Nuôi Mèo Xong Tôi Đi Lên Đỉnh Cao Đời Người

Chương 37

Phòng tập gym nóng nực.

Sơn Vũ Dục La rời khỏi khu tập thể lực, đội khăn bông trên đầu, vừa đi vừa lướt Weibo.

Nam học viên đi ngang qua mém chút nữa đã đụng vào hắn, hoảng sợ xin lỗi hắn lia lịa.

Sơn Vũ Dục La nở một nụ cười ấm áp, vịnh cậu ta lại: "Không sao chứ?"

Mặt đối phương đỏ bừng, lùi về sau hai bước, chưa chờ Sơn Vũ Dục La nói tiếp câu sau, đã xoay người chạy lẹ.

Sơn Vũ Dục La cất nụ cười, cảm thấy hơi không vui, nghĩ một chút lại mở hòm thư có một mớ tin nhắn chưa đọc trên Weibo.

Fan nhắn cho hắn rất nhiều, câu nào câu nấy vô cùng chân thành.

Hắn lướt xuống, tuỳ tiện chọn một câu có phong cách tươi tắn, từ ngữ ngọt ngào, ấn vào trang chủ của đối phương.

[Sơn Vũ đại đại, em thật sự sự là siêu thích anh luôn! Tuy em là fan mới, nhưng từ khi bắt đầu làm fan anh thì chưa từng bỏ lỡ lần livestream nào của anh hết!! Khúc cuối phó bản tình yêu hoa phượng tím kia thật sự là quá ngầu! Yêu anh cả đời luôn, chíu chíu chíu!]

Sơn Vũ Dục La cong môi giễu cợt, weibo của cậu ta rất có hơi thở cuộc sống, nhìn mấy dòng chữ kia thì có vẻ vừa mới vào đại học, album chỉ có hai ba tấm hình, nhưng ngây ngô trong sáng, là con trai.

Chính là cậu ta.

Sơn Vũ Dục La gửi lại cho cậu ta một emoji, sau đó ném điện thoại bên ngoài, còn mình vào phòng tắm tắm.

Sau khi trở ra quả nhiên thấy mười mấy tin nhắn mới, cái gì mà đại đại nhắn lại, rồi cái gì mà không ngờ mình được lật thẻ bài, nói chung là rất hưng phấn.

[Quá khen, cậu cũng rất đáng yêu (cười lớn bắn tim.gif)]

Gửi xong, hắn lên Weibo đăng định vị một trường đại học nào đó ở Dung Thành lên, nói mình có việc đến đấy, quán cà phê trong trường rất ngon.

Quả nhiên, khi hắn vác balo ra cửa, fan nhỏ kia lại nhắn tin đến – [Trời ạ! Đại đại!!! Em học ở Dung đại á! Quán cà phê kia ngon quá trời luôn, anh muốn đến hả? Em có thể đi chung không? Em mời anh uống cà phê nha? (chọc thỏ.jpg)]

Sơn Vũ Dục La cười tươi: [Được thôi.]

.......

Chuông điện thoại vang lên, Sơn Vũ Dục La không kiên nhẫn vươn tay khỏi chăn, sờ sờ tủ đầu giường, bắt máy.

"Ây." Hắn ngồi dậy, mền trượt xuống để lộ cơ thể toàn vết của bản thân, mở đèn giường lên.

Chàng trai khôi ngô bên cạnh hắn nhíu mày, mặt mày tái nhợt, cũng không có dấu hiệu bị đánh thức.

"Chú, bây giờ mới mấy giờ chứ, không phải chú còn đang dưỡng bệnh à." Sơn Vũ Dục La híp mắt, nghe bên kia đầu dây nói gì đó, bất đắc dĩ đứng dậy, đi ra ban công.

"Được rồi con nghe, chú có việc gì."

Hắn bị gió thổi cho cứng người, Sơn Vũ Dục La nắm chặt vạt trước của áo choàng tắm, nghe đồng chí Hồng Chí bên kia đầu dây nói: "Chú nghĩ đi nghĩ lại, không bằng hỏi con một chút, con có quan livestreamer tên Văn Tranh không? Cũng là livestreamer game của chúng ta."

"Văn Tranh?" Sơn Vũ Dục La ngạc nhiên, hứng thú hỏi: "Sao chú biết cậu ta, nhìn thấy ở đâu vậy?" Dứt lời lại lẩm bẩm: "Không phải rớt xuống hạng sáu rồi à."

