Nữ Vương Đại Nhân

Chương 3

Một buổi chiều gió êm sóng lặng, Hoa Chiêu cảm thấy thật thất vọng. Cô ngồi phây thây ra đây mà chẳng có ai thèm làm khó cô, không phải trong phim truyền hình thường có cảnh người cũ bắt nạt người mới hay sao, không phải hồng nhan thường bạc mệnh, bị người ghen ghét hay sao? Đúng là phim truyền hình toàn là gạt người! Quả thật nhàm chán không thôi.

Thật vất vả cô mới ngồi chờ đến được 3 giờ chiều, cách giờ tan làm còn 2 tiếng rưỡi. Cô thấy vô cùng uể oải, thật muốn đi shopping ngay lập tức.

Cửa tiệm Givenchy ngày hôm qua còn liên lạc với cô nói rằng hôm nay có bộ sưu tập mùa xuân mới ra, cô còn đang muốn đến đó nhìn xem có vừa mắt hay không đây.

Điện thoại vang lên, là Wechat của Ân Thiên Lãng: Anh đang ở trạm, buổi tối về đến nhà.

Không cần nghĩ ngợi, Hoa Chiêu liền quyết định đi shopping mua một bộ quần áo mới, mặc cho chồng cô xem.

Ừm! Lý do để trốn việc rất chính đáng!

Đứng dậy, cầm lấy túi nhỏ.

Quay đầu, thanh âm không to không nhỏ nói. " Tổ trưởng Đổng, tôi có chút việc phải về trước."

Tất cả mọi người đều ngay lập tức dừng hết tay lại, vành tay vểnh thật cao mà nghe ngóng.

Không đợi cô ta trả lời, đã quay gót đi, khi ngang qua Thôi Diệp còn cùng cô vẫy tay tạm biệt, tiêu sái mà đi shopping.

Lưu lại vẻ mặt không thể tin nổi của tổ trưởng Đổng cùng với ánh mắt sùng bái không thôi của các em gái nhỏ.

Nếu các em gái nhỏ mà biết lý do khiến Hoa Chiêu trốn việc, thì không phải chỉ sùng bái thế này thôi đâu, nói không chừng còn có thể đem cô mang lên bàn thờ mà cúng luôn được rồi.

Gọi cho chú Trương tới đón.

Trước đi đến chỗ Đinh Hiểu Duy ngồi một chút.

Không nghĩ đến ấy thế nhưng lại gặp người quen.

"Chị, thật trùng hợp." Hứa Âm thân thiết đi đến muốn cầm tay cô.

Hoa Chiêu né tránh một chút, khẽ cười. "Cô đến đây làm gì?"

"Nghe nói chị Hiểu Duy mở phòng tập, em muốn tới đăng kí học, em muốn giống chị tập luyện ra dáng người thật đẹp." Hứa Âm chớp chớp mắt tinh nghịch.

"Khung xương thật nhỏ a~" nhìn không ra vui buồn, Hoa Chiêu cười khẽ, liếc mắt lại đánh giá trên ngực cô ta một cái. " Ồ, có nơi vẫn còn coi như phát triển."

Hứa Âm cũng không giận, che miệng cười. " Ta là giống mẹ."

Hoa Chiêu châm biếm, tiểu nha đầu có tiến bộ đấy.

Hiểu Duy đi đến giữa hai người. "Được rồi, đừng đứng đây nữa, Hứa Âm cô đến phòng tập đi, tôi đã sắp xếp cho cô người hướng dẫn tốt nhất, cô đến đó nói tên là được."

"Vâng, không quấy rầy hai chị nói chuyện nữa! Chị, chút nữa nhớ cho em đi cùng nha, hôm nay em không đi xe."

Hoa Chiêu không thèm đáp lại, Hứa Âm phun thè lưỡi rồi đi

"Cô ta càng ngày càng giống cậu." Đinh Hiểu Duy trêu trọc.

Hoa Chiêu châm biếm. "Mặc một bộ quần áo, trang điểm theo phong cách giống nhau, cùng nhau chung một người cha, giờ tập thể hình cũng phải cùng một chỗ, không muốn giống cũng khó." Hoa Chiêu ngồi bên cạnh chiếc bàn, mân mê lọ hoa nghệ thuật đặt trên đó.

Đinh Hiểu Duy biết cô mất hứng, tự trách bản thân mình, cái gì hay thì không nói, toàn nói điều dở, nhanh nhanh đổi sang đề tài khác. "Cậu không phải đang đi làm sao? Sao giờ này lại có mặt ở đây?"

