của hắn rời khỏi tay lái rồi duỗi về phía tay trái của cô.

Cô bất giác nín thở dịch tay mình sang chỗ khác theo bản năng, mặt cũng đỏ bừng.

Nhưng cuối cùng lại thấy Diệp Thừa chỉ đang lấy hộp kẹo cao su chỗ hộc để đồ…

Nếu không phải đèn xanh sáng lên, xe bắt đầu di chuyển thì Lê Thiên Thiên đã muốn trực tiếp xuống xe chạy lấy người.

Xấu hổ đến mức có thể dùng ngón chân đào được cả cái Disneyland.

Không hiểu sao lại học được cái thói tự mình đa tình vậy chứ? Cô cầu nguyện cho Diệp Thừa không phát hiện ra động tác nhỏ của mình.

Nhưng khóe miệng đang giương cao lên kia đã cho thấy hắn không chỉ thấy được mà còn hiểu được suy nghĩ của cô.

Lê Thiên Thiên: … Hủy diệt đi.

Dường như đèn đỏ trên đường quốc lộ đều là ba mươi giây.

Khi xe dừng lại lần nữa, Lê Thiên Thiên mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, kiên quyết không chú ý đến bất kỳ hành động nào của Diệp Thừa.

Tay Diệp Thừa lại vươn đến, Lê Thiên Thiên tâm như nước lặng, nhàn nhạt liếc mắt một cái rồi thu hồi.

Kết quả là ngay sau đó, bàn tay ấm áp kia đã bao bọc lấy tay cô, ngón tay còn gãi nhẹ hai cái vào lòng bàn tay cô.

Tim Lê Thiên Thiên lỡ mất nửa nhịp, toàn bộ cánh tay đều đã tê rần.

Cô giật giật cánh tay cứng đờ, trước đó cũng không phải là chưa từng nắm tay với Diệp Thừa, nhưng sao lần này lại khẩn trương như vậy?

Đèn xanh sáng lên, Diệp Thừa thà rằng dùng tay trái gạt cần số chứ không chịu buông tay cô ra.

Lòng bàn tay hắn toát ra một tầng mồ hôi mỏng, cô cảm nhận được hắn cũng có chút khẩn trương.

Lê Thiên Thiên quay qua nhìn, sau khi nhìn chằm chằm vài giây thì có thể thấy được lỗ tai Diệp Thừa dần đỏ lên.

Tay trái đột nhiên bị nhéo một chút, yết hầu hắn lên xuống vài lần, lúc mở miệng nói chuyện thì giọng có chút khàn, âm cuối hơi trầm xuống.

“Nếu em lại nhìn anh nữa, anh sẽ không có cách nào để tập trung lái xe, như vậy không an toàn.”

Lê Thiên Thiên: …

Anh lái xe một tay cũng không an toàn.

Lê Thiên Thiên thu hồi ánh mắt, rút tay về rồi nhẹ giọng nói:

“Vậy anh tập trung lái xe đi.”

Trong tay Diệp Thừa trống không, quờ quạng một lúc cũng không bắt được gì nên u oán nhìn cô một cái rồi trầm mặt tiếp tục lái xe.

Lê Thiên Thiên định lấy điện thoại ra nghịch thì thấy Tần Hâm gửi tin nhắn đến.

【Tam kim: Thiên Thiên, tớ cảm thấy Trần Thân có điểm không thích hợp.】

Chờ một lúc Lê Thiên Thiên mới nhớ ra Trần Thân chính là chàng trai nuôi mèo kia.

【Tôi còn có thể ăn thêm hai bát nữa: Không thích hợp thế nào?】

【Tam kim: Ngày hôm qua khi giúp tớ chuyển nhà, anh ấy đột nhiên thổ lộ với tớ, lại còn nắm lấy tay tớ nhưng đã bị tớ kiên quyết hất ra.】

【Tam kim: Cậu sẽ không thật sự đoán trúng chứ, anh ấy thích tớ?】

Lê Thiên Thiên nhìn tay trái của mình, không được tự nhiên mà ho hai tiếng rồi nhanh chóng nhắn lại.

