Ổ Chăn Cô Ấy Thật Ấm Áp

Chương 47: Chương 47

Thời Nhụy đột nhiên nhếch môi, mở miệng nói: "Mời bạn trai tôi uống rượu, nếu hai vị mỹ nữ có nhã hứng như vậy, vậy không ngại mời thêm một ly nữa chứ?"

Hai cô gái đồng thời xoay người lại, ánh mắt dừng ở trên người Thời Nhụy.

"Hóa ra là soái ca đã có bạn gái?"

Thiếu nữ trước mắt thanh thuần mỹ lệ, khí chất thanh nhã, trái ngược với bọn họ trang điểm đậm.

Ngữ khí thiếu nữ ngữ khí rất nhạt, nhưng đôi mắt xinh đẹp giờ phút này lại hơi sắc bén, hai cô giá xấu hổ cười cười, không nói gì nữa, chật vật trở về.

Trình Trì ngồi gác tay trên sofa, rất hứng thú mà xem một màn này.

Phần lớn thời gian Thời Nhụy đều là một tiểu bạch thỏ ngoan hiền, thoạt nhìn mềm yếu dễ bắt nạt, không có một chút tính công kích.

Nhưng thật ra cô cũng có móng vuốt sắc bén, ra tay đúng lúc, thường làm cho người ta trở tay không kịp.

Cũng giống như lần đó ở trên tàu, cô sợ hãi như vậy, nhưng lại dứt khoát phản kích, từ trong xương tiểu bạch thỏ đã cất giấu một con mèo hoang phản nghịch.

Điểm này, cậu đã sớm nhìn ra.

Thời Nhụy đi tới, đem bánh sinh nhật trong tay đặt ở trên bàn, không liếc mắt nhìn cậu một cái, từ mình bắt đầu mở bánh kem ra, toàn bộ quá trình mặt không có cảm xúc gì.

Trình Trì nhích lại gần, nhỏ giọng hỏi: "Ghen à?"

Thời Nhụy vừa cắm nến vừa nói: "Có người muốn cướp bánh kem của em."

Có chuyện gì vậy? Thế nhưng cảm thấy cô như vậy thật đáng yêu!

Biết ghen chứng tỏ cô quan tâm, nhận thức được chuyện này làm cho trong lòng Trình Trì có một loại thỏa mãn và hạnh phúc trước nay chưa từng có.

Trình Trì duỗi tay ôm lấy bả vai cô, dùng sức liền kéo thân thể nhỏ bé của cô tới, ôn nhu lại bá đạo ôm lấy cô, ôm một kín không kẽ hở.

"Ngoan nào, cái bánh kem này từ đầu đến chân, từ trong ra ngoài, đều là thuộc về một mình em, không ai có thể cướp nó đi được, yên tâm đi."

Cậu vừa kích động, cánh tay liền không kiềm chế được dùng lực, hận không thể đem cô ấn vào trong ngực.

Cả người cậu giống như lò sưởi, làm cho Thời Nhụy hơi khó thở, lời nói của cậu xua tan một chút không vui vừa rồi.

Cho đến khi cô gái trong ngực nói mình sắp thở không được, cậu mới ý thức được hình như mình hơi thô lỗ, vội vàng buông cô ra.

"Thắp nên đi." Thời Nhụy vén tóc ra sau tai, gương mặt nóng lên nói.

"Ồ." Trình Trì lấy bật lửa ra, thắp hết nên.

Nhìn những món đồ trang trí đáng yêu trên bánh kem rất không phù hợp với khí chất của cậu, nhất là con heo con Bội Kỳ đứng ở giữa bánh kem, Trình Trì nhịn không được cười ra tiếng.

Thời Nhụy biết cậu đang cười cái gì, hơi xấu hổ mà giải thích: "Trong tiệm bánh kem đều phải đặt trước, hơn nữa phải xếp hàng, ông chủ nói đã có rất nhiều người đặt trước, nếu muốn thì ngày mai đến.