Hoa Chiêu nhớ lại mục đích chính của mình. "Trốn việc, muốn hay không đi shopping?"

"Được thôi, dạo này vẫn luôn bận rộn, cũng lâu rồi mình còn chưa có ra ngoài đi chơi."

Chú Trương gọi điện nói đã đến.

Hoa Chiêu đứng dậy.

"......Không gọi cô ta?" Đinh Hiểu Duy chỉ chỉ hướng phòng tập thể thao.

"Cô ta không phải nói muốn luyện ngực luyện mông sao?" Hoa Chiêu dẫn đầu đi ra cửa.

Hai người trước tiên đi tới khu mua sắm cao cấp uống trà chiều, rồi lại dạo một vòng, cuối cùng mới ghé vào cửa hàng Givenchy.

"Hoa tiểu thư!" Nhân viên trong cửa hàng nhiệt tình chào hỏi.

"Có mẫu mới sao?" Hoa Chiêu hỏi.

"Có, xin mời đi theo tôi, bên này tất cả đều là bộ sưu tập mới nhất trong mùa xuân năm nay, ngày hôm qua vừa mới được chuyển tới."

"Được, cám ơn!"

"Hiểu Duy, cái này thế nào?" Hoa Chiêu chỉ vào chiếc váy liền thân màu đen, cổ khoét ngực kiểu chữ V.

"Được đó, cậu có làn da rất trắng mặc vào chắc chắn đẹp."

"Quý Phong, anh xem bộ này thế nào?"

"Em thích là được."

Một nam một nữ, thanh âm đều rất quen thuộc, Hiểu Duy liền ngẩng đầu nhìn Hoa Chiêu.

Hoa Chiêu mặt không biểu cảm cầm bộ đồ vừa chọn bước vào phòng thử đồ.

Lắc lắc đầu, Đinh Hiểu Duy cũng chọn một chiếc mà thử.

Hoa Chiêu mặc chiếc váy liền thân ra tới.

Cô đứng trước gương khẽ xoay người trái phải mà đánh giá, bỗng trong gương xuất hiện thân hình của một chàng trai.

"Âm Âm." Gương mặt anh tuấn, đôi mắt u buồn, vẻ mặt phức tạp mà nhìn cô.

Hoa Chiêu mắt trợn trắng, cảm thấy cực kì mất hứng, đầu cũng không thèm quay lại, đi thẳng vào phòng thay đồ.

"Quý Phong, anh đang gọi em sao?" Hứa Âm từ phía sau đi đến.

"Thế nào, đẹp không?" Hứa Âm mặc một bộ váy liền áo màu trắng, xoay một vòng, cười đến thiên chân vô tà.[1]

[1]: có thể hiểu là "hồn nhiên như con điên....à phi phi....cô tiên" =)))) ở đây ý chỉ sự ngây thơ, hồn nhiên.

"Đẹp, liền lấy chiếc này đi!" Khoé miệng Quý Phong trùng xuống.

"Được, chúng ta đi tính tiền rồi cùng đi ăn chút gì đi, buổi chiều vừa tập thể hình xong, giờ bụng em rất đói!" Giả vờ như không phát hiện ra ánh mắt của hắn, Hứa Âm làm nũng.

Thanh toán xong, Hứa Âm kéo tay Quý Phong ra ngoài.

Lúc đến bãi đỗ xe, trong lúc vô tình nhìn thấy xe Hoa Chiêu, cô lơ đãng mà nhìn vào trong, chú Trương ngồi ở vị trí điều khiển cùng cô chào hỏi. "Nhị tiểu thư!"

Ngay sau đó, cửa sổ xe được kéo xuống, ghế phụ ẩn ẩn có người ngồi.

Hứa Âm kì quái, xoay người lại nhìn liền kinh ngạc. "Anh rể, anh đã về rồi? Sao không nghe thấy chị nói về chuyện này?" Tràn đầy ý cười, rồi lại làm điệu bộ có uỷ khuất oán trách.

Ân Thiên Lãng từ chối cho ý kiến gật nhẹ đầu như là chào hỏi, nhìn về người con trai Quý Phong đằng sau cô.

Hai người nhìn nhau nhưng cả hai đều không có ý muốn nói chuyện.