【Tôi còn có thể ăn thêm hai bát nữa: Đúng vậy, đã nói với cậu mà cậu còn không tin, ngoại trừ nắm tay cậu thì anh ấy còn làm gì nữa không?】

【Tam kim: Đương nhiên là không, còn có thể làm gì nữa chứ?】

【Tam kim: Hôm nay anh ấy đi làng du lịch Lương Đức, hình như là đi cùng bạn bè.

Anh ấy có gọi tớ đi cùng nhưng tớ từ chối rồi, tớ phải giữ khoảng cách với anh ấy.】

Làng du lịch Lương Đức?

【Tôi còn có thể ăn thêm hai bát nữa: Tớ cũng đang đến đó! Phòng ban của tớ đi team building.】

【Tôi còn có thể ăn thêm hai bát nữa: Sao cậu lại từ chối chứ, nếu cậu đến thì thật tốt, chúng ta có thể chơi cùng nhau.】

【Tam kim: Còn không nghĩ đến chuyện yêu đương, không từ chối thì chẳng phải là đang phát cho anh ấy tín hiệu sai lầm à?】

Lê Thiên Thiên cảm khái thở dài, cô cảm thấy những gì mà Tần Hâm đang nghĩ cô đều đã trải qua.

Nhưng cô sẽ không khuyên cô ấy bất cứ điều gì, cô ấy chỉ là chưa đợi đến thời cơ, đến đúng lúc thì có lẽ cô ấy sẽ liền động tâm.

Nghĩ vậy Lê Thiên Thiên bỗng nhiên bừng tỉnh, sao cô lại có suy nghĩ người từng trải thế này chứ? Chẳng lẽ hiện tại thời cơ của cô đã đến rồi sao?

“Sao em không nhìn anh nữa rồi?”

Giọng điệu ai oán của Diệp Thừa khiên tim cô rung lên, đang không biết nên trả lời thế nào thì lại nghe thấy hắn nói:

“Nếu như em không nhìn anh dù chỉ là một cái liếc mắt, anh cũng không có cách nào để tập trung lực chú ý.”

Lê Thiên Thiên: … Đây là lý luận gì vậy chứ?

“Bởi vì em không nhìn anh, anh sẽ nhịn không được muốn nhìn xem em đang làm gì.”

Lê Thiên Thiên: …

Cô cất điện thoại, nghe lời mà quay đầu nhìn về phía Diệp Thừa, chớp chớp mắt.

Nhưng sau đó lại nghe thấy hắn ung dung mà nói:

“Em cũng không cần nhìn anh mãi như vậy, thỉnh thoảng nhìn một chút là được.”

Sao lại khó hầu hạ như vậy chứ? Lê Thiên Thiên nắm chặt tay thành nắm đấm.

- Đọc truyện tại ???????????????????????????? chính chủ @????????????????????????????????.

Để đảm bảo an toàn dọc đường đi, Lê Thiên Thiên tuân theo yêu cầu xoi mói của Diệp Thừa, cách mỗi hai ba phút cô sẽ quay qua nhìn hắn một cái khiến cho cổ có chút đau.

Xe vững vàng dừng trong bãi đậu xe của làng du lịch, còn chưa kịp xuống xe đã nhìn thấy ba nam một nữ mặc đồng phục của làng du lịch đang bước nhanh về phía họ.

Người đàn ông dẫn đầu một mực cung kính chào hỏi với Diệp Thừa, Lê Thiên Thiên suy đoán hẳn là lúc Doãn Hoằng đặt phòng đã báo trước cho lãnh đạo nơi này biết Diệp Thừa cũng sẽ đến.

Diệp Thừa đeo kính râm xuống xe, bốn vị lãnh đạo của làng du lịch vây quanh hắn như thể hắn đang đến để khảo sát công việc và cơ sở hạ tầng.

Lê Thiên Thiên đi theo các đồng nghiệp khác ở phía sau vui vẻ ngắm nhìn cảnh đẹp xung quanh.

