Nữ Thần Là Phải Đem Về Sủng

Chương 50: Tín hiệu ngầm từ Duệ Khê

Trợ Nhất đứng ở một bên hướng về phía Ấn Hàn nháy mắt một cái, nhìn dáng vẻ như muốn làm quen với Duệ Khê, Ấn Hàn bất lực nhìn biểu hiện buồn nôn của bạn thân mình, bộ dáng mạnh mẽ giống như ngự tỷ của Duệ Khê vẫn luôn là hình mẫu lý tưởng của cậu ấy mà. Đầu bếp chính đã có một khoảng thời gian không yêu đương với ai, xem chừng về mặt tình cảm có chút chậm chạp. May mắn là đầu bếp chính lại là một người rất biết nhìn sắc mặt người khác, nhìn thấy biểu tình của Ấn Hàn không được tốt, vội vã bước ra kiếm chuyện xoa dịu.

"Ấn Hàn, vị tiểu thư này đã ở đây chờ em rất lâu rồi, hình như cô ấy có quen với em?" Tuy là trong tiềm thức, ấn tượng của Bạc Dương đối với cô gái mặc áo da màu đen này cũng không phải là quá tốt, nhìn vẻ mặt thanh thản của cô ta đang ngồi ở đó chơi đùa cùng chiếc nhẫn đeo ở bàn tay trái, trong lòng dù sao cũng có chút địch ý không rõ ràng.

"Đầu bếp Ấn hình như không nhận ra tôi?" Duệ Khê cười, hướng Ấn Hàn nháy mắt một cái. "Nhưng ngược lại tôi lại hiểu khá rõ cô."

"Mọi người cứ làm việc đi, em cùng cô ấy nói chuyện một chút." Ấn Hàn cau mày, kêu gọi mọi người đang vây xem đi làm việc, ý bảo mình sẽ lo liệu nữ ký giả này, hai người đi tới một chỗ tương đối vắng vẻ mà ngồi xuống.

"Chào cô, tôi là Ấn Hàn." Tuy là mình đã biết qua Duệ Khê, bất quá đây là lần đầu tiên lấy thân phận đầu bếp chính của nhà hàng mà gặp mặt, Ấn Hàn mặc dù cũng không thích cô ta, nhưng vẫn lễ phép đưa tay ra chào.

Cô gái tóc ngắn lại ấy vậy mà không có tiếp nhận cái bắt tay của Ấn Hàn, ngược lại một tay giơ lên, bàn tay dời đến trước mặt, híp mắt, quan sát trong chốc lát.

"Ba." Ấn Hàn khóe miệng cứng ngắt, đưa tay làm bộ dạng vỗ tay tán thưởng Duệ Khê.

"Ký giả các người đều chào hỏi nhau như thế này sao?" Giọng Ấn Hàn mang theo một chút đùa cợt, nhãn thần cũng dần dần lạnh xuống.

"Sao?" Tuy là bị động tác có ngoài ý muốn của đối phương làm cho bất ngờ một chút, nhưng đến cùng cũng có một chút năng lực của nữ nhân, Duệ Khê thả tay xuống một cách tự nhiên.

"Cho tôi một phần đồ nướng." Duệ Khê kéo ghế dựa ra ngồi xuống, nhìn Ấn Hàn cười cười, biểu tình rất là chân thành tha thiết. "Không biết tôi có vinh hạnh được dùng cơm cùng đầu bếp Ấn hay không? "

Ấn Hàn vẻ mặt tươi cười, làm như không hề xảy ra việc vừa nãy, huống hồ đối với Duệ Khê, Ấn Hàn cũng ít nhiều có chút hiếu kỳ, cân nhắc đến mặt mũi đến của mình, suy cho cùng không phải chuyện tốt gì, do dự trong chốc lát, cũng kéo ghế ra, ngồi xuống.

"Đầu bếp Ấn hình như rất nổi tiếng trên mạng thì phải." Cô gái tóc ngắn, một tay xoay chiếc nhẫn, một tay gõ gõ trên mặt bàn rất có nhịp điệu.

"Làm gì có, ký giả Duệ đây mới chính là nhân vật có tên tuổi trong giới truyền thông." Ấn Hàn hai tay bưng ly trà, ngửi thật sâu mùi thơm đậm đà, chỉ cách một làn khói nhẹ, nhưng lại không đoán ra biểu tình của Duệ Khê.

