Nữ Phụ Trở Mình Kết Duyên: Nhiếp Chính Vương Sủng Ái Cưng Chiều

Chương 1: 1 Rơi Xuống Nước

Thành phố A, hiện trường quay phim của đoàn phim nào đó.

"Lâm Tình Thiển! Còn không mau lấy khăn tắm qua đây, để chị Uyển Nhi cảm lạnh, cô gánh nổi trách nhiệm này không!"

Lâm Tình Thiển đang trong cơn buồn ngủ, ngay lập tức liền tỉnh dậy, vội vàng chạy đến bên bể bơi, đem khăn tắm khoác lên trên người đang có sắc mắt khó coi là Tô Uyển Nhi, liên tục xin lỗi: "Chị Uyển Nhi, thật ngại quá, vừa rồi, tôi có chút mất tập trung, chị có lạnh không?".

Trong lòng Lâm Tình Thiển thấp thỏm lo lắng, phải biết rằng, Tô Uyển Nhi này chính là một minh tinh có tiếng khó hầu hạ, nếu nhân viên ở bên người có điều gì sai trái, thì sẽ bị mắng đến đầu chó cũng phải phun ra máu.

Sau đó, liền bị cô ta cho thu dọn đồ đạc rồi đuổi đi.

Tất cả cũng đều do cái mụ đàn bà chết bầm Trương Y Vân kia.

Đêm qua, bản thân cô ta tự đọc tiểu thuyết máu chó, bên trong nội dung, nhân vật phụ lại cùng tên đồng âm với cô, vì thế cô liền bị trêu chọc.

Còn bảo rằng, với chỉ số thông mình này của cô mà đến cổ đại nhận vai phụ kia, e là không thể sống sót nổi qua ba tập phim.

Đã vậy, còn bắt cô xem cùng, hại cô cả đêm không ngủ.

Sáng sớm tinh mơ lại chạy đến điểm công tác, lúc đang làm việc, tinh thần cứ rơi vào trạng thái lơ mơ, ngẩn ngơ đến bây giờ.

Quả nhiên, Tô Uyển Nhi đã đanh giọng lên tiếng chửi bới: "Công ty bỏ tiền ra mời cô làm trợ lý, chứ không phải để cô tới đây làm thiên kim tiểu thư!"

"Chị Uyển Nhi, thật xin lỗi, tôi không phải cố ý, tôi đảm bảo sẽ không có lần sau! Chị đừng nóng giận, để tôi lau khô tóc cho chị trước, được không?"

Tô Uyển Nhi bị phía đoàn phim yêu cầu chụp lại ảnh, thì liền tức đến chính nghẹn lửa: "Tránh ra, chút tí năng lực phân biệt cũng không có, từ mai, cô không cần đến nữa!"

Lâm Tình Thiển bị đẩy, thân thể liền loạng choạng lảo đảo, ngã về sau một cái thật mạnh.

Phốc một tiếng, cả người đã rớt xuống bể bơi.

Vào mùa đông, nước trong bể bơi lạnh đến thấu xương, Lâm Tình Thiển vùng vẫy trong nước, ọc ực mấy tiếng, nuốt xuống mấy ngụm nước, thân thể cô đột nhiên cứng đờ lại, không thể cử động, chỉ có thể để cơ thể mình từ từ chìm xuống.

Tầm mắt bắt đầu mơ hồ, Lâm Tình Thiển không thể chống lại sự kiệt quệ từ cơ thể mình, từ từ nhắm mắt lại.

Trước khi cô hoàn toàn mất đi ý thức, trong lòng Lâm Tình Thiển thầm mắng một câu, má nó, mình còn đang trong tuổi thanh xuân tuyệt vời, lại có thể cứ như thế mà chết đi sao?

* * *

Bắc Minh quốc, phủ Thừa tướng.

"Người đâu, mau tới đây, tam tiểu thư rơi xuống nước rồi!"

"Tiểu thư, tiểu thư..

Mau tới cứu người, cứu tiểu thư nhà chúng ta.."

Bên tai những âm thanh hoảng hốt cuống cuồng khiến Lâm Tinh Thiển khẽ nhúc nhích.

Mở mắt ra, toàn thân đều lạnh buốt, môi khẽ mấp máy, nước không ngừng chảy vào bên trong miệng.

Cô nín thở, sử dụng tay chân ở trong nước vùng vẫy, đôi mắt hơi híp lại, lờ mờ nhìn thấy một bóng dáng, trong vô thức, cô vươn tay ra, trong lòng gào thét, cứu tôi với!

Người thiếu niên với khuôn mặt thanh lãnh và tuấn mỹ đang đứng bên hồ sen, một đôi mắt không hề gợn sóng luôn đứng nhìn cái người đang vùng vẫy trong nước kia.

