Ở Lại Bên Anh

Chương 10: Kiều Mạn Mạn

Trái tim Thẩm Vi Lê vốn đang thình thịch như trống đập rộn ràng, đột nhiên lại trở nên yên lặng, thong thả.

Khuôn mặt sát với vách tường thang máy dần dần chuyển qua, ngẩng đầu nhìn về phía Chu Yến Hỗn.

Gần trong gang tấc, đôi mắt Chu Yến Hỗn có lửa giận, có cáu kỉnh, có phẫn uất.

Cậu mím chặt môi, hô hấp dồn dập, ngực phập phồng không ngừng.

Lông mi Thẩm Vi Lê run rẩy, bây giờ cô cuối cùng cũng biết nguyên nhân thiếu gia tức giận – ngoại trừ người nhà ra, cậu là người đối xử tốt với cô nhất, vậy nên cô đừng lừa gạt cậu, cũng không nên bỏ qua cậu mà tìm tới sự giúp đỡ của người khác dù cho người đó có là anh trai ruột của cậu đi chăng nữa.

Mà một câu này của cậu – “Đời này người khiến Chu Yến Hỗn em đào tim đào phổi ra đối tốt cũng chỉ có mình chị.”

Sợ là cả đời này cô cũng sẽ không quên nổi.

Thẩm Vi Lê thấp giọng nói, “Tiểu Hỗn, chị không cố ý gạt em, chị chỉ là cảm thấy gần đây em với anh trai em không được tốt lắm, chị cũng không thể để em tìm anh ấy nói chuyện được, sẽ khiến em khó xử, vậy nên chị mới không nói…”

“Tiểu Hỗn, chị khiến em không vui, chị xin lỗi, em đừng giận chị, được không?”

Hai mắt bị lửa giận thiêu đốt của Chu Yến Hỗn cuối cùng cũng giảm bớt, trầm giọng nói, “Em đã nói với chị nhiều lần rồi, nếu như công việc có vấn đề thì gọi em, nhưng gần đây chị còn không tìm em lần nào.”

Giọng nói Chu Yến Hỗn tràn đầy vẻ buồn bực.

Thẩm Vi Lê há miệng thở dốc, môi khẽ nhếch lên nhưng lại không thể nói nên lời.

Đó là vì cậu sắp có vị hôn thê.

Cô cũng dần phải tập thích nghi.

Chờ cậu chính thức gặp mặt người nhà bên kia và vị hôn thê, cô cũng không thể giống như trước đây ở bên cậu mãi, cũng không thể gặp chuyện phiền phức là tìm tới cậu.

Dù sao đi nữa, cô cũng không phải chị ruột của cậu, phàm là con gái đều tự hiểu, cần phải giữ khoảng cách với người đàn ông đã có vị hôn thê, đây là điều cô hiểu rất rõ.

Huống chi, cô còn có tâm tư không nên với cậu, cô chột dạ.

Cô nên phân rõ ranh giới với cậu.

Mà tạm thời, Thẩm Vi Lê chỉ có thể dỗ dành, “Tiểu Hỗn, chị xin lỗi, sau này kể cả hai giờ sáng chị có việc, chị cũng sẽ gọi cho em, được không?”

Chu Yến Hỗn nhìn cô một cái thật sâu, thở dài một hơi rồi bỗng khom lưng ôm lấy cô.

Cả người Thẩm Vi Lê cứng đờ.

Cái ôm của Chu Yến Hỗn mang lại cảm giác an toàn và ỷ lại, cánh tay ôm cô dần siết chặt lại, dùng sức và có lực, hô hấp cậu quẩn quanh bên tai cô, nóng rực khiến vành tai Thẩm Vi Lê đỏ lên.

Theo hô hấp, khuôn mặt cậu như có như không đụng phải má cô, da thịt kề sát khiến trái tim cô lần nữa đập loạn, hai má đỏ bừng.

Chu Yến Hỗn ôm chặt lấy cô, giọng nói khàn khàn, “Chị, có phải do anh trai em đã trở lại nên chị không muốn ở cạnh em nữa đúng không?”

Khuôn mặt Thẩm Vi Lê bây giờ đã đỏ bừng, nghe được Chu Yến Hỗn nói vậy, vội vàng pha trò cười, “Nói bậy gì đó, sao có thể chứ… chị đói rồi, em chắc cũng đã đói, chị mời em đi ăn cơm.”