Tuy đang là mùa đông không có cây xanh nhưng làng du lịch đã bổ sung rất nhiều đồ vật trang trí, sạch sẽ ngăn nắp, không khí cũng tươi mát, hoàn cảnh vô cùng tốt.

Tiêu điểm của nơi này là suối nước nóng và khu trượt tuyết, thỏa mãn mọi tưởng tượng của du khách về phong cảnh phía Bắc.

Tại quầy lễ tân khách sạn, ngoại trừ Diệp Thừa, tất cả đều ở chung một tầng, mọi người sôi nổi cầm thẻ phòng lên lầu để cất hành lý.

Lê Thiên Thiên ở cùng phòng với Triệu Tương.

Sau khi cất hành lý xong, Triệu Tương có hơi say xe nên nằm trên giường nghỉ ngơi một chút, cơm trưa cũng không ăn.

Cô cũng không có gì có thể dọn dẹp nên ra khỏi phòng trước, vì không thấy các đồng nghiệp khác nên cô liền đi thẳng xuống sảnh khách sạn bên dưới.

Có một nhóm nam nữ trẻ tuổi đang ở trong sảnh, bóng lưng cao cao gầy gầy của một chàng trai trong nhóm trông vô cùng quen mắt.

Đến khi người đó xoay người lại Lê Thiên Thiên mới xác định được đó chính là Trần Thân - chàng trai nuôi mèo.

Trần Thân đeo ba lô, trên tay xách một cái túi mèo nhưng mèo lại nằm trong vòng tay của cô gái đứng bên cạnh.

Cô gái trông có vẻ vô tư, vỗ vỗ đánh đánh trên người Trần Thân, một hồi lại giật nhẹ cánh tay, một hồi lại nhéo eo, trông quen thuộc đến mức có chút quá giới hạn.

Nếu Tần Hâm không cảm giác được Trần Thân thích mình thì không nói, nhưng hiện tại, loại tình huống này, không phải Trần Thân có hơi ‘tra’ hay sao?

Tại sao một bên thể hiện tình cảm với Tần Hâm, một bên lại mập mờ với cô gái khác như vậy?

Lê Thiên Thiên ép buộc bản thân bình tĩnh lại, có lẽ cô gái kia chỉ là thân thích linh tinh, không nên nháo ra chuyện.

Thời điểm cô âm thầm quan sát Trần Thân thì hai mắt đột nhiên bị che lại.

Hương tuyết tùng quen thuộc như ẩn như hiện, cô có thể cảm giác được hẳn là Diệp Thừa đã cởi áo khoác lông vũ bên ngoài, lưng cô dán vào trước ngực hắn, hơi ấm xuyên qua lớp áo len mỏng truyền vào người cô.

“Đang nhìn gì vậy? Tiểu miên hoa?” Giọng nói trầm ấm của Diệp Thừa bùng nổ bên tai cô, tê tê dại dại.

Lê Thiên Thiên cố nén ngứa ngáy kéo tay hắn xuống.

Trần Thân đã làm xong thủ tục nhận phòng và cũng đã nhìn thấy cô.

“Lại là hắn ta? Không phải là em hẹn hắn đến đây chứ?”

Diệp Thừa nhíu mày, cảnh giác nhìn Trần Thân đang đi về phía bên này tựa như sư tử bị xâm phạm lãnh thổ.

“Thật trùng hợp, thế mà lại gặp được cô ở đây.

Tôi có bảo tiểu Hâm đến nhưng cô ấy không đi.” Trần Thân đẩy đẩy mắt kính, cười lộ ra hai cái răng khểnh.

Lê Thiên Thiên nhìn qua cô gái nãy giờ vẫn luôn chú ý động tĩnh bên này, nói bóng nói gió:

“Bạn bè của anh nhiều như vậy, thiếu mỗi Hâm Hâm cũng không sao.”

Trần Thân nghe ra được ý tứ trong lời nói của cô, nhìn những ánh mắt chăm chú xung quanh rồi lấy điện thoại ra hỏi:

“Có tiện thêm WeChat không? Tôi có một số việc muốn tâm sự cùng cô.”