Bánh kem này vừa mới làm xong không lâu, khách hàng lại tạm thời không cần nữa, cho nên, thật ra cũng xem như may mắn, nhưng không có lựa chọn nào khác......"

"Anh rất thích."

Ánh nến chiếu vào đôi mắt đen của thiếu niên thanh tuấn, như ngôi sao phát ra ánh lập lòe.

"Bởi vì là em mua, cho nên anh đều thích."

Nghe cậu nói như vậy,trong lòng Thời Nhụy cũng thấy ngọt ngào, cười nói: "Anh cầu nguyện đi."

"Không cần được không?"

Trình Trì đã có rất nhiều năm không làm chuyện này, luôn cảm thấy đây là chuyện ngu ngốc mà chỉ có trẻ con mới có thể làm, chỉ có trẻ con mới có thể tin tưởng loại ước nguyện không thực tế này.

"Sao lại không cần? Nhanh đi mà, nhanh lên, nhanh lên." Thời Nhụy lắc lắc cánh tay cậu.

"Vậy được rồi."

Trình Trì không chịu nổi cô làm nũng với mình, hơn nữa cô làm nũng xong còn không tự biết, bộ dáng tự nhiên đáng yêu kia quả thật là muốn lấy mạng anh.

Cậu chắp tay trước ngực, nhắm hai mắt lại, ước thật lâu thật lâu.

Ngay từ đầu rõ ràng rất không tình nguyện, lúc này biểu cảm còn rất thành kính.

Thời Nhụy khá tò mò, không biết cậu sẽ ước nguyện vọng gì.

Trong lòng hơi tự luyến suy đoán, có liên quan đến cô hay không?

Trình Trì ước xong rồi, lôi kéo cô cùng nhau thổi nến.

"Nguyện vọng của anh là......"

"Đừng nói." Mặc dù Thời Nhụy rất muốn biết, nhưng vẫn kịp thời ngăn cản cậu, "Nói ra sẽ không linh."

Đúng lúc đó Thời Nhụy cầm dao chuẩn bị cắt bánh kem, Trình Trì đột nhiên nắm lấy tay cô: "Cái bánh này có thể không ăn được không?"

"Vì sao, anh không thích à?"

"Không phải." Trình Trì nghiêm túc nhìn cô, "Bởi vì đây là sinh nhật đầu tiên anh cùng em, cũng là chiếc bánh kem đầu tiên em mua cho anh, anh muốn để lại làm kỷ niệm."

"Phốc! Bạn có muốn lấy nó làm mẫu vật không? Đến lúc đó sẽ bị mốc.

Vẫn nên ăn đi, không thể lãng phí."

Một cái bánh kem 8 inch, rất nhỏ, nhưng đối hai người lại rất nhiều, mặc dù Thời Nhụy đã rất cố gắng ăn, cũng lôi kéo Thọ Tinh ăn nhiều, nhưng cuối cùng vẫn còn lại một miếng lớn.

Lúc từ huyện thành trở về đã là hoàng hôn, ánh nắng chiều ở chân trời nhuộm đỏ mặt đất, ngoài cửa sổ xe ánh sáng mờ nhạt ấm áp, hai người nắm chặt tay, dọc đường đi cũng không buông ra.

Tối đến rất nhanh, khi bọn họ về đến trấn nhỏ, trời cũng đã tối đen.

Bọn họ ăn bánh kem đã no căng, không ăn cơm tối, hai người đi dạo ở bờ sông một lúc.

Gió ẩm ướt thổi qua bờ sông, thổi đi cái nóng còn sót lại của ban ngày, chỉ còn lại hơi thở mát mẻ khiến người ta sảng khoái.

"Học kỳ tiếp sau sẽ phân chia tự nhiên và xã hội, em nghĩ thế nào?" Đột nhiên Trình Trì hỏi.

Dòng sông chảy ào ào, Thời Nhụy leo lên một tảng đá, đứng lên nhìn ra xa, gió lạnh thổi tung làn váy của cô.

Cô nhìn mặt sông không yên tĩnh, một lúc sau, quay đầu lại nhìn về phía thiếu niên bên cạnh: "Sau này em muốn làm bác sĩ, cho nên em chọn ban tự nhiên."

