Ổ Chăn Cô Ấy Thật Ấm Áp

Chương 50: Chương 50

Trái tim của Thời Nhụy căng thẳng, vội vàng nói: "Con đã hỏi giáo viên, giáo viên nói rằng phụ huynh ở nơi khác có thể không đến."

Chân của bố không tiện, bình thường ngay cả cửa phòng của mình cũng không thích ra, càng đừng nói ra cửa nhà.

Nhưng trong khoảnh khắc Thời Hoài nhắc tới họp phụ huynh, Thời Nhụy vẫn theo bản năng căng thẳng, thật sợ ông đột nhiên nảy sinh ý định, muốn ngàn dặm xa xôi chạy tới họp phụ huynh cho cô.

Cũng may sau khi Thời Hoài nghe cô nói như vậy, cũng không nói cái gì nữa.

Ngày đó sai khi tan học trời mưa, Trình Trì đi thi đấu còn chưa trở về, Thời Nhụy không mang dù.

Bạn học trong lớp lục đục ra về gần hết, Thời Nhụy nhìn mưa to ngoài cửa sổ, đang lo làm thế nào trở về, liền nhận được tin nhắn Trình Trì gửi tới.

"Trong balo anh có dù, lấy ra, anh chờ em ở cổng trường."

"Được."

Thời Nhụy lấy balo của cậu ra khỏi cái móc treo bên cạnh bàn học.

Balo của cậu rất nhẹ, bởi vì sách vở của cậu chủ yếu là để trong hộc bạn.

Đúng, cậu không giống như những người khác mỗi ngày đeo rất nhiều sách vở trở về, vùi đầu vào đề thi khổ sở làm đến khuya, nhưng còn cậu thậm chí ngay cả bài tập cũng không mang về nhà, thái độ học tập cà lơ phất phơ, nhưng mà thành tích vô cùng trâu bò, đây chính là điểm đáng giận nhất.

Mở balo trống rỗng của cậu ra, lúc Thời Nhụy lấy dù, chú ý thấy trong balo của của cậu ngoại trừ mấy tờ đề thi và một cái hộp bút, còn có một cuốn sách màu hồng phấn.

Xuất phát từ sự tò mò, Thời Nhụy lấy nó đem ra.

——《 Mật mã tình yêu phiên bản nam 》

Thời Nhụy nghi ngờ có phải mình lấy nhầm balo rồi không.

Mang theo nhiều nghi vấn và tò mò hơn, cô mở cuốn sách ra, phát hiện ra rằng cậu vẽ và chú thích trong đó.

Thời Nhụy:......

Cô tập trung vào nội dung chú thích của cậu.

【 Con gái có biểu hiện gì khi thích một người? 】

【 Con gái trong tình huống như thế nào thì thích khẩu thị tâm phi? 】

【 Những lời nói ẩn tình của con gái có ý nghĩa gì? 】

Thời Nhụy phát hiện có vấn đề thế mà được phân tích rất đúng, nhịn không được tiếp tục nhìn xuống.

【 Những mẹo nào trong hôn có thể làm tăng trải nghiệm của nhau? 】

Vừa nhìn thấy tiêu đề này, nhất thời cả khuôn mặt Thời Nhụy đỏ ửng, sau đó thấy mình như kẻ trộm chột dạ quay đầu lại nhìn xem, xác nhận cả lớp học chỉ có một mình cô, mới cảm thấy xấu hổ.

Vừa xấu hổ vừa lén lút đọc tiếp.

【Tay trái ôm eo, tay phải đặt vào tóc cô ấy.

Người đàn ông nghiêng về phía trước, người phụ nữ hơi ngửa ra sau.

Ôm lấy cô ấy, lưỡi thăm dò, mút đôi môi, không quá thô lỗ, cũng không chảy nước miếng.

Bàn tay không quá cứng, thỉnh thoảng cọ xát tai, cọ xát tóc.

Hơi thở dần dần dồn dập, cho cô ấy cảm giác anh rất say mê, muốn đem cô ấy ấn vào trong ngực......】

Từng câu từng chữ, khiến tai mặt cô đỏ ửng.

