Nữ Phụ Thì Đã Sao?

Chương 18

Lục Thiên Thiên đi làm rất vui, cô cũng từ từ mà thích ứng với công việc này. Buổi trưa cô thường lên văn phòng anh giục anh đi ăn cơm vì một lý do hết sức vô lý "cô đói rồi, anh phải đi ăn". Thật ra cũng không phải là không có lý bởi vì anh đã có lời mời với cô thì giờ cô cũng rất nhiệt tình đáp lại lời mời này. Vương Tu Kiệt dần dần cũng quen với việc mỗi khi giờ nghỉ trưa đến là Lục Thiên Thiên lại chạy sang văn phòng của anh gọi anh đi ăn. Suốt một tuần cô như cái chuông báo thức báo cho anh là đã đến giờ ăn trưa.

"Tổng giám đốc đáng kính tới giờ ăn rồi."

Lục Thiên Thiên và Vương Tu Kiệt đi ăn cùng nhau khiến cho cả tập đoàn xôn xao bàn tán về hai người họ. Anh không quan tâm cô cũng chả thèm để ý, hai người cứ vui vẻ ăn cơm, cùng nhau có một bữa trưa thật ngon miệng. Suốt một tuần làm việc Lục Thiên Thiên đều rất hăng say và tích cực, cô cũng dần thích công việc này, các nhân viên khác đều rất tôn trọng cô, quan tâm và thường giúp đỡ cô. Cô rất trân trọng cuộc sống như bây giờ.

Hôm nay là ngày cuối cùng cô làm việc tại London, mai phải trở về nước trong lòng có chút không nỡ. Cô có chút gì đó tiếc nuối, dường như những đồng nghiệp rất ân cần kia đã khiến cô không nỡ xa, còn về người kia thì dường như càng không đành lòng hơn. Tên tổng tài đó đối với cô tốt thế kia, không bắt nạt cô, cho cô ăn uống miễn phí như thế thì sao cô lại không nhớ kia chứ. Nhưng cũng thật lạ à nha, rõ ràng là sau này anh ta cũng sẽ sang thành phố A, hai người rồi sẽ gặp mặt vậy mà cô lại có chút cảm giác trống trải thế này.

Hôm nay Lục Thiên Thiên không hăng hái như ngày thường.

"Tổng giám đốc tới giờ ăn rồi." Như một lời thông báo chẳng có chút cảm xúc như những hôm trước.

Trong bữa ăn cô cũng không ăn sôi nổi như những bữa trước khiến cho anh cảm thấy có chút lạ.

"Lục Thiên Thiên, ngày mai cô trở về thành phố A sao?"

"Ừm. Ngày mai về." Cô vẫn cúi đầu, gấp miếng thức ăn bỏ vào chén.

"Sao vậy? Buồn sao? Là không nỡ xa tôi sao?"

Cô suy nghĩ một chút rồi nói.

"Ừm, cũng có một chút." Cô giơ bàn tay trái ra dấu.

Hành động này khiến cho tim của ai kia có chút rung động vui mừng 'Coi như em cũng có chút lương tâm, ăn của tôi uống của tôi thì ít nhất cũng phải không nỡ xa tôi..'

"Ờ, quên nói cho em tuần sau tôi sẽ sang thành phố A." Anh mỉm cười hai tay để trước cằm.

Cô ngạc nhiên nhìn anh như không thể tin được vội hỏi:

"Tuần sau? Chẳng phải hợp đồng với Phong Hạo còn hơn nữa tháng mới ký sao? Sao lại qua sớm vậy?" 

"À hình như tôi cũng quên nói cho em hợp đồng đã được thay đổi thời gian sẽ được ký trước nữa tháng."

"Vậy là một tuần nữa là sẽ được gặp lại anh rồi.. hí hi." Cô vui vẻ bỏ thức ăn vào miệng ăn một cách ngon lành.

"Vui lắm sao?'Anh thì nhìn cô chăm chú, không che giấu vẻ mặt tươi cười.

" Đương nhiên rồi. Tôi còn nghĩ nếu không có anh ăn cơm cùng thì sẽ buồn chán lắm đây ". Thật ra cô muốn nói không phải là câu này mà cô muốn nói là 'Đương nhiên rồi, anh không đi ăn cùng tôi thì tôi sẽ phải tự trả tiền cơm..'nhưng mà nói vậy thì hơi kì haha. Còn anh nghe được câu trả lời của cô thì cực kì hài lòng.