Ngay khi Lâm Tình Thiển cảm thấy bản thân mình sắp chết đuối, thì phốc một tiếng, có người đã nhảy xuống kéo cô lên khỏi mặt nước.

Lâm Tình Thiển phun ra mấy ngụm nước, thân thể nhỏ nhắn run bần bật vì lạnh, sắc mặt tái nhợt, bên cạnh là nha hoàn Xuân Hạ đang khóc đến hai mắt đỏ bừng, đem chiếc áo choàng khoác lên người cô, "Tiểu thư, cô có sao không?"

Lâm Tình Thiển còn đang trong trạng thái hoảng hốt, cơ thể lạnh đến mức khiến cô một chữ cũng không thể nói ra.

Xuân Hạ thấy vậy, càng khóc rống lên, "Tiểu thư chớ sợ, nô tỳ sẽ báo cho lão phu nhân thỉnh đại phu cho người, nô tỳ sẽ đi ngay.."

* * *

"Tổ mẫu đến, các người còn không mau tránh ra."

Những gia đinh và nha hoàn vây quanh nhanh chóng tránh sang một bên, Lâm Thanh Vu đỡ Lâm lão phu nhân đi tới.

Lão phu nhân liếc nhìn cả người ướt sủng của Lâm Thanh Thiển, cau mày hỏi: "Có chuyện gì? Tam tiểu thư vì sao lại rơi xuống nước?"

Lâm Thanh Viễn chỉ vào Cố Trường Canh, tức giận nói: "Tổ mẫu, là Cố Trường Canh đẩy Tam muội muội xuống nước!"

"Thật như vậy sao?"

"Chuyện này.." Gia đinh và nha hoàn trố mắt nhìn nhau, không ai lên tiếng, nhưng nhớ lại lời phân phó lúc nãy của Lâm Thanh Viễn, liền ồn ào nói: "Đúng vậy, bẩm lão phu nhân, đúng như lời của nhị thiếu gia nói, bọn nô tài đã tận mắt nhìn thấy Cố Trường Canh đẩy tam tiểu thư xuống nước."

"Cố Trường Canh?" Ánh mắt chán ghét của Lâm Lão phu nhân nhìn về vị thiếu niên lạnh lùng trong trẻo kia, "Có phải ngươi đã đẩy Thanh Thiển xuống nước?"

Cố Trường Canh chưa kịp mở miệng, thì một người hầu mặc trang phục nam nhân độ tuổi trung niên hốt hoảng quỳ xuống, vội vàng giải thích: "Lâm lão phu nhân, nô tài cam đoan với ngài, thiếu gia nhà ta tuyệt đối không có khả năng đẩy Tam tiểu thư xuống nước!"

"Cố bá, trước mặt bao nhiêu người, tất cả hạ nhân đều nhìn thấy Cố Trường Canh đẩy tam muội muội, vì sao còn chống chế? Huống hồ, ta còn nghe nói, Cố Trường Canh đã tranh chấp với Tam muội muội ta chỉ vì một số chuyện vặt vãnh.

Chỉ sợ, trong lòng còn ghi hận, cho nên hôm nay hắn liền cố tình đẩy Tam muội muội xuống ao sen thì sao."

"Đại tiểu thư nói không sai, mấy ngày trước, Cố Trường Canh đã đẩy Tam tiểu thư té ngã một cái, nô tỳ thấy, hắn nhất định là cố ý làm vậy rồi." Tỳ nữ bên cạnh Lâm Thanh Vũ nói thêm vào.

Cố bá sốt ruột nói: "Không phải! Không phải..

Lâm lão phu nhân, đại tiểu thư, mấy ngày trước, thiếu gia nhà ta động thủ với Tam tiểu thư, chỉ vì nàng ấy.."

"Đủ rồi! Ở tướng phủ của ta, từ khi nào chủ tử nói chuyện thì đến lượt một tên hạ nhân như ngươi xen vào, còn quy củ hay không!"

Cố bá bị quát lớn một tiếng, những lời từ miệng ông chỉ có thể nuốt xuống bụng, lòng như lửa đốt, lui sang một bên.

Lâm Thanh Vu nói: "Tổ mẫu, hiện giờ trời giá rét, Cố Trường Canh lại cố ý đẩy Tam muội muội xuống nước, rõ ràng, là muốn hại đến tính mạng của muội ấy, Thanh Vu thỉnh tổ mẫu nhất định phải làm chủ cho Tam muội muội."

Đáy mắt của Lâm Thanh Viễn giấu đi một tia đắc ý, nói: "Đại tỷ nói không sai, tổ mẫu nhất định phải phạt Cố Trường Canh để răn đe mới đúng!"