Đúng lúc này, cửa phòng học bị đẩy ra, Trình Trì cả người ướt đẫm vọt vào, vẻ mặt hơi bối rối, mà Thời Nhụy làm kẻ trộm cũng chột dạ.

Vừa mới gửi tin nhắn bảo Thời Nhụy lấy dù trong balo của mình, cậu liền nhớ tới cái gì đó, lập tức mạo hiểm mưa lớn xông vào trường học.

Nhưng mà đã muộn, khi cậu nhìn thấy Nhụy đang đọc "bí kíp" mà cậu sưu tầm, quả thật gần như muốn chết đi.

Thời Nhụy nhìn cậu, trong lòng vô cùng xấu hổ, nhưng ngoài mặt lại giả vờ như không có việc gì mà đóng sách lại.

"Bên ngoài mưa lớn lắm à? Áo quần anh đều ướt đẫm rồi."

Ách, nói một câu giống như là vô nghĩa, nhưng lại làm bầu không khí càng lúng túng hơn.

Trình Trì ừ một tiếng, đi tới lấy cuốn sách kia ném vào balo, cầm lấy dù: "Đi thôi."

"À." Thời Nhụy đeo balo lên, vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy lỗ tai đỏ ửng của cậu.

Hai người chỉ giả vờ bình tĩnh mà thôi.

Lúc ra khỏi tòa nhà giảng dạy, Trình Trì đưa dù lên, nhìn Thời Nhụy một cái, Thời Nhụy dịch chuyển bước chân, tới gần cậu hơn một chút, sau đó hai người cùng nhau đi vào trong mưa.

Gió cuốn theo nước mưa đập vào mặt, Lúc Nhụy theo bản năng rụt cổ lại.

Giây tiếp theo, Trình Trì duỗi tay ra đặt ở bả vai cô, hai người càng gần nhau hơn.

Tối hôm đó Trình Kính An và Diêu Thanh đều không ở nhà, trong điện thoại Diêu Thanh nói khách sạn có hoạt động, cho nên buổi tối không trở về.

Thím Vương đã làm xong cơm tối.

Trình Trì về đến nhà chuyện đầu tiên chính là tắm rửa thay quần áo, bởi vì cả người cậu đều ướt đẫm.

Thời Nhụy không ăn cơm trước, mà ở trong phòng khách làm bài tập, chờ đến cậu tắm rửa xong xuống dưới, mới cùng cùng nhau ăn cơm.

Sau khi ăn cơm xong, thím Vương dọn dẹp xong phòng bếp liền rời đi.

Thời Nhụy tiếp tục làm bài tập ở trên bàn trà, Trình Trì từ trước đến nay tùy hứng, không có ý thức làm bài tập, nhưng thấy tiểu nha đầu ở đó làm nghiêm túc như vậy, cũng ngượng ngùng không lấy điện thoại ra chơi, đành phải lấy đề thi ra làm.

Lúc mở balo ra, cậu lại nhìn thấy cuốn sách kia, Thời Nhụy phát hiện ra động tác mở balo của cậu, theo bản năng nghiêng đầu nhìn sang, thấy cậu cũng nhìn sang mình, lại vội vàng cúi đầu xuống.

Thật ra Trình Trì biết cô đã xem cuốn sách này, hiện tại che dấu cũng chỉ là bịt tai trộm chuông, cho nên cậu dứt khoát lấy sách ra, ngồi xếp bằng trên sô pha, quang minh chính đại xem.

Thời Nhụy cúi đầu làm bài tập, tâm tư bị tiếng lật sách của cậu dẫn dụ, một lần nữa lén lút ngẩng đầu nhìn.

Sau khi tắm rửa xong Trình Trì mặc một bộ quần áo ở nhà màu trắng, lúc này chân trần ngồi xếp bằng ở một góc trên sofa, rất có khí chất nam tính, trên đùi lại đặt một sách bí kíp yêu đương màu hồng phấn.

Hình ảnh này, thấy thế nào như thế nào có hơi dễ thương.

Trình Trì cảm nhận được tiểu nha đầu đang nhìn lén mình, cậu không nhúc nhích, lúc tiểu nha đầu vùi đầu vào làm bài tập, cậu mới ngẩng đầu lên.