Chu Yến Hỗn không hé răng.

Thẩm Vi Lê cười đẩy cậu, “Được rồi được rồi, buông chị ra đi, đừng như trẻ con nữa, chị cũng toát mồ hôi rồi đây này.”

Vừa lúc thang máy kêu lên một tiếng, đã xuống tới lầu một, cuối cùng Chu Yến Hỗn cũng buông cô ra, “Em đã trưởng thành được bốn năm rồi, không phải trẻ con nữa.”

Thẩm Vi Lê bị cậu ôm đến đỏ mặt tía tai, sợ bị cậu nhìn thấy dáng vẻ này, cúi đầu làm bộ tìm điện thoại, “Để chị xem Alipay của chị còn bao nhiêu tiền, mới thiếu gia trưởng thành của chúng ta đi ăn cơm, em muốn ăn gì?”

Trên mặt Chu Yến Hỗn cuối cùng cũng lộ ra ý cười, cánh tay ôm vai cô ra khỏi thang máy, “Ăn lẩu với chị của em.”

Quán lẩu trong trung tâm thương mại, khói bốc nghi ngút, Thẩm Vi Lê đeo tạp dề hồng, gắp cho Chu Yến Hỗn một miếng thịt, rồi mới gắp cho bản thân mình, nóng đến nỗi lè lưỡi, trán cũng đầy mồ hôi, khuôn mặt đỏ bừng.

“Chậm một chút, em không tranh với chị đâu.”

Chu Yến Hỗn đeo tạp dề màu xanh, lười biếng uống nước ép xoài nhắc nhở.

Thẩm Vi Lê quạt khí nóng trong miệng, tiếp tục hà hơi, “Đã lâu không được ăn lẩu, thèm quá.”

Chu Yến Hỗn cười cười đưa khăn giấy cho cô, “Lau nước miếng đi, bản thiếu gia thấy chị như quỷ chết đói vậy, thật là mất mặt.”

Thẩm Vi Lê ngẩng đầu cười, “Được, quán lẩu cũng có hàng trăm quán, cũng không gặp được người quen của thiếu gia đây đâu.”

Chu Yến Hỗn hừ nhẹ, “Còn không phải vì thiếu gia đây chiều chị sao?”

Thẩm Vi Lê nghe vậy cười nhẹ, “Ừm, cảm ơn sự nuông chiều của thiếu gia ngài.”

Khi Chu Yến Hỗn vừa vào đại học năm hai, lúc nào cũng thích mang cô ra ngoài ăn sơn hào hải vị, nhà hàng xa hoa đủ cả, nhưng cô lại không muốn thiếu gia tiêu tiền mời mình ăn cơm, không khác gì là cô đang lợi dụng cậu cả.

Sau đó cô nói mình thích ăn cơm nhà, đặc biệt là thịt xào ớt cay, thỉnh thoảng là lẩu và đồ nướng khiến cô thoải mái nhất.

Tốt nhất là lúc ăn cơm không nên gặp mấy người bạn đó của Chu Yến Hỗn, nhiều người như thế không thể ăn quá nhiều, cũng không được vui vẻ gì.

Vì thế mỗi lần hai người đi ăn riêng với nhau đều chọn những tiệm cơm tầm trung.

Từ nhỏ thiếu gia đã kén ăn, hương vị, nguyên liệu nấu ăn không mới mẻ, nấu lửa quá to cậu cũng có thể bắt bẻ.

Mấy tiệm cơm nhỏ khi ấy đúng thật là khó vào được miệng thiếu gia.

Vì vậy mới nói, thiếu gia quá nuông chiều cô nên mới sẵn lòng đi ăn ở những nhà hàng như thế này ở trung tâm thương mại.

*

Hai người cơm nước xong xuôi, Chu Yến Hỗn thấy Thẩm Vi Lê đã mệt rã rời nên cũng không để cô lái xe nữa, cậu lái xe đưa cô trở về.

Trong xe mở nhạc nhỏ, Chu Yến Hỗn thảnh thơi lái xe.

Trên đường, Chu Yến Hỗn nghe hai cuộc điện thoại, là công ty của cậu và Đường Phái gọi tới, công ty hỏi cậu có rảnh thì về ký tên, Đường Phái lại hỏi có rảnh thì đi chơi.

