Nuôi Phu Lang Trong Văn Trạch Đấu

Chương 13: Về phòng

Edit: Mimi – Beta: Chi

*****

Chưởng quầy Phạm Văn Cường của Mặc Hương Trai là đồng hương của Đỗ di nương, một học trò thi trượt hai năm liền. Sau khi Đỗ di nương mua Mặc Hương Trai, Phạm Văn Cường không xu dính túi đã tới đây xin làm chưởng quầy, kết quả, Đỗ di nương thật sự thuê ông.

Phạm chưởng quầy biết Dương Quý Minh, thấy con trai độc nhất của bà chủ tới, vội vàng ra cửa đón tiếp.

“Tam thiếu gia đến đấy à, vị này là?” Phạm chưởng quầy nhìn về phía Thượng Gia Ngôn, thầm nghĩ: vị công tử này khí chất và dung mạo đều không tầm thường, lại gần gũi với tam thiếu gia như thế, hẳn là thiếu phu nhân rồi? Mong là không sai, nếu không bà chủ lại phải đau đầu một phen.

“Ta vẫn nhớ ngươi, ngươi từng đến phủ tìm di nương ta.”

“Trí nhớ của tam thiếu gia thật tốt.”

“Đây là phu nhân của ta, cũng là ông chủ mới của Mặc Hương Trai.”

“Thì ra là thiếu phu nhân.” Phạm chưởng quầy cười sảng khoái hơn và cũng tự nhiên hơn: “Tam thiếu gia, tam thiếu phu nhân, mời vào nhà trong nói chuyện.”

Phạm chưởng quầy chủ động cầm sổ sách những năm qua tới: “Thiếu phu nhân, đây đều là sổ sách của Mặc Hương Trai.”

Thượng Gia Ngôn thản nhiên nhìn những sổ sách này, nói: “Phạm chưởng quầy, chúng ta chỉ tiện đường ghé chơi thôi. Chuyện sổ sách không cần phải vội.”

Phạm chưởng quầy cười: “Mấy hôm trước ta mới chép xong một quyển, chờ sao chép hết, ta sẽ mang tới cho thiếu phu nhân xem.”

“Làm phiền Phạm chưởng quầy chuyển cho ta một bản chép tay.”

“Được. Chờ chép xong, ta sẽ đưa cả bản sao lẫn bản gốc cho thiếu phu nhân.”

“Làm phiền Phạm chưởng quầy.”

“Thiếu phu nhân khách sáo, đây là việc của ta mà.”

Lúc hai người rời khỏi Mặc Hương Trai, Phạm chưởng quầy tặng cho Thượng Gia Ngôn mấy quyển truyện.

Trở lại Trầm Hương viện, Dương Quý Minh mở quyển truyện kia ra xem thử vài trang, thấy bên trong viết về đủ loại tình yêu, thư sinh đi thi cùng thiên kim khuê các, tú tài nghèo túng với hồ tiên trong núi, vân vân.

“Chẳng hay ho gì.” Dương Quý Minh ném nó sang một bên.

Thượng Gia Ngôn cũng lật vài trang, sau đó cất đi, nói với Dương Quý Minh: “Ta tới chỗ di nương một lát.”

“Ta đi cùng với ngươi.”

Bồ Hà viện, Đỗ di nương nhận lấy mấy quyển truyện, hỏi: “Tới Mặc Hương Trai à?”

“Vâng, mấy quyển truyện này đều do Phạm chưởng quầy đưa.” Thượng Gia Ngôn lặng lẽ quan sát sắc mặt Đỗ di nương.

Y nhận ra, Phạm chưởng quầy đưa y số sách truyện này là muốn mượn tay y chuyển tới cho Đỗ di nương.

Đỗ di nương thản nhiên cười, nói: “Lão Phạm biết ta thích xem mấy cái này, tháng nào cũng cho người mang đến.”

Nghe vậy, Thượng Gia Ngôn liền “dạ” một tiếng.

Đỗ di nương mỉm cười: “Con đừng trách ông ấy, ông ấy cứ hay lo xa thế đấy.”

“Phạm chưởng quầy một lòng vì di nương và Mặc Hương Trai, con hiểu.” Thì ra đối phương muốn thăm dò y, thảo nào lần đầu gặp mặt đã đưa những thứ có thể coi là nhược điểm ấy ra.

Dương Quý Minh nhìn hai người bọn họ mấy lần, chớp mắt, cảm thấy sao nghe mãi mà vẫn không hiểu được?

“Hai người đang nói chuyện gì? Phạm chưởng quầy làm sao, ông ta gây khó dễ cho Cảnh Thước à?”