"Gần đây hơi bận rộn nhiều việc." Duệ Khê tiếp nhận khay nướng trên tay người phục vụ, tỏ ý bảo người kia tự mình sẽ nướng, ánh mắt liếc đến Ấn Hàn vẫn đang cau mày ở đối diện. "Bận rộn xử lý những tin đồn ở trên mạng."

"Mấy chuyện trên mạng đó, không cần quan tâm cũng được." Ấn Hàn chớp chớp mắt, không hiểu trong lời nói của Duệ Khê là có ý gì, nhìn cô ta rất tự nhiên đeo găng tay vào, đem nguyên liệu trưng bày rất có quy luật ở trên khay nướng, tay cầm đồ gắp rất thành thạo, ngọn lửa màu xanh nhạt rất nhanh liếm qua miếng thịt bò đỏ tươi.

"Có nhìn thấy lửa này không?" Ấn Hàn ngẩng đầu, phát hiện trong mắt Duệ Khê mang theo tia cười không thể nhìn ra, tựa hồ là dáng vẻ đùa giỡn, tay đeo găng như không hề e ngại, ở rất gần ngọn lửa mà thản nhiên trở miếng thịt bò. "Để tôi nướng giúp." Ấn Hàn muốn tiếp nhận đồ gắp trong tay cô ấy, nhưng bộ dáng nữ ký giả vẫn giả vờ nướng thịt, khiến người ta có chút sốt ruột.

"Tôi rất thích lửa, cho nên mặc dù là ở nhà hàng, tôi vẫn luôn muốn tự mình nướng tất cả đồ ăn." Duệ Khê đẩy tay Ấn Hàn ra, thậm chí có hơi giơ cao đồ gắp, từng bước tỉ mỉ với những nguyên liệu đang dần biến sắc.

"Mặc kệ trước đó nó là cái gì, nhưng khi đã được lửa hôn lên, thì cái gì cũng giống như nhau thôi. Mà tôi lại chính là người phát hiện ra chúng, làm cho chúng biến thành dáng vẻ mà tôi thích, cho nên chúng đều thuộc về tôi." *

* Theo bản gốc, chữ này là 她, nhưng trong tiếng Trung, chữ 她 này là dành để chỉ một đối tượng nào đó, ví dụ như hắn, nàng ấy... Trong câu trên, theo mình nghĩ, Duệ Khê dùng từ 她 này, để ẩn ý về Nhược Duẫn.

"Nhưng nó vẫn chỉ là một miếng thịt mà thôi." Ấn Hàn thấp giọng cắt đứt lời của cô ta. "Bề ngoài tuy đã thay đổi, nhưng bản chất vẫn là như vậy." Mặc dù không biết Duệ Khê đang nói đến cái gì, bất quá Ấn Hàn vẫn rất chân thực mà biểu đạt ra ý kiến của mình.

"Lửa có thể hủy chúng." Duệ Khê gắp ra miếng thịt bò đã được nướng chín, bỏ vào trong khay của Ấn Hàn "Nhưng tôi cũng có thể khiến chúng sống lại."

"Cô có vẻ cố chấp." Ấn Hàn lắc đầu, miệng cắn thịt bò. "Nhưng kì thực, kĩ thuật nướng thịt lại không tệ."

Duệ Khê nghe nói như thế, có hơi giật mình, sau đó nghiêng đầu, nhìn thoáng qua thiếu nữ mặc áo trắng ở trước mặt, trong mắt có chút không hiểu. "Không nên quá tự tin vào bản thân, nên nhớ, vải thưa không thể nào che mắt thánh." Ngón tay chỉ chỉ đến Tiểu Hoả ở bên cạnh, nữ ký giả cười cười. "Cô giữ lại quá nhiều ảnh chụp."

Ấn Hàn mấp máy môi, nhìn xuyên qua phía sau ống kính, trong nháy mắt các ý niệm phức tạp xẹt qua trong đầu, Ấn Hàn thế nhưng lại quên mất, ảnh chụp, video, ở trên mạng lưu lại rất nhiều.

Ở phim trường, Nhược Duẫn đang ngồi ở trên ghế xoay trong phòng nghỉ, lặng lẽ lướt web, cũng như thường ngày, Nữ vương đại nhân khoác thêm áo vest, ngụp lặn ở trong trang web của Bunny, xem qua một vài bài post. Hôm nay bài post được đưa lên trên đầu là Bunny vừa mới đăng mấy tấm ảnh ngoài lề chương trình, bất quá cùng phong cách của cô trước giờ có chút bất đồng. Lần này lựa chọn lọc kính* thiên về màu hồng nhạt của thiếu nữ, ống kính biến hóa mềm mại hơn, tổng thể tăng thêm vài phần màu sắc mang vẻ ấm áp.

