Nữ Phụ Nghịch Tập Khuynh Thành Độc Tiên

Chương 264: Đám Bò Cạp

Thời gian như nước chảy, chỉ chớp mắt đã qua bảy ngày. TRải qua bảy ngày điều tức, thương thế trên người Lâm Nguyệt cũng đã tốt hơn rất nhiều, mặc dù tu vi chưa khôi phục hoàn toàn song ít ra cũng có thể hoạt động tự do.

Có một ngày Lâm Nguyệt vẫn như trước nằm chữa thương trong nhà gỗ, đột nhiên căn nhà gỗ khẽ rung lên một chút, báo sư thú thế mà đột nhiên ngừng lại.

Lâm Nguyệt hơi ngẩn ra, vừa mở hai mắt, thì đã nghe thấy Tử Vũ quát lên, “Trương thúc, có chuyện gì xảy ra thế?”

Thương đội phía trước truyền đến giọng của một lão giả hơi kinh hoảng, “Cửu thiếu gia, không xong rồi, phía trước phát hiện một đám bò cạp độc, hơn nữa hình như chúng đã phát hiện ra chúng ta rồi”

“Chỉ là chút bò cạp độc thôi mà, những thứ đó chẳng có linh trí gì cả, không đủ gây sợ, sai những người này đi đuổi đi là được rồi. Nhưng ngày này chúng ta đã chậm chễ rất nhiều, hành trình không thể chậm hơn được nữa”

Tử Vũ tỉnh táo sao bảo, trong giọng đơn giản hơi bất mãn.

“Cửu thiếu gia, những bò cạp độc này mặc dù không có linh trí song số lượng lại rất nhiều, hơn nữa chúng thích nhất là trả thù, nếu không giết sạch chúng thì sợ là có phiền toái lớn đó” Trương thúc cười khổ một tiếng, nói ra.

Tuổi của ông lớn hơn Tử vũ rất nhiều, đối với vùng sa mạc chết này cũng khó giải thích, mặc dù hiện tại người làm trưởng đoàn thương đội là Tử Vũ, song ông lại không thể không nhắc nhở tử Vũ.

Bò cạp độc dù bình thường chẳng đáng là gì, song ở vùng sa mạc chết này thấy bò cạp độc thì lại là chuyện cực kỳ nguy hiểm, dù sao trên vùng sa mạc chết là đại bản doanh của bò cạp độc, thứ bò cạp độc này ẩn trốn nhiều đếm không xuể, cái gọi là đạo lý con kiến cắn chết voi không sai, những bò cạp độc này lại thích nhất mang thù, nếu giết một con, những con khác tất nhiên sẽ ào ào kéo tới, không chết không thôi.

“Nói thế cũng có vẻ hơi khó giải quyết đó. Trương thúc, bò cạp độc mai phục đằng trước có số lượng thế nào?”

Trương thúc nhíu nhíu mày, nói, “Đoán chừng khoảng ba bốn trăm con, còn dưới mặt cát không biết có bao nhiêu thì không rõ nữa”

“Chỉ ba bốn trăm con thôi thì không nhiều, Trương thúc, thúc cho gọi một đội bảo vệ chừng hai mươi người qua đây, nhất định phải giết chết tất cả những bò cạp độc đó đi! Hiện giờ A La đã là thể tu cấp bốn rồi, đôi phó với những bò cạp độc đó vậy là đủ!” Nghe thấy lời Trương thúc nói, Tử Vũ trầm tư một lát, rồi sai bảo.

Trương thúc không hề động, mà dừng chút hơi do đự mở miệng nói, “Cửu thiếu gia, lần này chỉ sợ phải để ngài tự mình ra tay mới được, hộ vệ A La mặc dù đạt tu vi cấp bốn, nhưng trong những bò cạp độc ở phía trước lại có một con bò cạp độc vương nữa, hộ vệ A La chỉ sợ không phải là đối thủ của bò cạp độc vương kia đâu”

“Bò cạp độc vương ư? Trương thúc, thúc chắc chắn chứ?” Nghe thấy lời Trương thúc nói, giọng Tử Vũ hơi thay đổi, sắc mặt cũng khó coi chút.

