Nuôi Phu Lang Trong Văn Trạch Đấu

Chương 20: Nhận lỗi

Edit: Mimi – Beta: Chi

*****

Màn diễn hí khúc trên sân khấu kết thúc, khách khứa lục tục ra về. Người nhà họ Dương cũng đến từ biệt nhưng lại được Định Quốc Công giữ lại.

Bành lão thái quân mời Dương lão thái quân và Dương Chính Nghĩa vào sảnh chính. Những người còn lại của phủ Võ Mục Hầu đều được bố trí chờ ở phòng bên. Nửa canh giờ sau, Dương Chính Nghĩa bình thản đi ra, Dương lão thái quân cũng tỏ vẻ như chẳng có việc gì.

Thế nhưng, sau khi trở về Hầu phủ, Dương Chính Nghĩa lại bắt Dương Trọng Minh quỳ ở sảnh chính.

Dương Chính Nghĩa chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Từ nhỏ ngươi đã thông minh hiểu chuyện, luôn là niềm kiêu ngạo của ta. Giờ ngươi nói xem, rốt cuộc là nữ nhân nào đã mê hoặc ngươi, khiến ngươi thành ra như vậy.”

“Phụ thân, con không hiểu ngài đang nói gì?”

“Ngươi và tiểu thư Bành gia đang bàn chuyện hôn nhân, nhưng trong phủ bọn họ lại có tin đồn ngươi đã tự định chung thân cùng người khác. Hôm nay ta bị Định Quốc Công hỏi đến á khẩu, nửa câu cũng không thể trả lời. Chuyện hôn nhân này ngươi còn muốn hay không, hả!”

“Hôn sự với Bành gia vốn không phải chủ ý của con.”

“Chung thân đại sự phải nghe phụ mẫu và người mai mối. Từ từ, nói vậy tức là ngươi thừa nhận bản thân đã tự ý hẹn ước rồi?”

“Thưa phụ thân, quả thật con đã có người trong lòng, nhưng vẫn chưa tự ý thề non hẹn biển.”

“Là khuê tú nhà ai?”

“Nếu con nói ra, phụ thân sẽ hỏi cưới nàng cho con ư?”

“Chỉ cần môn đăng hộ đối, gia thế trong sạch, vi phụ có thể cân nhắc.”

“Là tiểu thư của Võ Nghi Bá phủ.”

“Không được!” Dương Chính Nghĩa phản đối ngay lập tức.

Dương Trọng Minh không lên tiếng, tiếp tục quỳ.

Lão thái quân mở miệng khuyên can: “Nếu Trọng Minh thật sự thích cô nương nhà bọn họ, lấy về làm tiểu thiếp cũng được.”

“Thưa tổ mẫu, con không muốn để nàng phải chịu thiệt thòi.”

Dương Chính Nghĩa hừ lạnh một tiếng, trách mắng: “Ngu si ương ngạnh! Ngươi tới từ đường quỳ đến khi tỉnh lại cho ta, không nghĩ thông không được ra khỏi đó.”

“Dạ.” Dương Trọng Minh lập tức đi từ đường.

Lúc đại phu nhân biết chuyện, Dương Trọng Minh đã quỳ ở từ đường rồi. Vì việc này, đại phu nhân và Dương Chính Nghĩa lại cãi nhau một trận. Lão thái quân lấy lí do đại phu nhân không khỏe, bảo nhị phu nhân hỗ trợ xử lý việc lớn việc bé trong phủ.

Sau khi trở lại Trầm Hương viện, Dương Quý Minh vẫn luôn tỏ ra hoảng hốt. Thượng Gia Ngôn dỗ Phương di nương xong mới đóng cửa hỏi thăm tình hình của hắn.

Dương Quý Minh kể rõ đầu đuôi sự việc. Nghe xong, Thượng Gia Ngôn cũng không biết nên cười hay nên tức.

“Các ngươi muốn nhị ca hoài nghi Khương tiểu thư cố tình để lộ chuyện của hai người bọn họ. Vậy ta hỏi ngươi, tại sao Khương tiểu thư phải làm thế? Nàng tự hủy thanh danh của mình thì có ích lợi gì?”

“Võ Nghi Bá phủ vốn chẳng có thanh danh gì, nàng ta cũng chỉ là bình vỡ ném tiếp thôi, không phải sao?” Thực ra Dương Quý Minh và Tề Ngọc Phong chưa từng tự hỏi vấn đề này.