* Lọc kính: là một bộ phận trên máy chụp ảnh.

Lầu một: Sô pha! Đại thần gần đây thay đổi phong cách sao? Bất quá tôi vẫn rất thích. [ Tinh tinh nhãn ]

Lầu hai: 1, tuy là tôi vẫn ưa thích nhìn Nữ vương đại nhân soái ca một chút, nhưng nhìn đến ảnh này, nữ thần yếu đuối đáng yêu như vậy mới có thể khiến tôi thể hiện tình cảm chân thành của mình thôi. [ tâm ]

Lầu ba: Chẳng lẽ mọi người không cảm thấy được là ảnh này rất thích hợp với blog mà Nhược Duẫn nữ thần mới vừa đăng sao? Là ngập tràn hoa anh đào, mặc dù không phải tự quay, nhưng cũng không sai biệt lắm.

Có lẽ bởi vì Ấn Hàn vẫn luôn quản lý rất nghiêm ngặt, cho nên ở trong đó đều là một nhóm fan hâm mộ rất ôn hòa, cho dù Bunny chỉ cho đăng ảnh chụp trong bài post này, nhưng lại có rất nhiều tranh luận không đứng đắn được bày ra, mãn bình nhắn lại, như thông thường vẫn là những lời tán thưởng đại thần chụp ảnh kỹ thuật cao siêu, rồi lại bàn đến chuyện phát hiện ra phong cách chụp ảnh toàn thân thiếu nữ sao cho mê người.

Lúc này, trong mắt Nữ vương đại nhân đầy tia vui vẻ, những bạn trẻ này thậm chí bắt đầu thảo luận, ảnh chụp của đại thần quả thật rất hợp với tưởng tượng của Nhược Duẫn. Phía dưới còn có một số ít bình luận âm thầm ám chỉ, cho rằng đại thần nhất định là đang yêu, chỉ có người đang yêu mới có thể chụp ra tấm ảnh tràn đầy màu hồng như vậy. Sau đó, một số người ở phía sau lại nói thêm vào, bày ra đủ thể loại kịch tình thần thánh, từ chuyện đại thần cuối cùng cũng tìm được tình yêu chân chính của mình, càng về sau bắt đầu tưởng tượng nhất định là cùng nữ thần túc liễu song phi.*

* Túc liễu song phi: ý bảo hai người này có gian tình, đang ở bên cạnh nhau.

"Đang xem cái gì vậy?" Đang lúc cao hứng, một đôi tay từ phía sau nhẹ nhàng ôm lấy bả vai của Nhược Duẫn, sau đó, thì tản ra loại khí tức quen thuộc càng lúc càng đến gần hơn, hơi thở ấm áp nhàn nhạt chạm đến da thịt trên má, Nhược Duẫn ngẩn ra, sau đó như chợt ra nhớ ra liền muốn nhanh nhấn tắt màn hình điện thoại di động, kết quả, đến cùng vẫn bị cánh tay dài của Ấn Hàn tóm được, ngoan ngoãn ngồi vào trong vòng tay Ấn Hàn.

"Không có gì, em đừng nhìn." Nhược Duẫn vội vội vàng vàng muốn tránh thoát cái ôm của Ấn Hàn, đưa tay muốn lấy lại điện thoại di động của mình, kết quả bị Ấn Hàn một tay vững vàng ôm lấy, lại dùng cằm cố định cái đầu không an phận của nàng, sau đó rất là bình tĩnh nâng cánh tay lên, hơi hí mắt, bắt đầu xem lướt qua nội dung màn hình, mới đầu chỉ là muốn đùa nàng một chút, hiện tại ngược lại nổi lên lòng hiếu kỳ rồi.

"Ân?" Ấn Hàn nhíu mày, hình ảnh không thể quen thuộc hơn được nữa. "Đang đi dạo trên trang web của em sao?" Cười nhẹ một cái sau đó nhìn đến Nữ vương đại nhân không còn giãy dụa đang ngồi ở một bên, ngón tay tìm kiếm, nhìn vào nội dung bên trong.

"Thì ra là lặn ngụp ở đây, xem nào, tên tài khoản là... 'Tôi là Nhược Duẫn'?".

Thực sự, thực sự là rất đáng yêu, Ấn Hàn thật vất vả mới có nhịn xuống mà không có bật cười ở trước mặt nữ thần nhà mình.