Hứa Âm mỉm cười. "Anh rể, em cùng Quý Phong về nhà ăn cơm, mọi người có muốn hay không đi cùng? Chị đã lâu không có trở về, cha ngày hôm qua còn nhắc đến chị ấy."

"Khi khác." Ân Thiên Lãng nhàn nhạt cự tuyệt, lại bủn xỉn mà lười đến bịa cái lý do.

Hứa Âm cũng không cảm thấy xấu hổ, vẫn như cũ mỉm cười. "Vậy bọn em đi trước, tạm biệt anh rể!"

Chủ động ôm lấy cánh tay Quý Phong mà kéo đi.

Hoa Chiêu mặc một chiếc váy maxi vừa mua cùng Đinh Hiểu Duy ra tới, gọi điện thoại cho chú Trương lái xe đi ra.

Hai người một trái một phải ngồi vào phía sau.

Đinh Hiểu Duy vừa mới lên xe liền cảm thấy không khí trong xe có gì đó không đúng, lúc này mới phát hiện ra ở ghế phó lái là Ân Thiên Lãng, người vừa mới đi công tác mấy ngày.

"Ân tổng" Đinh Hiểu Duy chào hỏi.

"Huh? Ông xã? Anh đã về! Tại sao không gọi điện thoại cho em?" Hoa Chiêu ngẩng đầu, lúc này mới nhìn thấy hắn ở trên xe.

"Chú Trương nói rằng em và Hiểu Duy đang ở đây đi dạo phố, vừa lúc muốn chờ em cùng về nhà. Mua như thế nào?" Ân Thiên Lãng gắt gao nhìn chằm chằm vào người con gái đã nhiều ngày không gặp.

"Xong rồi, chúng ta đi thôi!" Hoa Chiêu cảm thấy tâm tình đột nhiên trở nên tốt đẹp hơn hẳn.

Ân Thiên Lãng mở miệng. "Trước cùng nhau đi ăn tối đã."

"Không cần đâu, không cần đâu, tôi mới không muốn làm bóng đèn, chú Trương, làm phiền đưa cháu về Thượng Thừa." Đinh Hiểu Duy làm sao có thể không có chút điểm nhãn lực này, đôi mắt Ân Thiên Lãng nhìn vợ hắn thiếu điều sắp phun ra lửa.

"Được, Đinh tiểu thư!"

Ân Thiên Lãng thực vừa lòng nhìn kính chiếu hậu. "Phòng tập thể thao của Đinh tiểu thư hoạt động tốt sao?"

Đinh Hiểu Duy vừa nghe lời này liền biết đi theo lão đại sẽ có thịt ăn, vội cười nói. "Qua loa đại khái, không biết Ân tổng có ý kiến gì không?"

"Ngày mai hãy tới Thượng Thừa trung tâm thương mại tìm Giản Dị, việc tập thể hình hẳn là một phúc lợi không tồi cho nhân viên."

Đinh Hiểu Duy vui sướng. "Ân tổng quá anh minh! Tôi ngày mai sẽ qua."

Ân Thiên Lãng "Ừ" một tiếng.

Chú Trương đi với tốc độ cao, rất nhanh đã đưa Đinh Hiểu Duy tới nơi

Trước khi xuống xe, cô còn ở bên tai trêu đùa. "Tiểu biệt thắng tân hôn nha. Bái bai!" Vui cười xuống xe.

Ân Thiên Lãng thật tự nhiên mà chuyển xuống ngồi ở phía sau, ôm cô vợ mà thoải mái thở ra một hơi.

Chú Trương hai mắt nhìn thẳng phía trước đem xe đẩy lên tốc độ càng nhanh.

Hoa Chiêu thuận theo mà dựa vào lồng ngực hắn, thưởng thức mà cầm bàn tay của hắn, nhẹ nhàng ở bàn tay hắn cào cào hai cái, hắn rụt tay một chút, nhéo nhéo tay cô mà cảnh cáo.

"Đau!" Cô khoa trương mà nhẹ giọng kêu, cái miệng nhỏ chu ra, cau có nhìn hắn.

Ân Thiên Lãng cúi đầu nhìn cô, khuôn mặt trắng nõn, ánh mắt mị hoặc, đôi môi kiều diễm ướt át, không một tiếng động nhưng vẫn toả ra sức cám dỗ đến kì lạ, yết hầu hắn trượt lên xuống, nhắc nhở chính bản thân không được hành động thiếu suy nghĩ, đây là ở trên xe, nhỡ đâu lại không thu tay lại được.