Thượng Gia Ngôn tiếp tục nói: “Giả sử Khương tiểu thư có lý do để làm như vậy, nhị ca cũng có hoài nghi trong lòng, nhưng ngươi cảm thấy nhị ca sẽ không trực tiếp hỏi Khương tiểu thư, hoặc Khương tiểu thư sẽ không tự đến giải thích sao?”

“Ặc, dù gì thì vẫn sẽ có một chút hiềm khích đi.” Dương Quý Minh không chắc chắn lắm.

“Chờ bọn họ giải quyết hiểu lầm xong, tình cảm sẽ càng tốt hơn. Thực tế là các ngươi không khiến bọn họ nảy sinh hiềm khích, mà đang thúc đẩy mối quan hệ giữa hai người bọn họ.”

Nghe vậy, Dương Quý Minh không khỏi ngẩn ra.

Thượng Gia Ngôn bất đắc dĩ liếc hắn, hỏi: “Ngươi có chắc những gì ngươi và Tề công tử nói không bị người khác nghe thấy không?”

Dương Quý Minh gật đầu: “Chúng ta rất cẩn thận.”

Rõ ràng Thượng Gia Ngôn không tin, lại hỏi: “Các ngươi đề cập tới chuyện này lúc nào?”

“Tổng cộng hai lần. Lần đầu là khi vừa đến phủ Quốc Công không lâu, Phong Tử nói trông thấy Khương Duyệt Nhiên lén gặp nhị ca. Lần thứ hai là lúc biểu diễn hí khúc, chúng ta tách ra, ta đi tìm nhị ca nói những lời đó. Còn khi thương lượng với Phong Tử, chúng ta không hề nhắc tới nhị ca và Khương Duyệt Nhiên.”

Thượng Gia Ngôn hơi trầm tư, một lúc sau mới nói: “Hẳn không phải là lần thứ nhất. Khi ngồi nghe hí khúc với mọi người, ta thấy vẻ mặt Bành lão thái quân và Bành phu nhân không có gì khác lạ.”

Dương Quý Minh gãi đầu: “Cũng không phải lần thứ hai đâu. Ta và Phong Tử mới dứt lời, vừa đi chưa bao xa đã nghe có người bàn tán rồi. Nếu cuộc nói chuyện thứ hai của chúng ta bị nghe lén thì cũng không thể lan truyền nhanh như vậy được.”

“Khi đó các ngươi có nhắc đến Khương Duyệt Nhiên không?”

Dương Quý Minh cẩn thận suy nghĩ, sau đó gật đầu.

Thượng Gia Ngôn hơi nhíu mày: “Đúng rồi, hẳn cũng không phải lần đó, có thể còn có người khác cũng biết chuyện này.”

“Ừ, phụ thân không biết nữ nhân kia là Khương Duyệt Nhiên, vì sao người đưa chuyện lại không nhắc đến tên nàng?” Dương Quý Minh nhíu chặt lông mày, nghĩ mãi mà vẫn không hiểu nổi: “Bây giờ ta phải làm gì? Nhị ca còn đang quỳ ở từ đường kìa.”

Thượng Gia Ngôn bình tĩnh nhìn dáng vẻ bối rối của Dương Quý Minh, muốn quở trách lại không nỡ, đành than nhẹ một tiếng, thôi…

“Ngươi đến từ đường nhận lỗi với nhị ca trước đã, nhất định phải nói rõ các ngươi không chủ động tiết lộ chuyện của bọn họ, dù bị nghe lén cũng không thể lan truyền nhanh như vậy được.”

“Ừ, ta đi ngay đây.” Dương Quý Minh vội vàng đi ra ngoài.

Thượng Gia Ngôn không khỏi thở dài, giơ tay day huyệt thái dương của mình.

Trong từ đường, đại phu nhân mang đồ ăn đến cho Dương Trọng Minh, vừa xót con vừa khuyên nhủ hắn.

Cuối cùng, đại phu nhân rời đi trong thất vọng. Thấy Dương Quý Minh đang loanh quanh bên ngoài từ đường, bà không khỏi sửng sốt, nhíu mày hỏi: “Quý Minh, ngươi làm gì ở đây?”

“Thưa mẫu thân, ta đến xem nhị ca thế nào.”

“Đến xem thôi?” Không phải đến để cười nhạo chứ? Đại phu nhân quan sát sắc mặt hắn.