"Không phải của chị, cái này chị dùng tài khoản của Trương Tỷ thôi... " Càng nói càng yếu thế, Nhược Duẫn nhìn vẻ mặt vui vẻ của người đang tựa lên người mình, nhưng lại giả vờ như mình cái gì cũng không biết đổ thừa cho Trương Tỷ, quả thực buồn bực đến nội thương.

"Ảnh chụp rất đẹp mắt phải không?" Ngắm nhìn Nữ vương đại nhân, Ấn Hàn đến cùng vẫn là không có lại tiếp tục chọc ghẹo nàng, mà rất tự nhiên ngồi chồm hổm ở trước mặt của nàng, giơ điện thoại di động bày ra vẻ mặt như khoe cái gì đó vô cùng quý giá ra.

"Em mới đổi phong cách chụp ảnh đó." Cuối cùng cũng là diễn viên, đơn giản chỉ cần điều chỉnh một cái, Nhược Duẫn đè xuống vẻ xấu hổ bị người kia phát hiện ở trong lòng. "Có người để lại lời nhắn nói là em đã có người yêu, được lắm, có thể giới thiệu cho chị biết không?" Lời nói hàm chứa hài hước, nhưng Nhược Duẫn lại nhéo nhẹ lên làn da trắng noãn của Ấn Hàn.

"Người yêu à?... "

Ấn Hàn làm ra bộ dạng suy nghĩ, sau đó đứng lên hô lớn một tiếng, để sát vào bên người Nhược Duẫn, mũi chạm vào mũi, thanh âm thật thấp, lại không khỏi hiện ra vài phần gợi cảm.

"Là chị đó, Nhược Duẫn, người yêu của em." Con ngươi Ấn Hàn rất đẹp, trong con ngươi nhuộm vài phần màu nâu đang rất chuyên chú nhìn nàng, trong suốt, trong mắt còn có phản chiếu vẻ mặt nàng có chút ngơ ngác. Cảm giác ấm nóng trên mặt tựa như muốn thiêu đốt, Nhược Duẫn ho khan một tiếng, hơi hơi đẩy tiểu hài tử có phần quá phận ở trước mắt ra, Ấn Hàn nhích gần hơn một chút, ánh mắt chăm chú cũng dần dần từ ánh mắt chuyển đến đôi môi của nàng.

Nhược Duẫn nhắm hai mắt lại, chờ đợi Ấn Hàn tới gần. "Không lộn xộn nữa." Ấn Hàn cười nhẹ, nhìn đến Nữ vương đại nhân đang ở bên cạnh đang mở to ra đôi mắt sáng như tựa như ánh mặt trời, còn muốn nói cái gì đó, đột nhiên có tiếng chuông vang dội ở trong căn phòng tĩnh lặng, điện thoại vang lên, Ấn Hàn nhìn thông báo trên màn hình điện thoại, nhíu mày, dùng ngón tay làm ra động tác chớ có lên tiếng, sau đó bấm nghe điện thoại.

Nhược Duẫn nhìn thoáng qua vẻ mặt như ý của em ấy sau trò đùa dai của mình, bất đắc dĩ thở dài, vốn cho rằng hài tử nhà mình ít nhiều cũng có chút trầm tính, lạnh lùng, kết quả bây giờ lại trở nên thích chọc ghẹo nàng đến như vậy. Nữ vương đại nhân lắc đầu, trong mắt lại mang đầy tiếu ý, bất quá, dáng vẻ Ấn Hàn như vậy, chính là bộ dáng nàng rất thích, thừa dịp em ấy vẫn còn đang nói chuyện điện thoại, Nhược Duẫn đơn giản tiếp tục xem thêm mấy bài post nữa, đọc những dòng này so với các thứ khác hứng thú hơn rất nhiều.

"Được rồi, để con bảo chị ấy nghe điện thoại." Ấn Hàn thấp giọng trả lời, sau đó đưa điện thoại di động hơi xa ra một chút, một tay che ống nghe lại đi đến bên cạnh Nhược Duẫn. "Có người muốn tìm chị." Ấn Hàn cười, hướng về phía Nữ vương đại nhân làm ra động tác khẩu hình miệng khi phát âm.

Mặc dù không biết đó là ai, nhưng Nhược Duẫn vẫn ngoan ngoãn nhận lấy điện thoại, vén mái tóc dài sang một bên: "Xin chào, tôi là Nhược Duẫn. "

"Là Nhược Duẫn phải không? Chào con, ta là mẹ của Ấn Hàn."

-----------------------------------------

Editor: Tử Mặc