Mặc dù lúc trước hắn chưa từng đi qua vùng sa mạc tử vong này. Nhưng chuyện liên quan tới bò cạp độc vương trong sa mạc chết thì lại nghe được không ít, trong sa mạc chết, nếu gặp phải đoàn bò cạp có bò cạp độc vương, bình thường sẽ cực kỳ phiền toái, nếu có thế giết chết bò cạp độc vương thì con may, nếu để nó chạy thoát thì chỉ sợ đón lấy họ là cái chết họ phải đối mặt trong sa mạc chết này có vô số bò cạp độc truy sát, đến cùng có thuận lợi rời khỏi vùng sa mạc chết này hay không là cả một vấn đề.

“cửu thiếu gia, vùng sa mạc chết này, lão phu lúc còn trẻ đã từng tới vài lần, cũng gặp qua bò cạp độc vương mấy lần, không có nhìn lầm đâu ạ” Trương thúc thở dài, trầm giọng nói.

“Nếu thật là thế, bổn thiếu gia sẽ đi nhìn chút thì được rồi” Tử Vũ trầm tư một lát, thần sắc cũng nặng nề hẳn.

“Trước mắt ở đây cũng chỉ có Cửu thiếu gia có tu vi cao nhất, chỉ đành dựa vào Cửu thiếu gia vậy” Trương thúc hình như hơi bất đắc dĩ thở dài, bảo, “Thực ra bò cạp độc đó sợ lửa, đối với thể tu đã tu luyện mà nói thì khá phiền, song với thần tu mà nói cũng chẳng là gì cả. Tiếc là trong thương đội chúng ta chẳng có thần tu đi theo…”

Nghe thấy lời Trương thúc nói, Tử vũ lại cười lạnh mấy tiếng, bảo, “Lần này đột nhiên lại hợp tác với Mộc Thành, hơn nữa lại chỉ định đúng ta hộ tống, hẳn là có kẻ muốn ta một đi không trở về rồi”

“Cửu thiếu gia,,,” Trương thúc thấy Tử Vũ như thế, không đành lòng định nói gì lại thôi.

“|Trương thúc đừng nói nữa ta sẽ dẫn thúc đi xem qua một chút” Nói xong, thân hình Tử Vũ chợt lóe lên, hướng về phía trước đội ngũ lao đi.

Trương Thúc đứng nguyên tại chỗ cười khổ mấy tiếng, cũng vội vàng đi theo, trong đội ngũ những người khác cũng biết gặp phải phiền toái, vội vã xuống ngựa, tỏa ra thần sắc đề phòng nặng nề.

Lời vừa nói kia, Lâm Nguyệt dĩ nhiên nghe thấy cả, nhất là những lời Trương thúc nói đó, nàng lúc nào cũng cảm giác như đối phương đang nói cho nàng nghe vậy.

Hiện tại Thương đội gặp phiền toái, dĩ nhiên Lâm Nguyệt cũng không cách nào điều tức được nữa, nhưng nàng cũng không có y ra khỏi nhà gỗ, chỉ nửa ngồi nửa tựa cạnh cửa, lặng nhìn ra vùng cát vàng mêng mông xa xa, đôi mắt trong veo thỉnh thoảng chợt lóe lên do dự.

Cứ thế đợi chậm một lát, nàng liền nghe thấy phía trước đội ngũ có từng đợt quát truyền đến, rồi có tiếng thú rít lên, từng trận rít ầm ầm, lại ngập tràn luồng bạo ngược máu tanh.

Cảm giác phía trước truyền tới tiếng động càng lúc càng lớn, ánh mắt Lâm Nguyệt lóe lên một cái, đột nhiên chậm rãi đứng lên, nhẹ nhàng nhảy xuống, nhảy lên.