“Nhân tiện khuyên nhị ca đừng nên chọc giận phụ thân.” Dương Quý Minh hơi cúi đầu, vẻ mặt và giọng điệu đều chân thành tha thiết.

Đại phu nhân thấy hắn không giống giả vờ, im lặng một hồi mới dịu giọng nói: “Ngươi vào đi.”

“Vâng.”

Dương Quý Minh vào từ đường. Đại phu nhân rời đi. Lưu ma ma nhỏ giọng nói: “Nhị thiếu gia và tam thiếu gia rất hòa thuận.”

Đại phu nhân gật nhẹ đầu.

Trong từ đường, Dương Quý Minh quỳ xuống bên cạnh Dương Trọng Minh, dập đầu bái lạy tổ tiên nhà họ Dương.

“Sao ngươi cũng đến?”

“Nhị ca, xin lỗi. Hôm nay lúc ở phủ Định Quốc Công, ta đã cố ý nói với ngươi những lời kia.”

“Sao cơ?” Dương Trọng Minh nhíu mày.

Dương Quý Minh kể lại đầu đuôi sự việc.

Dương Trọng Minh thì thào: “Hóa ra nhà nàng cũng đang bàn chuyện hôn nhân cho nàng.”

“Nhị ca, Phong Tử là con vợ lẽ, chuyện chung thân của hắn là do mẫu thân quyết định, hắn không muốn tranh giành nữ nhân với ngươi đâu.”

“Ta hiểu.” Bản thân là con vợ cả, vậy mà hắn cũng đâu có quyền tự quyết chuyện hôn nhân đại sự.

“Nhị ca không trách chúng ta là tốt rồi.” Dương Quý Minh nhẹ nhàng thở ra.

Dương Trọng Minh trầm tư, hỏi: “Ngươi vừa nói, ngươi và Tề Ngọc Phong vừa nói chuyện không lâu đã nghe có người đàm tiếu về ta và Khương Duyệt Nhiên, ngươi có biết bọn họ là ai không?”

“Là hai cô nương, nhìn cách ăn mặc, có vẻ các nàng là khách tới phủ Định Quốc Công mừng thọ. Chúng ta hỏi thăm bọn tứ muội, có lẽ sẽ tìm ra manh mối.”

“Ta biết rồi.” Giờ phút này, trông Dương Trọng Minh có chút cô đơn, cũng có vài phần thất vọng.

“Nhị ca, ta…”

“Ngươi về đi.”

“Ài, thôi được.”

Dương Quý Minh rời đi trong do dự.

Sau khi trở lại Trầm Hương viện, hắn bị Thượng Gia Ngôn nửa khuyên nửa dỗ vào thư phòng, bị ấn xuống bàn học rồi bị nhét một quyển sách luật vào tay.

“Ngày mai ngươi lại tới nha môn làm việc rồi, đọc luật lệ triều đình trước đi.”

“Hôm nay xảy ra nhiều chuyện quá, ta không tập trung được, hay là mai hẵng bắt đầu?” Dương Quý Minh thương lượng.

“Đọc sách có thể tĩnh tâm.” Thượng Gia Ngôn nghiêm túc nói.

Dương Quý Minh bất đắc dĩ cúi đầu đọc sách, nhưng đọc được một lúc, hắn lại bắt đầu cảm thấy nhập tâm.

Dù gì hắn cũng từng là sinh viên tài năng khoa Công nghệ chứ có phải thất học thật đâu. Lúc bắt gặp chữ phồn thể không biết, hắn sẽ quay sang hỏi Thượng Gia Ngôn.

Thấy Dương Quý Minh chăm chú đọc sách, Thượng Gia Ngôn khẽ cong khóe miệng.

“Cảnh Thước, chữ này đọc thế nào?”

Hỏi mà chẳng thấy ai trả lời, Dương Quý Minh quay sang nhìn thử. Sau đó hắn thấy tức phụ đang ngắm mình đến ngây người, bèn bật cười, nói: “Có phải đã phát hiện ta rất đẹp trai không?”

Thượng Gia Ngôn khẽ “a” một tiếng, đỏ mặt: “Ngươi vừa nói cái gì?”

Dương Quý Minh cười: “Đọc sách gần nửa canh giờ rồi, nghỉ một lát đi.”