"Nghe ở đâu cái gì mà nghe ở đâu, tên nhóc kia nghe được cuộc điện thoại của chú với con.

Chú càng nghĩ càng thấy sai, có phải cậu ta biết con không?"

Sơn Vũ Dục La mở bao thuốc lá, buồn cười nói: "Cậu ta biết con bằng cách nào? Chú gọi ID con à? Có phải chú làm cái gì rồi không, sao có thể chột dạ như vậy, khoan, vết thương của chú là do cậu ta gây ra?"

Hồng Chí càng hoảng hơn.

Hôm ấy lúc gã phun thuốc mê vào mặt Văn Tranh cũng không nghĩ nhiều đến thế, bởi vì nhìn thấy gương mặt xinh đẹp mình nhớ thương đã lâu, cho nên đã hoàn toàn quên mất tại sao đối phương lại đá bay cửa buồng vệ sinh của mình.

Nhưng hai ngày qua, gã càng nghĩ càng thấy kỳ.

Bé con dễ thương ấy cũng không báo cảnh sát, bình thuốc mê không biết rơi đâu rồi, xong việc có sai người tìm, cũng tìm không ra.

Thấp thỏm hết hai ngày, lăn tăn trong lòng ngày càng lớn.

Đối phương sẽ không đoán ra chuyện gã gian lận chứ? Để em họ của vợ nhìn chằm chằm cậu ta trong công ty, cũng muốn cháu trai chú ý trên mạng hộ gã.

Vì thế, gã tận tình khuyên bảo Sơn Vũ một hồi, thẳng đến khi đối phương cam đoan rằng mình sẽ chú ý, mới thả lỏng phân nửa: "Con biết cậu ta à?"

"Biết, sao không biết." Sơn Vũ Dục La cười: "Là một tên nhóc dễ gạt, rất không lanh, vừa nhìn đã biết chưa vào đời, cực kỳ ngây thơ."

Hồng Chí sửng sốt: "Con có nhớ nhầm người hay không?"

"Hả? Không phải tên Văn Tranh à? Con còn từng gặp rồi ấy."

Hồng Chí gửi một tấm hình sang cho Sơn Vũ Dục La, hỏi: "Phải người này không?"

Sơn Vũ Dục La nhìn mình bị bôi mosaic trong hình, im lặng một hồi, mới nói: "Chú, người đối diện cậu ta chính là con, tấm hình này đâu ra vậy!?"

Hồng Chí kinh ngạc: "Đầy trên mạng ấy."

Sơn Vũ Dục La: "Thế đách nào con mèo kia không bị bôi mosaic!?"

Sơn Vũ Dục La tức giận cúp máy, nhất thời không ngủ lại được.

Hắn tuỳ tiện ký tên một cái rồi đặt lên tủ đầu giường cho nhóc fan kia, lúc đứng tính tiền dưới lầu, bỗng nhiên cảm thấy mệt mỏi kinh khủng.

Lần sau tốt nhất đừng chọn loại trong sáng ngây thơ này, quá chán, đổi thành tiểu Z chắc sẽ thú vị hơn....đáng tiếc, tiểu Z quá khó lừa.

Mấy câu chú nói đủ khiến người khác sợ hãi, nhưng Sơn Vũ Dục La chẳng quan tâm.

Trên thế giới này có bao nhiêu người tên Vũ chứ, khả năng vừa nghe đã nghĩ ngay đến hắn quá thấp, hơn nữa làm sao Văn Tranh có thể biết tên thật của hắn?

Huống chi bọn họ vẫn luôn cẩn thận mỗi khi nói chuyện qua điện thoại, chắc chắn chưa từng xuất hiện chữ nào liên quan đến mấy thứ kia, mà chú lúc nào cũng sượng đơ, lần nào lấy tư liệu cho hắn cũng sợ hãi dặn dò như chưa làm việc này bao giờ, nhát cấy.

Sơn Vũ Dục La vừa khinh thường vừa ghen tị, lão già này, sắp năm mươi rồi, còn muốn nếm thử thịt non như tiểu Z? Ngay cả hắn còn chưa được nếm.

Rốt cuộc là nên làm thế nào bây giờ?

Sơn Vũ Dục La vừa trở về đã lấy tài liệu phó bản dày cộm ra lật hai lần, sau đó lấy mấy tờ quan trọng ra.