Dưới ánh đèn, Thời Nhụy làm rất nghiêm túc, nhưng gương mặt đỏ ửng của cô đã làm lộ ra bí mật.

"Anh......!mua loại sách này làm gì vậy?" Rốt cuộc cô cũng nhịn không được mà phá vỡ sự yên tĩnh này.

Trình Trì nói: "Không phải là anh mua."

Thời Nhụy nhìn cậu, thầm nghĩ, bình tĩnh như vậy sao? Dám làm không dám nhận à?

Lại nghe thấy cậu nói: "Là nữ sinh đưa."

Cái này đáp án Thời Nhụy không nghĩ tới, sau vài giây sửng sốt, cúi đầu xuống, lại không để ý đến cậu.

Trình Trì nhìn bộ dạng không buồn hé răng của cô, cong cong môi: "Em tức giận?"

"Không phải." Thời Nhụy cũng không ngẩng đầu lên.

Không biết qua bao lâu, Trình Trì đột nhiên nói: "Chữ này anh không biết.

Nhìn giúp anh xem."

Thời Nhụy đắm chìm trong biển đề, tạm thời quên đi một chuyện không vui kia, cũng quên mất cậu đang đọc sách gì, thấy cậu không biết xấu hổ hỏi, liền vô cùng nhiệt tình thăm dò: "Chữ nào?"

Trình Trì lật đến trang chủ đề vô cùng bắt mắt.

【 Những lời nói ẩn tình của con gái có ý nghĩa gì? 】

Mà phía dưới có nói mấy câu là Trình Trì vừa mới vẽ ra tới, nét mực đều còn chưa khô.

【 Cô ấy tức giận sao? 】

【 không phải = vô cùng tức giận! Cái này không thể nhìn sắc mặt! 】

Thời Nhụy:......

Anh vốn cũng không có chữ nào không biết, chỉ là cố ý để cho cô xem mấy câu này, anh đang trêu chọc cô vừa rồi nói "Không phải".

"Nhàm chán!" Thời Nhụy quay đầu, cầm lấy bút tiếp tục làm bài.

Thật ra vốn bị cô phát hiện đọc lén loại sách này rất xấu hổ, nhưng nếu đã bị phát hiện, Trình Trì dứt khoát không biết xấu hổ.

"Đừng làm, nếu không chúng ta cùng nhau nghiên cứu cuốn sách này một chút, xem nó viết......"

"Không cần." Thời Nhụy thật không biết vì sao anh có thể đưa ra yêu cầu như vậy.

"Không cần có nghĩa là rất muốn." Trình Trì giải thích theo công thức.

Thời Nhụy lớn tiếng nói: "Không cần chính là không cần, không có ý gì khác."

Trình Trì nhìn cô nở nụ cười: "Sao mặt em đỏ như quả táo vậy?"

Còn không phải là được anh ban tặng?

Thời Nhụy thật sự muốn đánh anh một cái, còn không biết xấu hổ nói, lúc trước ở trong phòng học, không biết là lỗ tai ai đỏ?

"Anh muốn ăn táo!" Trình Trì híp mắt nhìn chằm chằm mặt cô.

Thời Nhụy theo bản năng ôm kín chính mặt mình, hơi tức giận: "Anh có thể đứng đắn chút được không?"

Trình Trì bật cười, cầm lấy một quả táo trong dĩa đừng hoa quả trên bàn trà, cầm ở trong lòng bàn tay: "Anh chỉ muốn ăn táo thôi mà, sao lại không đứng đắn?"

Rõ ràng là cố ý dẫn dụ cô, giơ lại làm như cô suy nghĩ nhiều.

Thời Nhụy dứt khoát vùi đầu không để ý tới cậu.

Trình Trì cầm quả táo đi vào phòng bếp, một lúc sau, bên trong truyền đến một tiếng loảng xoảng.

Thời Nhụy đột nhiên ngẩng đầu, đặt bút xuống vọt vào phòng bếp, chỉ thấy Trình Trì đang cầm tay mình, từng giọt máu tươi theo ngón tay nhỏ xuống sàn nhà trắng tinh, bên chân còn có một con dao.