Thượng Gia Ngôn lắc đầu: “Không phải.”

Đỗ di nương thấy nhi tử xót con dâu, cười nói: “Phạm chưởng quầy cố ý đưa mấy quyển truyện này cho tam thiếu phu nhân, là muốn mượn tay tam thiếu phu nhân đưa tới chỗ ta. Người có ý hại ta có thể mượn chúng để bày mưu tính kế.”

Dương Quý Minh cả giận: “Cho nên ông ta đang thăm dò Cảnh Thước!”

Thượng Gia Ngôn kéo tay áo hắn: “Phạm chưởng quầy cũng xuất phát từ ý tốt, đều vì Mặc Hương Trai.”

“Vậy cũng không được!”

Đỗ di nương bật cười, vui vẻ nói: “Thấy các con ân ái thế này, ta cũng yên tâm rồi.” Nhất là gần đây Dương Quý Minh đã thay đổi vô cùng tích cực, không lêu lổng cũng không bài bạc nữa.

“Khiến di nương chê cười.” Thượng Gia Ngôn buông tay áo Dương Quý Minh ra.

Đỗ di nương lại nói: “Lúc hôn sự của các con vừa được định đoạt, ta vẫn còn hơi lo lắng. Nhưng may thay, tam thiếu gia có phúc, cưới được thê tử tốt như tam thiếu phu nhân.”

Thượng Gia Ngôn xấu hổ: “Di nương giễu cợt con rồi.”

Dương Quý Minh thoải mái tán thành: “Di nương nói rất đúng.”

Đỗ di nương nở nụ cười từ tận đáy lòng, âm thanh vui vẻ giòn tan vang cả ra ngoài. Dương Chính Nghĩa ngăn không cho hạ nhân bẩm báo, nghe trong phòng vui vẻ nói cười, không khỏi cong khóe miệng.

“Đang nói gì mà cười vui thế?”

“Hầu gia đến rồi.” Đỗ di nương đứng dậy đón chào.

Dương Quý Minh và Thượng Gia Ngôn cũng vội vàng đứng dậy theo.

Đỗ di nương rót cho Dương Chính Nghĩa một chén trà: “Hai người bọn họ đang nói với ta mấy chuyện vặt vãnh thôi.”

Dương Quý Minh xin phép: “Phụ thân, di nương, chúng con xin phép về trước.”

Nhìn con trai đã thay đổi rất nhiều, lại nhìn con dâu ôn hòa nhã nhặn, Dương Chính Nghĩa nói: “Các ngươi ở lại ăn một bữa cơm đi.”

Đỗ di nương mừng rỡ nở nụ cười, giành nói trước: “Ôi, ta sai người báo phòng bếp một tiếng.”

Dương Quý Minh và Thượng Gia Ngôn cũng đồng loạt đáp “vâng”.

Hai người trở lại Trầm Hương viện khi trời đã tối. Cả trong lẫn ngoài phòng đều đã thắp đèn.

Dương Quý Minh theo Thượng Gia Ngôn vào nhà. Thượng Gia Ngôn lại chắn đường của hắn.

“Cảnh Thước, để ta vào nhà đi.” Dương Quý Minh chống hai tay lên khung cửa, tội nghiệp nói.

“Mới một ngày thôi, kỳ hạn mười ngày vẫn chưa kết thúc.” Thượng Gia Ngôn không cho hắn vào.

“Cảnh Thước…”

“Buông tay.”

Dương Quý Minh ngoan ngoãn buông tay, Thượng Gia Ngôn đóng cửa lại.

Phúc Toàn trốn ở một bên cười khúc khích. Đám Hòe An thì lại buồn cười mà chẳng dám cười.

Dương Quý Minh thở dài, đành phải tới thư phòng nghỉ ngơi. Thật không ngờ thư phòng hắn cố ý dọn ra lại trở thành phòng ngủ riêng của hắn.

Hắn ngồi vào bàn, phát hiện bên trên có một quyển “Phong tục dị chí”. Nhìn kỹ lại, hóa ra sách này do nhạc phụ của hắn biên soạn.

Vì thế, Dương Quý Minh bắt đầu mở sách ra xem.

Sách ghi lại các phong tục tập quán và nét văn hóa đặc trưng của các triều đại ở các nơi. Dương Quý Minh càng xem càng nhập tâm, vô thức đọc xong hơn nửa quyển.

Đúng lúc này, cửa phòng bị đẩy ra, Tề Nguyệt bưng một bát cháo hạt sen vào, nhẹ nhàng đặt lên bàn: “Tam thiếu gia, ta mang cho ngài một bát cháo hạt sen, tranh thủ còn ấm, ngài hãy dùng đi ạ.”