Lâm Lão phu nhân tuy không thương mến gì đứa cháu gái thứ ba này, nhưng vào lúc này, bà cũng không cho phép một kẻ bên ngoài có thể khinh thường bất cứ ai trong Lâm gia này cả.

Bà nói: "Các ngươi yên tâm, ta sẽ không để.."

Không phải cô đang theo chân Tô Uyển Nhi đến đoàn phim làm phim hiện đại sao? Vì sao rơi xuống hồ bơi một cái, được người ta vớt lên, liền t hay đổi chỗ? Là trí nhớ cô có chút nhầm lẫn rồi chăng?

Cái gì mà Tam tiểu thư rơi xuống nước? Rồi Cố Trường Canh? Thật là một mớ hỗn độn!

Đầu chợt léo lên một cảm giác quen thuộc, Lâm Tình Thiển cố gắng nắm bắt, cảm giác ớn lạnh từ cơ thể lại ập đến khiến cô không thể suy nghĩ được, toàn thân run lên vì lạnh, sắc môi trắng bệch đi, cô bất đắc dĩ cắt đứt đối thoại của những người kỳ kỳ quái quái này.

"Chờ đã! Chuyện nào đó..

Các người có thể tạm dừng lại một chút được không? Tôi bây giờ lạnh chết đi được, có thể cho tôi xin một ly nước nóng làm ấm cơ thể không hả?"

Sắc mặt của Lâm lão phu nhân tối sầm đi, "Thanh Thiển, ngươi đang nói bậy bạ gì đó!"

"Tôi..

Hắt xì, tuy rằng không biết rõ tình huống của mấy người là như thế nào, nhưng tôi khẳng định, các người thuộc về một đoàn phim nào đó.

Mọi người đều là đồng nghiệp, tôi lạnh sắp chết rồi này, cho tôi ly nước nóng cũng không quá đáng chứ hả, nếu không.." Lâm Tình Thiển khịt mũi, "Trước tiên các người có thể đỡ tôi đi vào bên trong được không, chân tôi lạnh đến cứng đờ cả rồi, không đi được nữa."

"Thanh Thiển! Ngươi.."

"Tổ mẫu, con thấy Tam muội muội chắc đã bị kinh sợ, nên mới có thể nói lảm nhảm như thế, hay là để con đưa muội ấy về phòng thay quần áo hong khô người, tránh để muội ấy bị cóng, còn về phần Cố Trường Canh.." Lâm Thanh Vu dừng lại một chút, "Con tin rằng tổ mẫu nhất định sẽ chủ trì công đạo cho Tam muội muội."

"Được, con đưa Thanh Thiển trở về phòng trước đi."

"Dạ, tổ mẫu."

Lâm Thanh Vu chậm rãi bước tới trước mặt Lâm Thanh Thiển, đỡ nàng dậy, nhẹ giọng nói: "Tam muội muội, để tỷ đưa ngươi trở về."

Xuân Hạ liền vội vàng nói: "Nô tỳ thay mặt tiểu thư, cảm tạ Đại tiểu thư."

Lâm Tình Thiển bị nâng dậy, đi về phía trước, nhìn về phía đình viện cổ trang, trong lòng có chút nghi hoặc, nàng đang nằm mơ chăng? Nếu không, cảnh quay tại phim trường sao lại đột ngột thay đổi như thế này? Những người này nói năng cũng rất văn phong lịch sự nữa.

Khóe mắt Lâm Tình Thiển tình cờ bắt gặp một ánh mắt lạnh băng sâu thẳm, tức khắc, nàng rùng mình một cái, sau đó nhanh chóng dời ánh mắt đi nơi khác.

Ánh mắt của người thanh niên kia lạnh lùng đến mức có thể dọa người ta chết khiếp đi mất, cô chắc là không quen biết hắn, đúng không?

* * *

Lão phu nhân tiếp tục nói: "Cố Trường Canh! Ngươi dám đẩy Thanh Thiển xuống nước, phạt ngươi quỳ tại nơi này trong ba canh giờ!"

Cố Trường Canh cúi đầu, cắn chặt răng, trong mắt hiện lên chút thần sắc mỉa mai.

Lâm Thanh Thiển tự mình nhảy xuống hồ sen, là vì đã thông đồng với Lâm Thanh Viễn, mưu hại hắn!

Trong lòng Cố bá quýnh lên, nói: "Lão phu nhân, thiếu gia, hắn.."

"Nhớ kỹ! Nơi này là Tướng phủ, không phải là phủ Tướng quân của các ngươi! Nếu đã vào Tướng phủ, thì phải tuân theo quy củ của Tướng phủ, làm sai thì phải chịu phạt!" Lão phu nhân cắt lời Cố bá, đáy mắt không chút che dấu đi sự căm ghét đối với Cố Trường Canh.