Nữ Vương Xuyên Qua Làm Thái Tử Phi: Thiên Hạ Này... Bổn Tọa Muốn!

Chương 7: Thái tử làm Vương Hậu

Tần Úy Diên căm giận lườm Trịnh Lam Dực một cái, sau đó quay qua phía cô nghiêng đầu nhìn, cơ hồ là đang nghĩ ngợi gì đó. Trịnh Lam Dực nhìn vẻ mặt này của y, kiềm không được mà cúi xuống "Chụt~" một cái. Cô lập tức trợn tròn mắt, mí mắt giật không ngừng. Hắn mặt mày âm trầm hẳn đi, cúi xuống nhìn cô, tâm thầm nhủ - ta cũng muốn!! Tần Úy Diên đang suy nghĩ về cô, chợt cảm thấy má mình có một vật gì đó mềm mềm, ẩm ướt còn nóng nóng va chạm. Lại nhìn đến biểu cảm của cô và hắn. Đầu óc nhanh nhạy phán đoán ra được chuyện gì, lia đôi mắt hổ phách nhìn về người bên cạnh vẻ mặt vô cùng hưởng thụ cùng sung sướng. Giây sau, toàn căn phòng vang lên một tiếng hét thực lớn:

- TRỊNH! LAM! DỰC! HÔM NAY BỔN ĐẠI GIA GIẾT NGƯƠI! ĐỨNG LẠI!!!!!!

Sau tiếng hét là một tràng các tiếng động "BỐP,RẦM,BÙM, CHOANG, RẦM, RẦM, BỐP, BỐP, BANG, BANG, ẦM...". Căn bản là Tần Úy Diên tức giận đuổi đánh Trịnh Lam Dực, hễ gặp vật gì trên đường là đều thuận tay cầm lên ném, phang, đập. Trịnh Lam Dực vừa chạy vừa né vừa cười vừa trêu Tần Úy Diên. Cứ thế cả hai chạy quanh phòng hắn, đồ đạc vàng bạc ngọc ngà đều bị phá đến chả nhìn ra cái hình dạng gì. Cô ngây ngẩn cả người nhìn hai nam nhân đang đuổi nhau mà phang đồ, ngước lên thấy vẻ mặt vô cùng mờ mịt của hắn. Nghiêng đầu, vừa nãy hình như hắn muốn làm gì đó thì phải?! Mắt đảo một vòng, nhanh chóng vứt chuyện này ra sau đầu. Lại nhìn hai thân ảnh một hồng một lam vừa vụt qua mắt mình, không gian lại vang lên tiếng chửi bới cùng âm giọng trêu đùa của cả hai. Ngay lúc này, "ẦM" một tiếng thật lớn. Mọi hoạt động đều lập tức dừng lại. Không gian xuất hiện những viên đá băng nhỏ rơi "Lộp bộp" xuống nền. Ngay trước mặt cô, chiếc bàn bằng gỗ quý hiếm vỡ vụn, còn có hiện tượng kết một lớp băng mỏng. Trịnh Lam Dực và Tần Úy Diên nhìn khuôn mặt yêu nghiệt của hắn tràn ngập sát khí cùng hàn khí, ánh mắt lạnh lẽo đến dựng tóc gáy, đang nghiêng đầu nhìn cả hai. Mồ hôi lạnh chảy khắp người, khi thấy mắt hắn động một cái. Như theo bản năng mà cả hai ôm lấy nhau run cầm cập. Khuôn mặt xinh đẹp và tuấn mĩ kia tái mét, môi run rẩy không ngừng. Cô khá ngạc nhiên khi thấy biểu cảm của hai ngươi kia, lại ngước lên nhìn hắn. Nhíu mày, khuôn mặt này...hệt như Tu La vương. Khát máu, lạnh lùng, tàn nhẫn thị huyết, không nhìn ra tới một tia cảm xúc nào. Cúi xuống nhìn đống gỗ vụn dưới chân - nội lực cực hàn?! Lại nhìn về phía hai người đang ôm nhau thắm thiết kia, cơ hồ là rất sợ hãi?! Trước mắt hiện lên một bàn tay trắng toát đang chỉ về phía trước, ngay sau liền thấy hai thân ảnh trước mặt khụy gối xuống. Hô hấp cơ hồ rất khó khăn nha?! Trịnh Lam Dực vô cùng sợ hãi, mở miệng:

- Hắc Thiên...ta xin lỗi...ngươi mau..bình tĩnh....chúng ta...sẽ chết...mất....! Làm ơn..... tỉnh lại đi.... đừng như vậy.....

Lời chưa dứt, liền nghe thấy một tiếng "CỐP" vang vọng. Trịnh Lam Dực và Tần Úy Diên nhìn cảnh tượng trước mắt mà chỉ muốn mang mắt mình vứt đi. Căn bản là cô thấy hắn phiền quá, lấy tay cốc đầu hắn một cái, lại nhìn thấy biểu cảm của hai người kia làm có chút mờ mịt. Hắn đầu óc trống rỗng, híp mắt lại khó tin nhìn cô, nhanh chóng lấy lại tỉnh táo. Vội vàng tay chân luống cuống hỏi cô:

- Phong nhi, ngươi...ngươi không sao chứ?!