“Không tiện!” Diệp Thừa kéo Lê Thiên Thiên về phía sau một bước, bảo trì khoảng cách an toàn với Trần Thân.

Trần Thân nhìn Diệp Thừa, bất đắc dĩ cười nói:

“Yên tâm đi người anh em, tôi sẽ không đoạt bạn gái của anh.

Tôi thích bạn thân của cô ấy, chỉ muốn biết có phải trước kia tiểu Hâm đã từng chịu tổn thương trong chuyện tình cảm hay không thôi.”

Thật ra Lê Thiên Thiên biết Tần Hâm từng có một người bạn trai, là mối tình đầu nhưng cũng đã sớm chia tay.

Chẳng lẽ cô ấy không nghĩ đến chuyện yêu đương nữa là vì vết thương tình cảm trước đó vẫn chưa khép lại sao?

Cô có chút dao động, do dự không biết có nên thêm WeChat với Trần Thân hay không.

Thấy Lê Thiên Thiên do dự, Diệp Thừa như sư tử xù lông hung hăng nhìn chằm chằm Trần Thân, ánh mắt lạnh lùng nhuốm lửa giận.

“Dùng chiêu này của cậu để lừa con nít đi, giả vờ nói muốn theo đuổi bạn thân người ta để xin thêm WeChat, quá lỗi thời rồi.”

Lê Thiên Thiên quay đầu lại nhìn Diệp Thừa, ánh mắt đầy dò xét.

“Xem ra kinh nghiệm của tiểu Diệp tổng rất phong phú.”

Sắc mặt Diệp Thừa cứng đờ, vừa định lên tiếng giải thích thì một con mèo trắng đột nhiên nhảy đến dưới chân hắn.

“Thật xin lỗi, là do tôi không ôm chặt Princess, dọa đến anh rồi sao?” Cô gái ôm mèo chạy đến nói xin lỗi với Diệp Thừa.

Cô ấy không hề có ý định bế con mèo lên, thậm chí còn không thèm để ý đến nó mà chỉ mải dò hỏi người đàn ông không có chút sợ hãi nào.

Phương thức đến gần này thật sự rất lỗi thời.

Lê Thiên Thiên bĩu môi, không hiểu sao trong lòng lại thấy bực bội.

Cô âm thầm trừng mắt nhìn Diệp Thừa đang trêu hoa ghẹo nguyệt một cái rồi khom lưng bế Bạch cầu lên.

Nhưng thật ra hành động này của cô gái lại giúp tẩy trắng cho Trần Thân.

Nếu giữa bọn họ thực sự có gì đó thì cô ấy không thể trắng trợn táo bạo mà câu dẫn Diệp Thừa như vậy.

“Được rồi, thêm WeChat đi.”

Lê Thiên Thiên lấy điện thoại ra quét WeChat của Trần Thân, quay đầu lại thì phát hiện không thấy Diệp Thừa đâu.

Cô trả lại mèo cho Trần Thân, nhìn quanh bốn phía tìm kiếm bóng dáng của Diệp Thừa.

Bỗng cô nhìn thấy Diệp Thừa đeo kính râm đứng ở cửa khách sạn, tay trái đút túi, tay phải thì đang dắt một con husky không biết tìm được ở nơi nào.

Một người một chó, uy phong lẫm liệt đứng ở cửa lớn với khí chất một người canh giữ cửa ngõ vạn người không thể khai thông.

Diệp Thừa sinh ra đã có sẵn cao ngạo kết hợp cùng với vẻ mặt hung dữ khi không mở miệng của husky, thật sự là rất có khí chất của thợ săn.

Nhưng ngay sau đó, husky nhìn thấy con mèo trong lòng ngực Trần Thân thì đột nhiên lui về phía sau một bước, vấp phải Diệp Thừa nên loạng choạng lảo đảo.

Mèo trắng nhìn thấy husky, không biết là đang ra uy hay là do bị dọa mà biểu tình đột nhiên trở nên dữ tợn, lông đều dựng lên, “meo” một tiếng lớn, thành công dọa husky chạy mất.