“Ừ.” Thượng Gia Ngôn gật đầu, thế này đã vượt ngoài mong đợi của y rồi.

Dương Quý Minh kéo Thượng Gia Ngôn ra sân đi dạo: “Cảnh Thước, ngươi dạy ta đọc thơ đi, ngươi đọc một câu, ta học một câu.”

“Được.” Dương Quý Minh chủ động học tập, Thượng Gia Ngôn đương nhiên sẽ không từ chối, thầm nghĩ xem bài thơ nào thích hợp với người mới học.

Dương Quý Minh lại nói: “Đọc một bài thơ tình đi.”

Thượng Gia Ngôn tròn mắt, nhìn vẻ mặt đầy chờ mong lại chan chứa ý cười của đối phương rồi đỏ mặt, sẵng giọng mắng: “Ngươi lại nghĩ ra trò quỷ quái gì?”

Dương Quý Minh cười, ghé đầu vào vai y, giả vờ làm nũng nói: “Cảnh Thước ca ca, đọc cho ta nghe đi mà.”

Thượng Gia Ngôn bị hắn trêu lại càng đỏ mặt, đột nhiên nghĩ tới một vấn đề, quay sang hỏi: “Ngươi không giỏi văn chương cơ mà, sao lại biết nhiều như vậy?”

Dương Quý Minh chớp mắt, hôn vào má y: “Còn cần Cảnh Thước ca ca dạy bảo thêm.”

“Đừng quậy, đang ở trong sân đấy.”

“Thế chúng ta về phòng đi.”

Lần này đến phiên Dương Quý Minh vừa khuyên nhủ vừa dỗ dành, vừa đẩy Thượng Gia Ngôn vào phòng.

“Ngươi còn phải đọc sách đấy.”

“Mai đọc.”

Cạch một tiếng, cửa phòng bị khóa lại.

“Ngươi đừng hòng lảng chuyện, nói mau, có phải ngươi cố ý tỏ ra mình là một kẻ vô công rỗi nghề không?”

Giày bị cởi, Thượng Gia Ngôn liền co chân chống đầu gối lên ngực Dương Quý Minh, không cho hắn tiến thêm một bước.

Dương Quý Minh cực kỳ vô tội: “Ta không đọc sách, cũng không biết rất nhiều chữ, thậm chí bút cũng không dùng được, thật sự không giỏi văn chương mà.”

Thượng Gia Ngôn như có điều suy nghĩ, nói: “Ngươi nhắc ta mới nhớ, đọc sách không cũng không được, còn phải học viết chữ nữa. Ta sẽ tìm mấy quyển chữ mẫu về, bắt đầu từ mai, mỗi ngày ngươi đọc sách một canh giờ, luyện chữ một canh giờ.”

“Cảnh Thước, chúng ta thương lượng chút đi, đọc sách và viết chữ mỗi cái nửa canh giờ, được không?”

Thượng Gia Ngôn hơi rũ mắt, thất vọng nói: “Xuất giá tòng phu, ta không nên bắt ngươi đọc sách. Phu quân muốn sao thì cứ làm thế đi.”

Dứt lời, y rụt chân về, tự lăn vào trong chăn, úp mặt vào tường, hai vai run nhẹ như khóc không thành tiếng.

Dương Quý Minh bỗng trở nên luống cuống, ôm cả chăn lẫn người, dịu dàng dỗ: “Ta thích ngươi quản ta mà.”

Thượng Gia Ngôn vẫn không lên tiếng, không hề đáp lại đối phương.

Dương Quý Minh tiếp tục dỗ: “Ta nghe lời ngươi, chăm chỉ học tập, mỗi ngày đọc sách một canh giờ rồi lại luyện chữ một canh giờ. Đừng giận nữa, được không?”

Thượng Gia Ngôn khẽ cong môi, nhưng vẫn không để ý đến hắn.

Dương Quý Minh hiểu ra, cắn răng nói: “Được rồi, sang năm ta sẽ thi đồng sinh.” (*)

(*) Đồng sinh = học trò nhỏ: dùng để gọi các học trò sắp thi tú tài hoặc chưa đậu kỳ thi tú tài thời Minh – Thanh.

Thượng Gia Ngôn quay đầu: “Đây là ngươi tự nói đó.”

“Ta nói.” Dương Quý Minh ngẩn người, trong lòng không ngừng kêu khổ: thảm rồi, lỡ mạnh miệng quá đà!