- Sắp muốn giết ngươi! - cô vô cùng thuận miệng nói một câu

- Ách...ta xin lỗi..nhất thời...kiềm không được... - hắn cụp mi, vẻ mặt như chú mèo nhỏ đang hối lỗi

- Kiềm không được ham muốn giết người?! - cô nhảy ra khỏi lòng hắn, hỏi

- Ừm... - hắn rất nhu thuận mà gật đầu một cái, cảm thấy lòng mình lạnh đi, vô cùng buồn tủi nhìn thân ảnh nhỏ bé của cô

- Hửm.... - cô quay đầu lại, thấy vẻ mặt của hắn thì lần nữa ngẩn người

- Phong nhi....ta...

Hắn ấp úng, muốn nói lại thôi. Cô dù sao cũng không phải "CON NGƯỜI" nên tất nhiên là hắn nghĩ gì cô cũng sẽ biết. Cô hướng hắn vươn hai tay nhỏ nhắn của mình ra. Một cơn gió thoảng qua, cô cứ thế mà đã được hắn ôm vào lòng, ngồi an an ổn ổn trên ghế. Trịnh Lam Dực và Tần úy Diên hoàn toàn chấn động, miệng há to đến mức có thể nhét được hai quả trứng gà, mắt trợn tròn nhìn cô rồi lại đến hắn. Ứ thèm nói được gì luôn.Cô nhìn hắn, hất cái cằm tinh tế của mình và hai người kia. Chỉ thấy hắn vung tay lên, hai tiếng "BỐP, BỐP" liền vang lên. Thành công mang hai con người từ chín tầng mây quẳng về với đất mẹ. Cả hai hồi phục tinh thần nhanh như chớp, liền hướng cô và hắn mà thì thầm to to nhỏ nhỏ với nhau:

- Này, tiểu Diên Diên, ngươi thấy không?!

- Có. Mạc Thiên đã đánh thức Ma tính, nhưng chỉ bị một cái cốc nhẹ của tiểu oa đó mà đã lấy lại được chính mình kìa?! - Tần Úy Diên cũng phối hợp nói nhỏ nhỏ to to với Trịnh Lam Dực

- Người đầu tiên dám làm thế khi tiểu Mạc tử đang ở "chế độ" đó nha~~!? - Trịnh Lam Dực gật gật đầu tán thành

- Những lần trước kia, chúng ta toàn phải để Mạc Thiên đi giết người ba ngày ba đêm mới hết đó a! - Tần Úy Diên nhìn cô với con mắt kiểu như - Tuyệt đối không phải con người!!

- Đúng đúng. Thế nên...có thể coi đó là cứu tinh không nha~~?! - Trịnh Lam Dực đồng dạng nhìn cô như vậy - Chắc chắn không phải con người!

-Các ngươi nói ai không phải con người?! - hắn nhìn đôi vợ chồng kia, rít từng chữ hỏi

- Ách...mới không có nói! - Đôi vợ chồng kia giật mình lắc đầu không ngừng

- Họ nói đúng...bổn tọa chưa từng nói ta là con người!

Cô hờ hững phán một câu. Ba nam nhân kia đồng loạt trợn tròn mắt nhìn cô đầy hoài nghi. Hắn nhìn cô, cô nhìn hắn. Cô mở miệng nói:

- Nếu bổn tọa không phải con người, ngươi có còn muốn thành thân với ta?!

- Mặc kệ ngươi là người hay yêu, ta vẫn cứ thành thân với ngươi! - hắn giọng chắc như đinh đóng cột nói

- Mặc kệ thế giới này vì thế mà cười nhạo phỉ báng ngươi?! - cô nói

- Họ liên quan đến ta sao?! - hắn hỏi ngược lại cô

- Nếu người thân của ngươi từ chối?! - cô vẫn hỏi

- Ta liền từ bỏ cái ngôi vị thái tử này. Ân đoạn nghĩa tuyệt. - hắn trả lời cô

- Hảo!

Cô cười một cái - nam nhân này....bổn tọa đã định làm Hậu rồi!! Ai dám ngăn cản...giết!!!

Hắn cười vui vẻ, ôm cô mà hưởng thụ. Trịnh Lam Dực và Tần Úy Diên đã sớm ngất xỉu ở một bên. Trước khi ngất, hắn còn chém xuống một đao:

- Ta mong nội trong ngày mai, đền bù tổn thất cho ta. Không có, trên đời liền không còn ai nghe thấy cái tên Liệt Hỏa đường và Ma Minh Ngục!!

----------------------------------------------lời tác giả---------------------------------

Mấy nàng cho ta cái nhận xét, coi như làm động lực đi?!