Diệp Thừa sửng sốt một lúc, không nghĩ tới husky bị hắn mượn tới để giữ thể diện lại bị một con mèo dọa chạy mất!

Hắn cũng cảm thấy có chút mất mặt nên xoay người đuổi theo husky.

Lê Thiên Thiên há hốc miệng vì quá kinh ngạc, trước khi mọi người kịp lấy lại phản ứng thì cô cũng đã đuổi theo.

Diệp Thừa chân dài, lại có thói quen chạy bộ buổi sáng nên lúc Lê Thiên Thiên đuổi theo ra ngoài đã nhìn không thấy bóng dáng Diệp Thừa đâu nữa.

Nhìn thấy gần đó có xe điện công cộng, cô vội chạy đến quét mã rồi lên xe chạy đuổi theo.

Chạy ra ngoài một chút đã có thể thấy bóng dáng Diệp Thừa ở xa xa, hắn đã chạy ra khỏi làng du lịch, hiện đang hướng lên phía sườn núi.

Sườn núi không dốc lắm nên cô đạp mạnh chân ga đuổi theo.

Đuổi theo hơn hai mươi phút mới bắt kịp Diệp Thừa.

Hắn cũng đã thành công bắt được con husky kia, hiện đang ngồi trên một đá lớn thở hổn hển.

Hai tay Diệp Thừa đặt trên đùi, đầu cúi thấp, mồ hôi từ cằm chảy xuống nhỏ giọt trên mặt đất, sợi tóc tự nhiên rũ xuống che khuất lông mày.

Lê Thiên Thiên xuống xe, cảm khái thể lực của Diệp Thừa đúng là quá tốt.

Diệp Thừa quay qua nhìn Lê Thiên Thiên rồi lại lúng túng quay đầu nhắm mắt, hối hận không biết vì sao trong lòng lại nghĩ quẩn mà đi mượn husky đến đấu với con mèo trắng kia.

Con chó ngốc này căn bản không cùng đẳng cấp với người ta.

Husky bị bắt được ngoan ngoãn ghé vào bên chân hắn nằm xuống, lè lưỡi vẫy vẫy đuôi.

Lê Thiên Thiên bị một người một chó này làm cho buồn cười, cô ngồi xổm xuống một tay sờ husky, một tay sờ đầu Diệp Thừa, ý vị châm chọc rõ ràng.

Diệp Thừa ‘bị vuốt lông’ chậm rãi hít thở đều lại, oán khí tiêu tán một nửa, dùng ánh mắt thâm thúy nhìn cô rồi hỏi:

“Thêm WeChat xong rồi sao?”

“Người anh ấy thích là Tần Hâm.

Em thêm WeChat với anh ấy, chỉ là vì cảm thấy hình như anh ấy biết chút gì đó về mối tình đầu của Tần Hâm.” Giọng điệu Lê Thiên Thiên mềm nhẹ như một đứa bé đang làm nũng.

“Tiểu miên hoa, em đang giải thích với anh sao?”

Đôi mắt sâu thẳm của Diệp Thừa dần sáng lên, bên trong nhuốm màu lưu luyến, thoạt nhìn hơi ươn ướt.

Sắc mặt Lê Thiên Thiên cứng đờ, tránh né ánh mắt như thiêu đốt của hắn.

“Em sợ anh hiểu lầm đúng không?” Diệp Thừa nghiêng đầu đến gần mặt cô, khóe miệng không giấu được ý cười.

Lê Thiên Thiên bỗng nhiên đứng lên, không đáp lời hắn, cô muốn lên xe rời đi nhưng lại phát hiện xe không còn điện nữa.

Diệp Thừa cũng đứng lên nhưng đột nhiên cảm thấy mắt cá chân đau nhói nên lại ngã ngồi trở về.

Lê Thiên Thiên phát hiện sự khác thường của Diệp Thừa, cô dùng ánh mắt hoài nghi mà nhìn về phía hắn.

“Anh đừng diễn kịch với em, chiêu này em từng dùng qua rồi.”

