Ở Lại Bên Anh

Chương 11: Chơi bóng rổ

Thẩm Vi Lê có bệnh nghề nghiệp, chính là viêm họng mãn tính.

Trước kia livestream bán hàng phải nói chuyện không ngừng, có khi còn liên tục hai ba tiếng, dần dần cổ họng bị đau rát, cuối cùng cũng trở thành căn bệnh mãn tính giống như giáo viên.

Gần đây cô phải dạy học trực tuyến, còn thức đêm phiên dịch tài liệu, không chịu vận động, sức đề kháng yếu, trước đó còn từng bị sốt một lần. Hàng loạt nguyên nhân này dẫn tới rạng sáng chủ nhật lúc tỉnh lại đột nhiên cảm thấy cổ họng đau rát.

Thật sự là quá lười uống thuốc, cô mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

Tới lúc tỉnh lại, cổ họng bị đau sưng lên, lỗ tai cũng đau, nuốt nước miếng cũng rát hết cả họng

Hôm nay là chủ nhật nên học sinh được nghỉ ở nhà, sáng sớm tám giờ còn có một tiết học tiếng anh, chuyện này không thể trì hoãn được.

Thẩm Vi Lê vội vàng uống thuốc hạ sốt, đau cũng phải nhịn cố gắng dạy cho xong tiết học này.

Dạy xong tiết học này, cô đã gần như mất tiếng nói, ngay cả uống nước cũng đau cháy cổ họng.

Thẩm Vi Lê vội vàng đứng dậy thu dọn đồ đạc, từ điện, sạc điện thoại, giấy bút tai nghe chuẩn bị đi tới phòng khám gần tiểu khu truyền dịch.

Lúc truyền dịch cũng không hề nhàn rỗi mà tiếp tục công việc.

Thẩm Vi Lê mới vừa mở cửa phòng, Phương Tiểu Hủy đã về, “Chị Lê, Liễu Nhất Văn vừa gọi điện thoại cho em.”

Thẩm Vi Lê gian nan nuốt nước miếng, khàn khàn hỏi, “Cô ta gọi cho em làm gì?”

Giọng nói cô thều thào khiến Phương Tiểu Hủy cũng không nghe rõ.

Cô ấy vội hỏi, “Sao giọng chị lại vậy rồi, bị cảm à? Buổi sáng chị vẫn dạy trực tuyến như thế này sao?”

Thẩm Vi Lê nhéo cổ họng tỏ vẻ bị đau, xua tay ý bảo không muốn nói nhiều, chỉ vào mu bàn tay làm động tác ghim kim, muốn đi truyền dịch.

“Chị có cần em đi cùng chị không?”

Thẩm Vi Lê lắc đầu, cơ bản đã không thể nói nên lời.

Ngón tay cô chỉ vào điện thoại Phương Tiểu Hủy, dùng khẩu hình hỏi, “Cô ta nói gì?”

“À phải rồi, Liễu Nhất Văn nói là gọi chị không được, hỏi em có biết chị đang ở đâu không?”

Thẩm Vi Lê lấy điện thoại trong túi ra xem, vừa rồi dạy học nên cô mở chế độ im lặng, lúc này mới thấy năm cuộc gọi nhỡ từ cô ta.

Người này đúng là có nghị lực.

Xem ra là Lưu Bình đã nói cho Liễu Nhất Văn cô là người bí mật truyền tin cho chị ta.

Trước đó Liễu Nhất Văn tự nhận định rằng, bạn trai cô ta chia tay cô ta là vì cô, mà bây giờ chỗ dựa là Lưu Hưng Hổ cũng vì cô mà biến mất, lấy tính cách của Liễu Nhất Văn mà nói, nhất định là muốn tới gây chuyện với cô.

Lưu Bình đúng thật là cao tay, sau khi đánh Liễu Nhất Văn xong còn có thể mượn tay cô ta xử lý cô.

Nhưng Thẩm Vi Lê cũng không sợ cô ta, trên tay cô còn mấy tấm ảnh Liễu Nhất Văn bị Lưu Bình bắt gian, còn bị đánh trước cửa khách sạn.

Vấn đề là bây giờ giọng của cô không tốt, cứng rắn cũng không nổi.

Thẩm Vi Lê cầm điện thoại gõ chữ đưa Phương Tiểu Hủy xem, “Em nói với cô ta là chị bị người ta đánh, đang nằm viện, những cái khác em không biết. Cô ta nghe nói chị bị đánh có lẽ còn chờ thêm mấy ngày, tạm thời không liên hệ em nữa. Chờ giọng nói chị ổn định hơn sẽ gọi lại cho cô ta, em không cần lo lắng.”