Một màn hình máy tính liên tục nhảy thông báo bình luận trên Weibo, tất cả đều là mấy lời khen khoa trương của fans, màn hình khác lại hiện bảng xếp hạng streamer.

Ngoại trừ ngày đầu tiên, Đại Vương hút một mớ fans cho tiểu Z, cho cậu ta ngồi tạm trên cái ghế quán quân, sau khi mình vượt xong, cũng chưa từng rớt hạng lần nào.

Quả nhiên trên con đường thành công không có dấu chân kẻ lười biếng, cái gì cũng cần phải cố gắng.

Sơn Vũ Dục La hài lòng click mở tài khoản, nhìn con số donate tăng lên từng giây, tất cả đều là tiền của hắn.

Có tiền, sao lại không làm chứ?

Có tiền, sao lại còn có thể buồn chuyện tiểu Z không hâm mộ mình nữa?

Sơn Vũ Dục La cười đắc ý, cứ như mình nắm cả thế giới trong tay.

***

Hên là Văn Tranh không biết Sơn Vũ Dục La nghĩ cái gì trong đầu, nếu không chắc chắn anh sẽ không bình tĩnh ngồi trong quán cà phê như vầy.

Mấy lần ra khỏi nhà gần đây, lần nào anh cũng hỏi xem Đại Hắc có muốn đi chung không, đa số các lần Đại Hắc đều đồng ý theo.

Bây giờ khoảng một hai giờ chiều, ánh nắng mặt trời ấm áo, Đại Hắc không nằm trên bàn, mà nằm tắm nắng trên một cái ghế mây khá đẹp, ghế khá nhỏ, không có chỗ cho đuôi với chân trước của nó, chỉ có thể thả lỏng bên ngoài, thế mà nó cũng không chê khó chịu.

Chỉ chốc lát sau, một cô gái bận vest đen vội vàng đi vào, ngồi cái bịch xuống chiếc ghế dựa đối diện Văn Tranh, chân phải gác lên đùi trái, lớn tiếng: "Mệt chết tôi!"

"Wendy." Văn Tranh chuyền menu qua "Uống gì?"

Wendy cứ như mới chạy như điên hay trải qua vận động gì giống vậy xong, dùng một sợi dây buộc tóc dày quấn tóc lên, mới nói: "Latte đá, tôi còn muốn ăn bánh kem."

Văn Tranh có chuyện muốn nhờ người ta, bèn hào phóng nói: "Thích cái nào thì chọn."

Hai mắt Wendy sáng lên: "Thật hả!?"

Văn Tranh gật đầu, cô hưng phấn gọi phục vụ đến, chỉ vào một loạt các món nức tiếng của tiệm, khoảng mười miếng bánh kem nhỏ.

"Phát tài à ông chủ Văn ~ trước giờ có thấy ngài đây hào phóng vậy đâu." Wendy nói: "Bọn họ nói tính tình cậu đổi rất nhiều sau khi nuôi mèo, tôi còn không tin đấy, đây đều là công của cục cưng này à?"

Cô nghiêng đầu nhìn về phía ghế mây, Đại Hắc hé hai mắt, sau đó nhàm chán nhắm lại.

"Mèo này cá tính phết đấy, tôi thích." wendy búng tay.

Wendy là thế hệ lính đặc chủng trước bọn họ, là hacker hàng đầu được quốc gia mời, đã sớm xuất ngũ.

Sau khi xuất ngũ cô tuỳ tiện vào một công ty an ninh, mặc vest vào càng giống vệ sĩ hơn cả Văn Tranh, dãi nắng dầm mưa, hưởng thụ cuộc sống du lịch khắp nơi ăn uống các thứ khi phục vụ người giàu.

Lần này khi Văn Tranh liên lạc cô, đúng lúc cô đang nghỉ phép, vừa nghe thấy Văn Tranh nhờ vả, hứng thú đã bay lên, nghe Văn Tranh nói xong, càng hào hứng đi hóng hớt hơn, đơn giản chạy đến Dung thành nghỉ phép.

Cô là người Trung Quốc chính cống, rất thích đi đây đi đó thưởng thức thế giới, trước kia là anh em tốt với Bách Sương, khiến không biết bao nhiêu cô gái chàng trai còn ngây ngô lọt vào lưới tình.

Gần đây cô nàng cũng đã tém tém lại, rất thích thú cưng ngoan ngoãn nghe lời, chỉ là người khác nuôi mèo, còn cô nuôi một con chó săn to tướng, con chó này độc chiếm biệt thự trong núi với mười tám người hầu.