Diệp Thừa hơi nhíu mày, cố chống đỡ đứng lên nhưng dường như thật sự rất đau, thái dương lại chảy ra một tầng mồ hôi mỏng, nhịn không được mà hít vào một hơi khí lạnh.

Lê Thiên Thiên có chút luống cuống, cô vội đi qua đỡ Diệp Thừa rồi lấy điện thoại ra nhưng lại phát hiện không tín hiệu.

Đây là vùng núi xa xôi hẻo lánh đấy à? Vẫn còn có chỗ tín hiệu bao trùm không đến?

“Nơi này hẳn là khu vực rừng chưa được khai phá, tín hiệu rất yếu.

Chúng ta đi dọc theo con đường từng đi qua trở về là được, hy vọng con husky này biết đường.”

Hai người lẳng lặng đưa mắt nhìn con husky trông còn mờ mịt hơn cả hai người, hết hy vọng mà thở dài, đành dựa vào ký ức đi về phía trước.

Diệp Thừa ôm lấy bả vai Lê Thiên Thiên, gần như đem toàn bộ thân mình đều treo trên người cô, khóe miệng vẫn luôn cong.

Lê Thiên Thiên sắp đi không nổi nữa, cố hết sức mà nói:

“Diệp Thừa, nếu chân anh đã ổn thì nhanh chóng nói cho em biết, em thật sự đỡ anh không nổi.”

“Đó là đương nhiên, em cho rằng anh giống với em à, không què nhưng lại giả vờ bị què? Em cũng không biết lúc đó kỹ thuật diễn của em kém thế nào đâu, là do anh không muốn vạch trần em thôi.”

Lê Thiên Thiên cắn chặt răng, nhịn xuống ý định muốn hất Diệp Thừa ra, cô tìm một tảng đá để hắn ngồi xuống.

Trước mắt có hai ngã rẽ, cô và Diệp Thừa đều không nhớ rõ lúc lên đây là từ ngã rẽ nào.

Càng không thể trông cậy vào con husky ngốc bạch ngọt bị một con mèo dọa chạy.

Cuối cùng Diệp Thừa nghĩ tới một biện pháp cũ, hắn lấy ra một đồng xu rồi nói:

“Tung tiền xu đi, em vẫn chọn mặt có hoa văn đúng không?”

Khi còn nhỏ Diệp Thừa thích tung tiền xu để quyết định mỗi khi lâm vào cảnh khó xử, mà Lê Thiên Thiên thích chọn mặt có hoa văn, Diệp Thừa thì chọn mặt số.

Thần kỳ là mỗi lần tung tiền xu, đều là mặt hoa văn hướng lên trên nên nhiều lần đều nghe theo Lê Thiên Thiên.

Lúc đó cô còn cảm thấy mình thật may mắn.

Tiền xu được tung lên cao rồi được Diệp Thừa bắt được một cách hoàn mỹ.

Lê Thiên Thiên nhíu mày suy tư, cô nheo mắt đè lại bàn tay đang muốn mở ra của Diệp Thừa, nói:

“Lần này em chọn mặt số.”

Diệp Thừa kinh ngạc nhìn cô nhưng vẫn rất khéo léo che đậy một tia hoảng loạn vừa xuất hiện trong mắt, hắng giọng một cái rồi đột nhiên hét lớn:

“Husky, đừng chạy!”

Nhưng tiếng kêu của Diệp Thừa chỉ khiến husky đang ngoan ngoãn quỳ rạp trên mặt đất ngẩng đầu lên chứ không thể khiến Lê Thiên Thiên dời tầm mắt.

Mà bàn tay đang muốn xoay chuyển của hắn lại bị Lê Thiên Thiên nắm chặt lấy, gian lận không thành công.

Lòng bàn tay được cô mở ra, đúng là mặt hoa văn đang ở trên.

Cô liền biết mỗi lần Diệp Thừa đều sẽ cố gắng hết sức để cô có thể thắng.

Bí mật nhiều năm bỗng nhiên bị vạch trần, Diệp Thừa cảm thấy những sự kiện lớn không nói nên lời trong đời mình lại càng trở nên phong phú hơn.