Thẩm Vi Lê ngồi ở ghế phụ, cố nén cơn buồn ngủ nhìn cậu nhiều lần, cuối cùng không nhịn được nói, “Thiếu gia, em có thể đừng vừa nghe điện thoại vừa lái xe không, kết nối Bluetooth đi.”

Chu Yến Hỗn nghiêng đầu nhìn cô một cái, mỗi lần cậu lái xe là cô sẽ lải nhải không ngừng bên tai những câu như thế.

Lười nghe cô lải nhải, Chu Yến Hỗn ném điện thoại lên đùi cô, “Chị làm đi.”

Thẩm Vi Lê nhận lấy điện thoại giơ tới trước mặt Chu Yến Hỗn, cậu nhìn một cái, điện thoại mở khóa thành công, Thẩm Vi Lê cúi đầu cài đặt kết nối.

Tóc cô rất dài, khi cúi đầu sẽ rũ xuống mặt, tay trái vuốt tóc ra phía sau.

Chu Yến Hỗn nhìn cô một cái, mái tóc đen nhánh mềm mại, tùy ý hỏi, “Vì sao phải nhận phiên dịch cho anh trai em, có phải cần tiền cho dì và Thẩm Tâm Oánh không?”

Thẩm Vi Lê sững người, không biết nên nói thật hay nói dối với cậu.

“Cũng không cần tiền gì gấp, chỉ là nhìn trong thẻ ít tiền thấy không vui.” Thẩm Vi Lê nửa thật nửa giả nói, “Hơn nữa chị cứ ở mãi chỗ Tiểu Hủy thì không tiện, vẫn nên tự thuê nhà riêng, tiền càng nhiều thì càng có thêm lựa chọn.”

Chu Yến Hỗn nói, “Em có nhiều nhà, chị muốn khu nào cũng có, hay tới ở nhà em?”

Thẩm Vi Lê, “Tự, lực, cánh, sinh.”

Chu Yến Hỗn biết, về phương diện tiền bạc, Thẩm Vi Lê không muốn có liên quan gì tới cậu, nếu để cô ở miễn phí, nhất định cô sẽ không ở.

Chu Yến Hỗn phanh gấp hai lần rồi liếc xéo cô, “Chị cho rằng em miễn phí tiền nhà à? Thu tiền thuê nhà, giảm giá cho chị 20%, điện nước tự trả.”

Hôm nay Thẩm Vi Lê đã chọc tức Chu Yến Hỗn một lần, cũng không thể dứt khoát từ chối, cô nắm chặt đai an toàn nói, “Được, cảm ơn đại ơn đại đức của Chu thiếu đây, đợi lúc chị cần tìm nhà sẽ gọi cho em.”

Chu Yến Hỗn vừa lòng đưa tay xoa đầu cô.

Tới nhà Phương Tiểu Hủy, Thẩm Vi Lê cởi đai an toàn, Chu Yến Hỗn nói, “Chị, cốp xe em có…”

Lời còn chưa dứt, tiếng chuông điện thoại lại vang lên lần nữa, theo bản năng kéo Thẩm Vi Lê đã bước một chân ra khỏi cửa xe lại, nắm chặt cổ tay cô ấn lại trên ghế.

Chu Yến Hỗn và Thẩm Vi Lê cùng nhìn về phía màn hình, trên đó ghi ba chữ: Kiều Mạn Mạn.

Hô hấp của Thẩm Vi Lê đình trệ một chút, dời tầm mắt xuống xe, Chu Yến Hỗn lại lần nữa kéo cô, nhíu mày nói, “Em còn chưa nói xong, chị đợi chút.”

Thẩm Vi Lê kéo tay cậu, “Biết rồi, em mau buông chị ra đi.”

Chu Yến Hỗn lại không buông ra, dường như sợ cô xuống xe chờ mình, không tiếng động bày tỏ rằng lời của mình và Kiều Mạn Mạn không có gì mà cô không thể nghe.

Thẩm Vi Lê cảm thấy cổ tay bị cậu nắm lấy dần nóng lên, nhiệt độ cơ thể cậu vẫn luôn rất cao, lòng bàn tay cũng nóng.

Chu Yến Hỗn nghe máy, giọng nói yếu ớt dịu dàng của Kiều Mạn Mạn truyền tới, “Tôi là Kiều Mạn Mạn, chuyện đó, Yến Hỗn, bây giờ cậu có tiện nghe máy không?”