Phương Tiểu Hủy gật đầu, bảo cô mau đi truyền dịch.

Trong lúc thang máy đi xuống, hai tay Thẩm Vi Lê không ngừng giữ lấy cổ họng, kéo phần da ở cổ họng lên cao hết mức.

Làn da cô rất trắng, cổ họng rất nhanh đã bị nhéo đến tím lên.

Thẩm Vi Lê vừa thở dài vừa tự than kiếm tiền thật không dễ dàng gì.

Tới phòng khám, bác sĩ dùng dụng cụ kiểm tra yết hầu Thẩm Vi Lê, một lúc sau mới nói, “Trời ạ, mau đi nằm đi, sưng thế này rồi mà còn có thể nhịn.”

Lại đưa cho cô một cái nhiệt kế, “Giữ năm phút.”

Phòng khám có hai phòng nhỏ, bên ngoài bán thuốc, bên trong truyền dịch.

Phía trong có sáu bảy cái giường, bốn giường đã có người nằm, hai người già, một bé trai và một người đàn ông.

Thẩm Vi Lê nằm lên giường, kẹp nhiệt kế vào nách, nhìn đồng hồ tính giờ trên tường.

Cũng may, không sốt.

Cô cũng không bị cảm, không ho khan không sổ mũi, chỉ là bị đau họng, chỉ cần tiêm thuốc giảm viêm là được.

Cô vừa truyền dịch vừa phiên dịch, lúc truyền xong chai đầu tiên, cô liếc mắt nhìn điện thoại, Liễu Nhất Văn không gọi lại cho cô, có lẽ đã tin rằng cô bị người ta đánh thật rồi.

Lúc sau cô lại nhìn thấy cửa hàng second-hand của mình có người mua hàng, còn chuyển Alipay cho cô, Thẩm Vi Lê chỉ lấy 1% của mình, còn lại đều chuyển hết cho Chu thiếu gia.

Có lẽ cậu đang bận nên cũng không thấy trả lời.

Chờ Thẩm Vi Lê lại truyền thêm nửa bình nữa, màn hình lại sáng lên, Chu Yến Hỗn gọi video tới, cô hoảng sợ vội vàng tắt máy.

Ngay sau đó, Chu Yến Hỗn gửi cho cô một dấu câu: [?]

Dấu chấm hỏi biểu đạt ý hỏi – tại sao lại từ chối điện thoại của thiếu gia?

Bản thân Thẩm Vi Lê chính là người bị bệnh không muốn làm phiền người khác, cô biết rõ nếu Chu Yến Hỗn biết cô bị bệnh, nhất định sẽ tới làm ầm lên tức giận với cô, vội vàng lừa dối nói: [Có chút việc, không tiện lắm.]

Đang chuẩn bị gửi đi, Thẩm Vi Lê lại xóa sáu chữ này, đổi thành: [Đau họng, đang đi truyền nước.]

Để phòng ngừa việc thiếu gia biết chuyện lại tức giận cô vì lừa gạt cậu, vẫn là nên nói rõ cho cậu biết.

Lúc thiếu gia tức giận có chút đáng sợ.

Chu Yến Hỗn lại gọi điện thoại tới.

Thẩm Vi Lê tắt máy, gửi tin nhắn qua: [Đau họng, nói không nên lời.]

Chu Yến Hỗn lại gọi video tới.

Thẩm Vi Lê nhìn quanh, có người già đang ngủ, cô ngồi dậy đeo tai nghe lên.

Trong video, Chu Yến Hỗn mặc áo đồng phục ba lỗ, tóc ướt đẫm, khuôn mặt cũng toàn là mồ hôi, sau lưng cậu dựa vào một cây cột có vẻ như đang chơi bóng rổ.

Trời xanh mây trắng, hàng liễu phía sau cậu bị gió thổi đung đưa, có thể nghe thấy âm thanh cổ vũ la hét huýt sáo truyền tới.

Hẳn là Chu thiếu đang nghỉ giải lao, nhìn thấy tin nhắn của cô, lại ngại đánh chữ chậm nên gọi video tới.

Chu Yến Hỗn bên kia nhíu mày, giọng nói lo lắng không vui, “Cổ họng sưng à? Lại bệnh nghề nghiệp đúng không? Ở bệnh viện hay phòng khám tư? Quay xung quanh cho em xem.”