Trình Trì gật đầu, cũng không bất ngờ.

"Anh thì sao?" Thời Nhụy nhịn không được hỏi.

Trình Trì đặt tay ở trong túi, bóng dáng cao lớn của anh bị ánh trăng bao phủ, gió nhẹ thổi bay mái tóc trước trán anh, vẻ mặt anh trầm tĩnh nhìn cô: "Lựa chọn của em chính là lựa chọn của anh."

Nguyên Lượng nói ước mơ của anh là NBA, nhưng cái đêm Giáng Sinh kia, ở trong tiệm thịt nướng, anh uống xong rượu, cũng không say, rất bình tĩnh phủ nhận.

Vậy ước mơ của anh là gì?

Đứng một lúc, Trình Trì đứng dưới tảng đá đưa tay về phía cô, Thời Nhụy đặt tay vào lòng bàn tay anh, mượn cảm giác an toàn anh cho cô, nhảy xuống từ trên tảng đá.

Tảng đá cao nửa người, chính là tảng đá mà tối hôm đó Trình Trì ngồi một mình.

Khi Thời Nhụy nhảy xuống đất chân hơi lảo đảo, Trình Trì kịp thời ôm lấy cô.

Quần áo mùa hè rất mỏng, đường cong mềm mại của thiếu nữ áp sát vào cậu, hô hấp của cậu trở nên căng thẳng, không kìm lòng được siết chặt cánh tay.

Nhìn chằm chằm tảng đá sau lưng Thời Nhụy, Trình Trì nhớ tới đêm đó cậu ngồi một mình ở đây suy nghĩ rất nhiều vấn đề, bây giờ bọn họ có thể lựa chọn trốn tránh theo bản năng, nhưng cuối cùng sẽ có một ngày phải đối mặt với vấn đề thực tế.

Những cái đó vấn đề, về cô gái trong ngực, nghĩ đến nó là nghẹt thở.

Đôi khi cậu cảm thấy, ông trời quá tàn nhẫn!

Trình Trì cứ như vậy mà ôm chặt cô, hồi lâu cũng không nói gì, hô hấp nặng nề dừng bên tai cô, giống như độc tấu cello, trầm thấp lại bi thương.

Thời Nhị cảm giác được tâm tình của cậu biến hóa, vì thế yên trong ngực cậu không nhúc nhích, thấp giọng cẩn thận hỏi: "Làm sao vậy?"

Trình Trì vùi đầu vào cổ cô, thở dài.

"Không, chỉ là anh muốn ôm em."

Thời Nhụy là cô gái rất nhạy cảm, cô có thể cảm giác được, giờ phút này anh rất áp lực, thậm chí còn hơi thống khổ.

Không biết anh nghĩ tới cái gì, cô chỉ có thể nhẹ nhàng ôm lấy anh, an ủi anh.

Ôm được một lúc, Trình Trì buông cô ra, cúi đầu nhìn cô gái trong lòng ngực, khi cô ngẩng đầu lên ánh mắt xinh đẹp như ánh lên toàn bộ sao trời.

Hai người nhìn nhau chăm chú.

Khoảnh khắc đó, vạn vật trên trời dưới đất đều tĩnh lặng.

Trình Trì nhẹ nhàng vén những sợi tóc trên mặt cô, đầu ngón tay ấm áp xẹt qua gương mặt cô, làm cho Thời Nhụy rùng mình.

Anh nâng má cô lên, con ngươi trầm tĩnh giống như nam châm, có lực hấp dẫn trí mạng.

Thời Nhụy có dự cảm, trong lòng rối bời, theo bản năng lùi về phía sau một bước.

Tảng đá phía sau chống vào lưng cô, cô không có đường lui.

Ánh mắt cô hoảng loạn, giống như nai con bị giật mình, khiến tình cảm đè nén của Trình Trì tràn ngập.

Muốn móc trái tim ra, để cho cô chứng kiến nó lúc này sống động điên cuồng như thế nào.