Chu Yến Hỗn nhàn nhạt, “Cậu nói đi.”

Kiều Mạn Mạn ‘ừm’ một tiếng, “Hôm nay tôi mới nghe chuyện hai nhà chúng ta muốn liên hôn, chúng ta là bạn học, đột nhiên nghe chuyện này có chút kì quái, muốn hỏi cậu xem ý kiến cậu thế nào.”

Thẩm Vi Lê không nhúc nhích ngồi đó, mắt nhìn đầu gối đến xuất thần.

Trên thực tế, trong đầu cô đã hồi tưởng lại những năm tháng Chu Yến Hỗn và Kiều Mạn Mạn làm bạn học.

Hai người bọn họ cùng tuổi, điều kiện gia đình hai bên tương đương nhau, từ mẫu giáo tới cấp ba đều học chung một lớp.

Cho tới khi tốt nghiệp cấp ba, ban đầu Chu Yến Hỗn từ chối yêu cầu xuất ngoại của ba mình, sau đó chú Chu tự mình sửa lại nguyện vọng của cậu, bị bắt học về kinh doanh bất động sản và quản lý chuyên nghiệp, vừa hay đây lại giống hết Kiều Mạn Mạn, hai người lại trở thành bạn cùng lớp lần nữa.

Nhà Kiều Mạn Mạn kinh doanh vật liệu xây dựng, gia đình bên ngoại đều là thư hương thế gia, từ nhỏ cô ta đã am hiểu cầm kỳ thi họa, bức vẽ lúc mười tuổi cũng được đấu giá cao.

Theo lý thuyết, đáng ra Kiều Mạn Mạn nên học trường nghệ thuật, tốt nghiệp xong trở thành nghệ thuật gia mở triển lãm tranh, nhưng cuối cùng lại chọn học kinh doanh bất động sản và quản lý chuyên nghiệp.

Chuyện này thường xuyên bị Đường Phái lấy ra nói, nói Kiều Mạn Mạn chọn lựa như vậy rõ ràng là vì thiếu gia.

Thẩm Vi Lê đã từng gặp Kiều Mạn Mạn khoảng hai ba lần, nhưng cũng chỉ đứng từ xa nhìn thấy, chưa từng nói chuyện lần nào, cho nên cô cũng không biết rõ quan hệ bạn học của Kiều Mạn Mạn và Chu Yến Hỗn là như thế nào.

Chỉ là trong lời Đường Phái và Tần Tinh thường xuyên nhắc tới hoa khôi Kiều Mạn Mạn, lúc nào cũng trêu chọc thiếu gia được hoa khôi yêu thầm.

Bên trong xe quá yên tĩnh, Thẩm Vi Lê vòng tay vào túi muốn lấy điện thoại ra nghịch.

Chu Yến Hỗn cuối cùng cũng buông cô ra, không mặn không nhạt hỏi lại Kiều Mạn Mạn, “Cậu thấy thế nào?”

Giọng nói Kiều Mạn Mạn vô cùng dịu dàng, “Yến Hỗn, tôi là người ăn ngay nói thật, cậu đừng để ý. Tôi cảm thấy chuyện này kỳ lạ, hôm nay đã nói với ba là không đồng ý, vì thế mà ba tôi tức giận, suýt chút nữa động thủ đánh tôi.”

“Ba tôi nói tôi không quan tâm sức khỏe của ông nội Chu, nói tôi không hiểu chuyện, nói nguyện vọng lớn nhất của ông nội Chu bây giờ là nhìn thấy chúng ta đính hôn, nói tôi chỉ biết nghĩ cho bản thân mình.”

“Thái độ ba tôi rất kiên quyết, tôi cũng không biết nên làm gì mới tốt nên muốn hỏi cậu.”

Thẩm Vi Lê chậm rãi lướt vòng bạn bè nhưng một chữ cũng không đọc nổi.

Cô biết hôn sự này là vì sức khỏe của ông nội Chu nên rất khó giải quyết.

Bởi vì Chu Yến Hỗn vẫn luôn rất hiếu thuận với ông nội.

Có lẽ là vì cảm thấy trong xe quá buồn chán, Chu Yến Hỗn đưa tay mở cửa sổ xe.