#Biệt thự Tống gia#

" Tiểu Dật à, công việc sao rồi? "

" Mọi chuyện đều xong rồi. "

" Vậy thì tốt, mẹ gọi điện để nói cho con biết Thiên Thiên ngày mai sẽ trở về thành phố A, nếu con xong việc thì mau về đi. "

" Ngày mai cô ấy đi sao? "

" Ừm, dì Vân Tuyết con bảo về sớm vài ngày để chăm sóc cho chú Lục con. "

" Con biết rồi mẹ. "Tống Dật vội cúp máy, liền gọi cho thư ký của mình.

" Đặt cho tôi một vé máy bay về London gấp. "

" Vâng, tổng giám đốc. "

" Lục Thiên Thiên em sắp đi rồi sao? Tôi thật sự muốn giữ em ở lại.. "Tống Dật lên máy bay trở về London trong lòng anh là cả một mớ cảm xúc bộn bề. Chuyến công tác này vốn được anh an bài và hoàn thành trước thời hạn để có thể sớm về gặp cô. Anh vốn dĩ đang rất vui vì có thể gặp mặt cô thêm vài ngày, anh còn định vun đắp tình cảm với cô thêm nữa, vậy mà.. cô sắp rời đi rồi.

Đúng là dù đã tính toán trước nhưng cũng không thoát khỏi kết cục này, anh về sớm hơn hai ngày cô cũng rời đi sớm hơn hai ngày.. thật trớ trêu. Ngồi trên máy bay suốt ba tiếng đồng hồ anh chỉ nghĩ về cô gặp cô anh phải nói gì với cô đây, cô có còn giận anh nữa hay không, nếu anh nói rõ cảm xúc của mình liệu cô có chấp nhận anh không?'Lục Thiên Thiên chưa bao giờ anh cảm thấy mình thất bại như thế này. Anh có thể là nhà kinh doanh giỏi, là một tổng tài xuất sắc nhưng lại là kẻ thất bại dưới tay của em. Lục Thiên Thiên.. anh thật sự thích em mất rồi.'

Vừa xuống máy bay anh vội trở về Tống gia để gặp cô, bước nhanh vào nhà không kịp chào hỏi mẹ mình anh đã vội chạy lên lầu tìm phòng cô mà gõ cửa.

" Tiểu Dật con về rồi à.. "

"... "

" Cái thằng này không thèm để mắt đến mẹ của nó luôn. "Cố Nhu bỏ ly trà trên tay xuống nhìn người con trai đang vội vã chạy lên lầu kia.

" Cô ấy không ở trong phòng "anh lại lật đật đi xuống nhà gấp gáp hỏi:

" Mẹ, Thiên Thiên đâu rồi. "

" Con bé đến tập đoàn Jewellery làm rồi. Chiều con bé sẽ về. "Nghe được lời này anh vội chạy ra khỏi cửa.

" Nè, tiểu Dật con đi đâu nữa đấy? "

" Con đi tìm cô ấy. "

Tống Dật lái xe chạy thật nhanh đến trước tập đoàn Jewellery, xuống xe anh gọi điện cho cô.

" Alo "

" Thiên Thiên mau xuống đây. "

" Tống Dật? Sao lại gọi cho tôi, mà xuống đâu? Chẳng phải anh đi công 

tác rồi sao? "

" Tôi đang đứng trước công ty em. Mau xuống đây. "

" À. "Lục Thiên Thiên cũng không rõ chuyện gì 'anh ta về rồi cũng tốt! Dù sao cũng phải nói lời chào tạm biệt trước khi mình về nước chứ!'Cô hít một hơi thật sâu rồi quay sang nhìn tiểu Ngư và tiểu Triết nói:

" Có người quen đang chờ tôi ở ngoài, tôi ra ngoài một chút nhé! "

" Không sao, cô cứ đi đi. "

" Cảm ơn. "

Cô bước tới cổng chính thấy anh đứng gần đó, cô vội đi nhanh đến hỏi:

" Anh tìm tôi có việc gì không? Aaaa! "Tống Dật vội bước đến, nắm lấy tay cô kéo cô vào lòng anh, anh ôm cô thật chặt, thật chặt như để thỏa nỗi nhớ cô bấy lâu nay. Lục Thiên Thiên rất bất ngờ trước cái ôm này của anh, đồng tử mở to, chớp mắt liên tục. Hai người ôm nhau trước sự chứng kiến của mười mấy người trong công ty, có người còn chụp lại ảnh hai người ôm nhau, rồi bắt đầu xì xào bàn tán.

Một phút trôi qua

" Này, anh có thể buông ra không tôi sắp ngạt chết rồi. "

" Tôi sẽ không buông em đâu.. Lục Thiên Thiên.. em đừng đi có được không?"