Cả người báo sư thú đứng cạnh bị hù dọa sợ run lẩy bẩy, Lâm Nguyệt dựa vào thị lực sắc bén của tu sĩ nhìn thấy rõ ràng tường tận tình hình phía trước.

Cả thương đội ước chừng có hơn hai mươi con báo sư thú, ngoại trừ trong đó có hơn mười người có căn nhà gỗ ra thì những con khác lưng đều chất đầy hàng hóa, giờ phút này những con báo sư thú này bị những con bọ cạp độc kia dọa tới mức run lẩy bẩy, song nguyên nhân do được trải qua huấn luyện nghiêm khắc nên vân duy trì đội hình cũng không bị loạn.

Nhưng ngoài Lâm Nguyệt vẫn còn ngồi trên con báo sư thú này và mấy con báo sư thú bên cạnh ra thì những con báo sư thú khác bên cạnh đều có vài tên lính hộ vệ tay cầm binh khí, bảo vệ hai bên trong tình trạng đề phòng nghiêm ngặt.

Với tình hình như thế, Lâm Nguyệt cũng không thấy bất ngờ, là một thương đội, lúc thời điểm gặp nguy hiểm, đầu tiên nghĩ tới không phải là an nguy của mình, mà là hàng hóa, đây là chuyện rất bình thường.

Vì thế với những hộ vệ kia, Lâm Nguyệt chỉ nhìn lướt qua, sau đó đưa mắt nhìn vào đội ngũ phía trước, ở phía trước đối phương đã tụ tập không ít người đang chém giết, Tử Vũ và vị Trương thúc kia cũng ở đó, song cả hai người họ không ra tay, chỉ đứng một bên nhìn.

Những hộ vệ kia đang giết là một loại bò cạp khổng lồ, toàn thân màu đen bóng, vừa nhìn đã biết là loại độc vật kịch độc, nhưng bò cạp đó đứng đông nghịt trên sa mạc, đang phát ra từng tiếng rít chói tai, thoạt nhìn khiến người ta rợn cả tóc gáy.

Còn ở đằng sau đám bọ cạp đó, gần như có thể nhìn thấy một con bọ cạp có màu sắc toàn thân khác hẳn các con khác, con bọ cạp này toàn thân màu xanh tím, thể tích thì khổng lồ khác thường, không chỉ lớn gấp một lần, mà theo lời Trương sư thúc thì đó là bọ cạp độc vương.

Nhìn đến đây, thần sắc Lâm Nguyệt hơi động chút, trên mặt lại lộ vẻ đăm chiêu.

Theo ý nàng, khiến cho đám người Tử Vũ như lâm vào đại địch, thực ra thực ra cũng không mạnh lắm, thực lực cụ thể chẳng qua cũng chỉ ngang tu sĩ nguyên anh ở giới tu chân mà thôi, cũng chỉ dựa vào thân vỏ ngoài cứng rắng, cùng lưỡi đao sắc bén và cái đuôi như gọng kìm, còn lại thì chẳng là gì cả.

Nhưng chính loại bò cạp độc vậy với thể tu mà nói lại cực khó đối phó, thể tu tu luyện là thân thể, đem bản thân tu luyện thành vũ khí sắc bén mạnh mẽ, nên phương pháp công kích của họ cũng chỉ có một, đó chính là dùng lực bên ngoài là chính, như vậy rất dễ tổn thương, mà đối với loại bò cạp toàn thân đều là vỏ cứng mà nói thì chẳng có tác dụng mấy.

Nhìn hộ vệ đang liều mạng trong đám bò cạp độc đó, Lâm Nguyệt bất giác lắc đầu, nàng trầm tư một lát rồi đi về phía trước.