Gió tháng tám thổi vào tựa như càng buồn hơn, Chu Yến Hỗn đóng cửa sổ, “Thái độ của tôi với cậu giống nhau, không đồng ý. Xin lỗi vì chuyện này đã liên lụy tới cậu, tôi sẽ nhanh chóng giải quyết.”

Kiều Mạn Mạn nói nhỏ, “Xin lỗi Yến Hỗn, không phải tôi không suy nghĩ tới sức khỏe của ông nội Chu. Nhưng hôn nhân đại sự là chuyện lớn, không thể định ra dễ dàng như vậy được.”

Chu Yến Hỗn lãnh đạm nói, “Đã biết.”

Cuộc trò chuyện cứ vậy kết thúc, Thẩm Vi Lê thầm nghĩ, cô gái này đúng là giống như vẻ bề ngoài, giọng nói mềm mại dịu dàng đến cô nghe cũng cảm thấy hay.

Đồng thời lại không biết, Chu Yến Hỗn sẽ giải quyết chuyện này như thế nào.

Cô cảm thấy chuyện này không có cách giải quyết.

Chu Yến Hỗn nhíu mày, lấy bật lửa và thuốc lá ra.

Thẩm Vi Lê nhìn cậu một cái, không tự giác cũng khiến giọng nói mình dịu dàng hơn. “Tiểu Hỗn, vừa rồi em muốn nói với chị cái gì?”

Động tác của Chu Yến Hỗn dừng lại, bỏ thuốc lá và bật lửa xuống, xuống xe mở cốp ra.

Đồ trong cốp rất nhiều, Chu Yến Hỗn ném một túi hạt dẻ cho cô. “Nếm thử xem mặn không, không mặn thì giữ lại, mặn thì cho Đường Phái.”

Đường Phái thật thảm, Thẩm Vi Lê cười một tiếng, bóc hạt dẻ ăn, vỏ đựng trong lòng bàn tay.

Chu Yến Hỗn vẫn đang lấy đồ, là một cái rương da và hộp nhỏ, tất cả đều cho cô.

Thẩm Vi Lê nghi hoặc mở hộp nhỏ ra xem, bên trong là một chiếc lắc tay bằng vàng, một cái kẹp sách, vòng cổ đá quý, bịt mắt ngủ…

Miệng nhai bốn năm hạt dẻ, Thẩm Vi Lê ngẩng đầu nhìn cậu, mơ hồ không rõ hỏi, “Cái gì thế này?”

Chu Yến Hỗn bật cười, “Nuốt đi rồi nói.”

Thẩm Vi Lê nhai hai cái rồi nuốt xuống, “Em làm gì vậy?”

Chu Yến Hỗn liếc xéo cô, cằm nhếch lên, giọng nói tùy ý của thiếu gia tiêu tiền như nước, “Doanh thu cửa hàng second-hand kia của chị không tồi, cầm hết đi bán đi.”

Thẩm Vi Lê cúi đầu nhìn mấy thứ này, kinh ngạc hỏi, “Em thiếu tiền à? Toàn lấy từ chỗ dì sao?”

Chu Yến Hỗn uốn lưỡi một cái, nuốt câu ‘là chị thiếu tiền’ trở về, nói một câu, “Thiếu gia đây thiếu tiền bao giờ? Sắp phải phát thêm tiền thưởng cho nhân viên công ty, lấy đồ của mẹ đổi kiếm tiền.”

Thẩm Vi Lê, “Ồ.”

Chu Yến Hỗn đá cái rương, “Còn có rương da này, bên trong có giày và đồng hồ, tai nghe, bán hết cho em.”

Thẩm Vi Lê đã hiểu gật đầu, “Được, vậy chị bán cả em luôn.”

Chu Yến Hỗn, “…”

Thẩm Vi Lê cười cười ôm rương da và hộp nhỏ xoay người, “Yên tâm đi, tối nay chị sẽ đăng em lên cửa hàng để bán.”

Cô còn chưa đi được vài bước, rương da đã bị Chu Yến Hỗn cướp mất.

Tay trái cậu ôm rương da, tay phải tùy ý đặt lên vai cô, “Dám rao bán thiếu gia đây cũng chỉ có mình chị.”

“Đi thôi, rương nặng, em mang lên cho chị, không thì chị mệt chết.”