Khiêu khích thất bại, Hoa Chiêu ngồi thẳng dậy khẽ "hừ" một tiếng.

Ân Thiên Lãng lại vòng tay kéo cô trở lại lồng ngực, nghiêng đầu đặt một nụ hôn lên thái dương của cô.

Cô cũng không tác quái đùa nghịch thêm gì nữa, liền giống như tiểu miêu mà cuộc tròn trong lồng ngực hắn.

Chú Trương cuối cùng cũng dẫm chân ga mà về tới nhà.

Ân Thiên Lãng nắm tay Hoa Chiêu xuống xe, chú Trương cầm túi.

Thím Trương trước đó đã nhận được điện thoại của chú Trương nên giờ vẫn còn đang nấu cơm.

Rửa tay xong, hai người vẫn giống như mọi ngày mà ngồi xuống vị trí đối diện.

"Ở chỗ này có quen không? Có cảm thấy nhàm chán hay không?" Bọn họ đã sớm lãnh chứng từ ba năm trước, trước kia Hoa Chiêu vẫn luôn ở nước ngoài, mỹ danh mà nói thì là du học, thật ra chính là tung tăng nhảy nhót ăn chơi. Lần này trở về nước cũng mới dọn vào ở trong ngôi nhà này.

"Không chán, em khá thích nơi này. Hơn nữa anh cũng biết, em luôn biết cách không để cho mình nhàm chán". Nên hiện giờ cô đang nhảy nhót ở Thượng Thừa đấy thôi.

"Vậy thì tốt, ba em kêu Hứa Âm gọi em trở về sao?"

Hoa Chiêu bĩu môi, động tác ăn cơm khựng lại. "Không biết, có cái gì tốt mà về."

Biết cô không muốn nói đến, Ân Thiên Lãng kết thúc đề tài này. "Được rồi, uống chén canh trước rồi hãy ăn cơm."

Múc một chén canh đặt vào trong tay cô.

Chẳng qua bao lâu Hoa Chiêu đã ăn xong, lau miệng, vuốt bụng đứng lên, vặn eo đi đến sau lưng Ân Thiên Lãng. "Ông xã, em giúp anh xoa bóp bả vai. Anh cứ tiếp tục ăn đi."

Ân Thiên Lãng đầu tiên là cứng đờ người, bàn tay nhỏ nhỏ ấm áp của cô trườn trên vai hắn, lực đạo rất nhỏ, thay vì nói là xoa bóp thì chả khác nào giống vuốt ve, từ cổ một đường thẳng xuống lưng, rồi lại trở về hai vai, khiến cho cả người hắn tê dại. Như thế này còn có thể ăn sao?

Hoa Chiêu nằm sấp trên lưng, ghé vào trên vai hắn, ở bên tai phả một làn hơi nhẹ. "Bản tiểu thư muốn ăn dưa hấu."

Ân Thiên Lãng nâng tay cầm lấy một miếng dưa hấu nhỏ vừa được cắt xong đưa đến bên miệng cô, cô há miệng cắn một miếng nhỏ chậm rãi nhai nhai nhuốt xuống, rồi lại cắn thêm một miếng nữa, lần này liền cắn luôn cả tay hắn, nhẹ nhàng mút lấy.

Như có một dòng điện chạy thẳng qua người, hắn nhịn không được mà run lên một chút, rút ra tay, xoay người bắt lấy cô, kéo cô hướng tới trong lồng ngực của chính mình, dùng sức bế bổng cô lên, để cô nửa quỳ nửa ngồi trên đùi hắn. Hắn vòng tay ôm lấy, nhìn đôi môi kiều diễm ướt át kia, không chút do dự hung hăng hôn xuống.

Tóc mai cô rủ xuống, toán loạn như có như không cọ cọ lên má hắn. Thật lâu sau, cô mới nhẹ nhàng cắn cắn một chút, hắn khi đó mới chịu tách ra.

Cúi người tiến sát bên tai hắn, nhẹ nhàng nói. "Em trước đi mở nước tắm." Sau đó giống như một con cá trơn, xách mông liền chạy mất.

Ân Thiên Lãng trong lồng ngực bỗng trống rỗng, cảm thấy thập phần mất mát, rồi lại cảm thấy có chút may mắn. Hắn thật sự rất sợ chính bản thân mình không cẩn thận mà "làm" cô ngay tại chỗ này, nơi này một chút không gian ăn nấp cũng không có.