Muốn nói cô không phải sợ, tình yêu của anh chỉ dành cho cô, sẽ không làm cô tổn thương.

Trình Trì không kiềm chế được, vô cùng nghiêm túc nâng mặt cô lên, ngũ quan anh tuấn ở trước mắt nàng dần dần phóng đại.

Hô hấp của Thời Nhụy ngừng lại, nhưng trái tim lại đập thình thịch không thôi.

Chỉ còn lại một chút khoảng cách, cô hơi nghiêng đầu đi, cánh môi mềm mại của thiếu niên lướt qua gương mặt tinh tế của cô.

Thời Nhụy giống như đột nhiên rút ra khỏi sự yên tĩnh bị cô lập với thế giới này.

Tiếng nước chảy, tiếng sóng biển, lá cây xào xạc, tiếng côn trùng kêu, mọi thứ xung quanh lại trở về với thính giác của cô.

Cô cảm thấy mình giống như tên lính đào ngũ, vào thời khắc mấu chốt luôn thiếu dũng khí tiến về phía trước.

Nghe tiếng hô hấp nặng nề của Trình Trì, cô hơi áy náy, bất an.

Trình Trì có thể cảm giác được cô run rẩy, cũng biết cô tránh né chứ không phải cự tuyệt.

"Đây là ước nguyện sinh nhật của anh, có thể chứ?" Thanh âm của anh trầm khàn, mang theo sự cầu khẩn, nhưng không phải là cường ngạnh cứng rắn.

Thời Nhụy cảm thấy anh giống như bếp lò thiêu đốt cô, dưới chân giống như giẫm lên một khối bông, hai chân từ từ mềm nhũn.

Chậm rãi, cô lấy hết can đảm, quay đầu lại.

Những kẻ đào ngũ không có quyền được hạnh phúc, ông trời sẽ chỉ ủng hộ các chiến binh thực sự.

Cô nhìn chằm chằm vào đôi mắt nóng rực của anh dưới bầu trời đêm tối tăm, từ từ nhắm mắt lại.

Lông mi cô run rẩy, hô hấp đều khắc chế.

Rõ ràng là căng thẳng như vậy, nhưng lại nhu thuận như thế, đôi môi hồng nhuận như một quả anh đào đỏ mời người ta hái, phát ra ánh sáng mê người.

Trình Trì trong lòng có một ngọn lửa, sắp thiêu chết chính mình.

Đầu ngón tay buộc chặt, hắn cúi đầu khẽ hôn nàng rung động lông mi, tiểu xảo chóp mũi.

Ở hai người tiệm trọng hô hấp, rốt cuộc nhẹ nhàng phủ lên nàng môi.

Đầu ngón tay siết chặt, cậu cúi đầu khẽ hôn lông mi run rẩy của cô, chóp mũi nhỏ nhắn.

Trong hơi thở của hai người dần dần nặng nề, rốt cuộc cũng nhẹ nhàng phủ lên môi cô.

Thời Nhị giống như một con rối gỗ cứng ngắc, không biết có nên đáp lại hay không hay là đáp lại như thế nào, chỉ cảm thấy cơ thể giống như bị điện giật run rẩy, đầu óc trống rỗng.

Lúc cô sắp không thở nổi, Trình Trì thả chậm tiết tấu, kết thúc nụ hôn này.

Bóng đêm che giấu gương mặt đỏ ửng của Thời Nhụy, làm giảm đi sự ngượng ngùng của cô.

Cô nhìn anh, lồng ngực có loại cảm xúc dâng trào, rất khó đè xuôgns.

"Tim em đập rất nhanh! Thật sự, anh làm bệnh tim của em tái phát rồi!"

Giọng cô mềm mại như mèo con, dường như có một loại kích động không kiềm chế được, lại giống như lời thể thổ cuồng nhiệt nhất mà cô từng nói.

Trình Trì không khống chế được, lại một lần nữa hôn cô sâu hơn.

Đó là một sự tốt đẹp không thể diễn tả được, đã nếm qua hương vị của cô, thì cả đời cũng không thể quên.

_Hết chương 47_.