Rất nhanh Lâm Nguyệt đã tới phía trước, Tử vũ nhìn thấy nàng đến, bất giác hơi nhíu mày, tiến lên mấy bước ngăn Lâm Nguyệt lại, nói, “Tử Nguyệt cô nương, thương thế của cô chưa khôi phục lắm, vẫn nên ở phía sau thì tương đối an toàn hơn. Ở đây quá nguy hiểm”

Lâm Nguyệt thấy ánh mắt người đó bằng lặng, trong giọng nói chứa đầy quan tâm thực không giả, cứ việc nàng vốn là kẻ lạnh lùng đi chăng nữa, giờ phút này trong lòng bất giác cũng thấy ấm áp, cười nhàn nhạt bảo, “Không sao, Cửu thiếu gia, ta tới chẳng qua chỉ nói cho ngài biết, đối với với những bò cạp độc này, những thứ này rất có hữu hiệu mà thôi”

Vừa nói Lâm Nguyệt vừa đưa một xấp linh phù trên tay cho Tử Vũ.

“Thần hỏa phù ư? Tử Nguyệt cô nương, sao cô lại có nhiều thần hỏa phù thế? Chẳng lẽ cô là thần phù sư sao?” Tử vũ thấy linh phù trên tay Lâm Nguyệt, trên mặt đột nhiên trở nên kích động.

Mà những người khác nghe được lời Tử Vũ cũng vội vã mở to hai mắt nhìn Lâm Nguyệt, trên mặt cũng tồn tại chờ mong mơ hồ.

Thấy phản ứng của mọi người như thế, Lâm Nguyệt hơi sững sờ, nhưng đã nhanh chóng hiểu ra, lập tức trong lòng xúc động, mặt không biến sắc nói, “Đúng vậy, ta quả thật là thần phù sư”

“Cô, cô thật sự là…” Thấy Lâm Nguyệt chính miệng thừa nhận, Tử Vũ không kìm được kích động trong lòng bật thốt lên.

Thực ra cũng không trách được hành động kích động ấy của Tử Vũ, ở tại thần giới thật ra còn có hai loại nghề nghiệp song song với thần tu và thể tu, đó chính là thần phù sư và thần đan sư. Thực ra cái gọi là thần phù sư và thần đan sư, nói trắng ra thì chẳng khác gì phù tu và luyện đan sư ở giới tu chân cho lắm, song lại có sự khác biệt rất lớn.

Mặc dù thần phù sư cũng lấy bản thân mình chế ra thần phù đối địch, nhưng vì có chỗ khác, nguyên nhân cũng do phương thức vận dụng khác hẳn, chỗ thần phù sư chế tạo ra thần phù so với linh phù ở giới tu chân thì có uy lực mạnh mẽ hơn rất nhiều, hơn nữa thần phù sư ở thần giới lại cực kỳ được thần tu và thể tu quý trọng, còn phần thần đan sư cũng thế, cấp bậc coa hơn luyện đan sư ở giới tu chân nhiều, hơn nữa địa vị cũng cực tôn quý!

Một thần đan sư có thực lực cường đại, kể cả đương kim Thần Đế cũng chẳng dám đắc tội, mà khéo chính là, ở Thần giới từng có những Thần Đan sư và Thần phù sư nổi tiếng, đều xuất thân từ tộc Nguyệt, vì thế nhiều năm qua, Nguyệt Thần Điện ở tại thần giới mới có địa vị cao nhất như thế.

“Cửu thiếu gia, hay chúng ta trước tiên đem diệt những bò cạp độc này xong rồi mới nói sau đi, giờ không phải là thời điểm nói tới điều này” Lâm Nguyệt khẽ cười một tiếng cắt đứt lời hắn, sau đó đầu ngón tay vừa động, cầm một linh hỏa phù trong tay kích thích, ném về phía đám bò cạp độc.

Chri thấy nổ oành một cái, linh hỏa phù bắn ra giữa đám bò cạp trong nháy mắt bộc phát thành một quả cầu lửa khổng lồ, ngọn lửa hừng hực trong nháy mắt nuốt chửng bảy tám con bò cạp độc.

Tử Vũ thấy vậy cũng vội vã mang chia một số linh hỏa phù cho Trương thúc bảo ông tiếp tục, còn mình cũng giống Lâm Nguyệt, bắt đầu ném Linh phù vào trong đám bọ cạp.