Sau ca hát lạc nhịp, thất bại trong việc dùng husky để ra vẻ thì hiện tại, gian lận khi tung đồng xu đã vươn lên đứng đầu bảng xếp hạng.

Hắn nỗ lực muốn lưu lại trong lòng cô hình tượng hoàn mỹ… Hoàn toàn thất bại.

Ngay tại thời điểm Diệp Thừa cảm thấy cuộc sống không còn gì luyến tiếc thì thân thể mềm mại của cô đột nhiên ôm lấy hắn khiến hắn suýt chút nữa đã quên thở ra.

“Cảm ơn anh, Diệp Thừa ca ca.”

Cảm ơn hắn khi đó vẫn luôn dỗ dành, dung túng cho cô, mà cô khi đó như bị ngâm mình trong hũ mật, vậy mà lại xem nhẹ rất nhiều chi tiết, hắn cũng chưa bao giờ nói, cứ như vậy một mực yên lặng mà chiều chuộng cô.

Vòng eo của cô bị siết chặt, Diệp Thừa vùi đầu vào giữa cổ cô, phảng phất trở lại dáng vẻ yếu ớt khi còn bé, chỉ có như vậy mới được cô ôm lấy, mới có thể tiếp đầy năng lượng.

“Cảm ơn anh vì cái gì?” Giọng nói trầm ấm có chút khàn khàn.

“Cảm ơn vì trước đó anh đã đối xử tốt với em.”

“Vậy vì sao em lại không giữ lời hứa?”

Lê Thiên Thiên có chút bối rối, không biết vì sao Diệp Thừa bỗng nhiên nói như vậy.

“Em không giữ lời hứa gì?”

“Em từng đồng ý cả đời ở bên cạnh anh, kết quả là vừa qua mấy ngày em đã rời đi mất.” Giọng nói trầm trầm có thêm chút nghẹn ngào.

Lê Thiên Thiên:?

“Em nói muốn ở bên cạnh anh cả đời khi nào?”

“Ngày mà ông qua đời, anh cho rằng cha anh trở về, anh đã chạy ra ngoài rất xa, em đuổi theo anh, tới khi chúng ta trở về thì trời cũng đã muộn, em mệt, lúc anh cõng em đã nói như vậy.”

Suy nghĩ của Lê Thiên Thiên bị kéo về năm cô chín tuổi, vào buổi tối trăng sáng sao thưa hôm đó, hình như là cô ghé vào trên lưng Diệp Thừa rồi ngủ thiếp đi.

Diệp Thừa nói cái gì đó, cô đều theo bản năng “ừm” một tiếng, hoàn toàn không thể nhớ rõ được!

Lê Thiên Thiên giãy giụa khỏi vòng tay Diệp Thừa, giơ ba ngón tay lên rồi nói:

“Em thề, lúc đó em thật sự không nghe được anh nói cái gì, em ngủ quên mất.”

Diệp Thừa: …

Trong nháy mắt, Lê Thiên Thiên tựa như được đả thông hai mạch Nhâm Đốc, đột nhiên hiểu được một loạt hành vi dị thường của Diệp Thừa.

Ví dụ như năm đó khi cô rời đi, hắn tuyệt tình không thèm để ý đến cô.

Ví dụ như hắn vẫn luôn lạnh lùng, lại ngạo kiều độc miệng với cô.

“Anh, chẳng lẽ là bởi vì em không tuân thủ hứa hẹn nên mới vẫn luôn muốn từ hôn?”

Diệp Thừa chậm rãi thở dài, sắc mặt cũng không tốt hơn trước là bao.

“Là do mỗi lần anh nói từ hôn em mới chịu đến tìm anh, cầu anh, dính lấy anh.

Mà anh vừa đồng ý không từ hôn thì em lại trốn mất, không bao giờ đến tìm anh.”

Lê Thiên Thiên:!

Hóa ra lý do là như vậy!

“Tiểu miên hoa” Diệp Thừa nâng mắt lên, ánh mắt còn nóng bỏng hơn cả ánh mặt trời.

“Em thiếu anh một lời hứa hẹn.”

_.