Thời Nhụy sợ hãi: "Anh, anh làm sao vậy?"

"Cắt táo không cẩn thận cắt vào tay, không sao, chỉ là một vết cắt nhỏ." Ngữ khí Trình Trì rất hờ hững.

"Chảy nhiều máu như vậy mà nói nhỏ?" Thời Nhụy mới không tin, kéo anh ra tới, vội vàng mở hòm thuốc ra, lấy tăm bông, cồn i-ốt và băng dán tới xử lý miệng vết thương.

Miệng vết thương của anh ở lòng bàn tay, rất sâu, có thể nhìn thấy thịt bên trong, lúc đó da đầu Thời Nhụy tê dại, tay đều run rẩy, sắp khóc.

"Làm sao bây giờ? Miệng vết thương rất sâu, hình như máu không ngừng chảy ra, có phải rất đau không?"

Trình Trì thấy cô đỏ mắt vì mình, lòng liền mềm nhũn, ôm cô vào trong ngực.

"Ngoan, anh không đau, thật sự! Em khóc anh mới đau, anh đau lòng."

Lúc này Thời Nhụy chỉ nghĩ đến vết thương của cậu, cũng không cảm động, thoát ra khỏi cái ôm của cậu, cầm lấy tay cậu: "Nếu không đi bệnh viện đi?"

"Chỉ vì chút vết thương này mà đi bệnh viện, sẽ bị người khác cười đến rụng răng, ngoan, không sao đâu, em giúp anh băng vào là được."

Thời Nhụy biết anh cố chấp, cũng không khuyên nữa.

Việc cần thiết trước mắt là làm máu ngừng chảy, vì thế cô vội vàng giúp anh lau khô máu, rửa sạch miệng vết thương, sau đó cầm một cái băng dán tới dán lên.

"Anh nghĩ cái gì vậy? Cắt một quả táo thôi mà cũng có thể cắt vào tay."

Suy nghĩ về em đó!

Lúc ấy cậu nhìn quả táo trong tay, lúc chuẩn bị cắt, liền nhớ tới khuôn mặt đỏ ửng giống quả táo của cô, nhất thời giật mình, liền cắt vào tay.

Trình Trì nhìn chằm chằm bộ dạng chuyên chú giúp mình xử lý vết thương của cô, phát hiện trên cổ tay cô đeo một sợi dây giống hệt cái dây đưa cho cậu.

Thì ra là cô mua đồ đôi!

"Suy nghĩ về em." Cậu không kìm lòng được mà nói ra.

Cậu luôn không đứng đắn, bị thương còn cười nham nhở như vậy.

Sau khi thay đổi miếng dán thứ hai, cuối cùng máu cũng không chảy nữa, Thời Nhụy thở phào nhẹ nhõm, nhỏ giọng nói: "Bạn muốn đổ lỗi cho em, em cũng không mang nổi cái nồi này."

Trình Trì lập tức giả vờ đáng thương, cậu ui da một tiếng: "Vừa rồi không đau, bây giờ lại hơi đau, anh cần an ủi một chút."

Trái tim Thời Nhụy lại mềm nhũn, vội vàng cầm lấy tay cậu, nhẹ nhàng thổi ngón tay bị thương của cậu.

Cảm thụ được hơi thở ấm áp rơi vào đầu ngón tay mình, trong lòng Trình Trì trở nên ấm áp, nhìn chằm chằm cái miệng nhỏ nhắn của cô, thấp giọng nói: "Không phải an ủi như vậy."

Thời Nhụy vô cùng nghi ngờ nhìn chằm chằm cậu: "Vậy anh muốn thế nào?"

Trình Trì cúi đầu, cười như không cười: "Em hôn anh một cái."

Thời Nhụy đỏ mặt: "Anh đừng ỷ vào mình bị thương mà được một tấc lại tiến thêm một thước."

Trình Trì nhịn không được ôm cô, ấm ức nói: "Không phải ỷ vào bị thương, không bị thương cũng muốn hôn em."

_Hết chương 50_.