Lần nào Wendy nghỉ phép về nhà, đều sẽ phóng nhanh vượt ẩu trong rừng với chó bự nhà mình, tận hưởng thiên nhiên.

"Cho nên, hai người muốn hack phòng livestream của tên tâm cơ kia? Ngoại trừ nó ra còn gì nữa không?" Wendy uống một ngụm latte đá, thấy bánh kem của mình được bê lên, đôi mắt càng cong hơn: ".....Gì cũng được á nha, hack quản gia hệ thống nhà tên đấy, chụp ảnh sẽ của cậu ta, tìm lịch hẹn chịch trong điện thoại cậu ta, cho dù dữ liệu đã bị xoá không thể phục hồi như cũ, chỉ cần hack vào được, là có thể hoàn tác lại hết."

Cô múc nửa muỗng bánh kem, đưa vào miệng, sau khi nhấm nháp xong thì nói tiếp: "Hay cậu cũng muốn tài liệu? Tôi có thể hack vào mạng nội bộ công ty bọn họ đấy, tìm kiếm máy chủ của cậu ta nè, hay là ra tay từ code hệ thống dịch...."

"Khoan" Văn Tranh giơ tay muốn xì tốp cô nàng lại, nhưng Wendy vẫn dứt khoát nói hết nửa câu còn lại: ".....Hay cậu muốn tư liệu từ trụ sở chính?"

Hai người nhìn nhau chốc lát, Văn Tranh cảnh cáo cô: "Không được."

Wendy lại ăn thêm một miếng bánh kem nữa, đẩy dĩa sang cho người đối diện, nhún vai: "Không được thì thôi, cái này cho cậu."

Wendy thích ăn bánh kem, nhưng lại sợ mập, cho nên lúc không có ai ăn chung thì dẹp luôn khỏi ăn cho bớt phí.

Có Văn Tranh ở đây, cô rất vui vẻ, ăn vài miếng xong cứ đẩy hết sang cho anh.

Văn Tranh cầm muỗng, múc một muỗng vừa bánh vừa kem lên: "Tất cả đều phải nghe theo chỉ huy, dù sao cũng là công ty game của Liên Minh."

Anh vừa nói xong, Đại Hắc đã nhảy lên bàn, duỗi người, ngồi xuống trước cái đĩa.

Văn Tranh nhét muỗng vào miệng, hỏi Đại Hắc đang ngồi nhìn: "Mày cũng muốn ăn à?"

Wendy bất động, mở to mắt nhìn cả hai.

"Cái này là socola, để lấy cái khác." Văn Tranh dùng muỗng của mình, múc một muỗng từ miếng bánh kem dâu khác, đưa đến bên miệng Đại Hắc.

Đại Hắc hít hút mũi, ghét bỏ quay đầu sang chỗ khác.

Wendy sợ hãi: "Mèo này của cậu thành tinh à? Này là ghét bỏ cái muỗng cậu ăn rồi hay ghét bỏ bánh này tôi từng ăn?"

Văn Tranh: "Chắc chắn là do cô.

Đưa cái bánh cầu vồng kia cho tôi, đừng chạm vào."

Wendy ngứa hết cả người, cũng không làm phiền, đẩy một miếng bánh kem chưa ai đụng vào sang.

Văn Tranh dùng muỗng múc một miếng, Đại Hắc quyết đoán thè lưỡi liếm một chút.

".....Dễ thương quá." Hai mắt Wendy say mê: "Không nể mặt như vậy, quá đáng yêu."

Văn Tranh: "....?"

Wendy hồn treo ngược cành cây một hồi, mới nói: "Cuộc thi bông hậu mèo sắp bắt đầu rồi, cậu có muốn cho mèo con nhà mình thi không? Tôi thấy nó cưng với đặc biệt như thế, chắc chắn có thể lấy được giải cao."

"Đại Hắc muốn đi, thì tôi sẽ đăng ký." Câu nói của Văn Tranh như đấm vào tai Wendy: "Nó đã trưởng thành."

Wendy hoảng hốt: "...."

Ăn xong, Văn Tranh đưa cho Wendy một con chip nhỏ.

"Làm theo những gì chúng ta đã bàn bạc, trong này có ít tư liệu, khi nào có tin mới, tôi sẽ thông báo cho cô."

Wendy lâu rồi không làm chuyện xấu, ngập tràn hứng thú: "Hiểu rồi, vạch trần cậu ta!".