“Hử? Thiếu phu nhân sai ngươi mang tới à?” Dương Quý Minh không nghi ngờ gì nhưng cũng không ăn, vì hắn không có thói quen dùng bữa khuya.

“Tam thiếu gia mau ăn đi.”

“Cứ để đó là được, ngươi ra ngoài trước đi.”

“Thiếu gia…”

“Thiếu gia!”

Hai tiếng “thiếu gia” chồng lên nhau. Cố ma ma ở bên ngoài cao giọng gọi, giọng điệu nghe cũng cực kỳ nóng vội.

“Vào đi!” Dương Quý Minh đặt quyển sách trong tay xuống. Hắn sợ Thượng Gia Ngôn có việc gấp nên sai Cố ma ma tới tìm mình.

Cố ma ma vào phòng, lập tức trông thấy Tề Nguyệt và bát cháo hạt sen đặt trên bàn.

Bà hành lễ với Dương Quý Minh rồi nói: “Tam thiếu gia thứ tội, ta thấy phòng bên vẫn sáng đèn nên mới vào hỏi xem ngài có muốn ăn thêm chút gì không.”

Nghe Cố ma ma nói thế, Dương Quý Minh lập tức quét mắt về phía Tề Nguyệt đang run rẩy ở một bên. Còn gì không rõ nữa?

Hắn đã từng ngồi xem phim cung đấu cùng mẹ, còn đọc qua mấy quyển trạch đấu do em gái viết, đây chẳng phải là nhạc dạo của đoạn bò giường sao?

Thượng Gia Ngôn nghe thấy tiếng động, cũng khoác áo sang đây.

Dương Quý Minh vội kéo kín áo khoác cho Thượng Gia Ngôn: “Ban đêm gió lạnh, sao lại ra đây? Ngươi cứ sai người gọi ta sang đó là được mà.”

Thượng Gia Ngôn không nhìn bất kỳ ai khác, thản nhiên nói với hắn: “Khuya rồi, sách để mai hãy đọc, về phòng nghỉ với ta đi.”

“Được.” Dương Quý Minh mỉm cười, ôm Thượng Gia Ngôn cùng về nhà chính. Vừa đi, hắn vừa thầm nhủ: gặp họa được phúc, còn phải cảm tạ gã sai vặt muốn bò lên giường của hắn kia.

Nằm xuống chiếc giường quen thuộc, Dương Quý Minh hớn hở nghiêng người kéo Thượng Gia Ngôn vào lòng.

Thượng Gia Ngôn nói với hắn: “Tề Nguyệt và Hồng Ngọc đều là của hồi môn mẫu thân cố ý chọn cho ta, thực ra cũng có thể lý giải là chọn cho ngươi.”

Dương Quý Minh sửng sốt, nhạc mẫu chuẩn bị thông phòng cho con rể à?

“Ta không cần.”

Thượng Gia Ngôn khẽ cong môi, tiếp tục nói: “Mẫu thân lo ta không được ngươi yêu thích, muốn bọn họ tranh sủng thay ta. Chỉ cần khế ước bán thân vẫn ở chỗ ta, chắc chắn bọn họ sẽ không dám đè đầu cưỡi cổ ta đâu.”

“Ta không cần bọn họ, ngươi càng không. Để tránh chuyện như đêm nay lại xảy ra, hay ngươi đuổi bọn họ về Thượng phủ đi.”

Vừa rồi Dương Quý Minh chợt nhớ ra nội dung truyện.

Trong hậu viện của nam chính có một di nương là hồi môn của phu nhân nguyên phối. Vậy có nghĩa là trong hai người theo Thượng Gia Ngôn xuất giá, có một người bò lên được vị trí di nương.

Tuy nói nhạc mẫu làm gì cũng vì nghĩ cho Cảnh Thước, nhưng nếu một nam một nữ này tiếp tục ở lại đây, thật khó bảo đảm sau này sẽ không nảy sinh tâm tư bất chính.

“Ừm.” Thượng Gia Ngôn cũng sợ chuyện đêm nay tái diễn.

Nếu bát cháo hạt sen kia bị bỏ thuốc, Dương Quý Minh ăn vào, lại không ai phát hiện Tề Nguyệt đã ở trong phòng… Kết quả thực sự không phải điều mà y có thể chấp nhận.

Nghĩ đến đây, Thượng Gia Ngôn không khỏi vươn tay ôm lấy Dương Quý Minh, vùi đầu vào cổ hắn.

Dường như chỉ có làm vậy, y mới cảm thấy hơi yên tâm.