Thẩm Vi Lê nghe lời cầm điện thoại quay một vòng, thu nhỏ video lại, chột dạ gửi tin nhắn: [Cũng không xem như là bệnh nghề nghiệp, chắc là do nóng thôi… Đang truyền dịch trong phòng khám tiểu khu.]

Sau khi gửi tin nhắn xong, Thẩm Vi Lê lại phóng đại video, nhìn Chu Yến Hỗn.

Cậu thấy cô không đi bệnh viện, mày nhíu càng sâu, trầm mặc như chuẩn bị tức giận.

Bây giờ cô rất sợ vị thiếu gia này tức giận, vội vàng dời lực chú ý của cậu, gõ chữ: [Em lau mồ hôi trước đi.]

Chu Yến Hỗn nhíu mày ngẩng đầu, sau đó nhấc vạt áo đồng phục lên lau mồ hôi trên đầu.

Lúc lau mồ hôi cậu còn đưa điện thoại ra xa, tầm nhìn màn hình thay đổi, góc độ từ dưới hướng về phía trước.

Mà cậu xốc vạt áo lên, cơ ngực và đường cong hoàn mỹ lập tức lộ ra.

Thẩm Vi Lê, “…”

Ánh mắt cô rời khỏi cơ ngực Chu Yến Hỗn, chuyển sang nhìn bình truyền dịch.

Cô chỉ nhìn phía trước mà thôi.

Có người ném bóng tới Chu Yến Hỗn, hét lớn, “Anh Hỗn, mau tới chơi đi!”

Một tay Chu Yến Hỗn nhận quả bóng rổ ném về, “Tôi có việc rồi, không chơi nữa.”

Những người đó kêu lên, “Anh Hỗn đừng đi mà, vất vả lắm mới quay lại một lần, dạy chúng em đi.”

Chu Yến Hỗn phất tay, “Có việc, hôm khác.”

Chu Yến Hỗn nhặt chai nước lên uống hai ngụm, áp hỏa khí trong người xuống, cậu nói, “Bình truyền này của chị còn nhiều hay ít? Bây giờ em lái xe tới tìm chị, đưa chị tới bệnh viện soi thanh quản.”

Thẩm Vi Lê đã đoán trước kết quả này, lại nhắn qua: [Chị hay bị vậy, uống thuốc là được, không cần soi thanh quản làm gì.]

Thẩm Vi Lê: [Em ở dưới lầu nhà ông nội chơi bóng rổ à? Không cần tới đây, ở bên ông đi.]

[Chị còn nửa bình, cảm thấy khá hơn rồi.]

[Chốc nữa về ngủ một giấc là ổn.]

Chu Yến Hỗn nhìn hàng loạt tin nhắn cô gửi tới, thoái thác không muốn đọc, cũng không nói chuyện, cúi đầu nhặt bật lửa và bao thuốc lên châm một cái.

Hút được nửa điếu thuốc, Chu thiếu mới lạnh nhạt nói, “Khá hơn nhiều rồi đúng không? Nào, mời chị Lê nói vài câu cho thiếu gia đây nghe một chút.”

Thẩm Vi Lê, “…”

Thẩm Vi Lê cố nén xuống cảm giác tồn tại của dị vật nơi cổ họng, khàn khàn nói, “Tiểu Hỗn, chị vẫn ổn.”

Nói xong năm chữ này, Thẩm Vi Lê cũng trầm mặc.

Không ổn một chút nào, giống như bị mất hẳn tiếng nói vậy.

Chu Yến Hỗn phun ra một hơi thuốc dài, đúng là bị cô làm cho tức giận không hề nhẹ, “Nhất thiết cứ phải livestream sao, làm việc khác không được? Chị muốn mang căn bệnh này cả đời sao?”

Thẩm Vi Lê ngoan ngoãn lắc đầu.

Chu Yến Hỗn tức giận chính vì căn bệnh này của cô, thấy cô vẫn ngoan ngoãn, đè nén cơn giận nói, “Bây giờ em qua, sáng chị ăn cơm chưa?”

Theo bản năng Thẩm Vi Lê định nói dối là ăn rồi, suy nghĩ một chút lại ngoan ngoãn lắc đầu.

Chu Yến Hỗn lại bị cô chọc tới, “Bụng rỗng đi truyền nước? Không sợ bị khó chịu à?”

Thẩm Vi Lê không chịu nổi cách cậu xem mình là trẻ nhỏ: [Chị cũng biết là không tốt, nhưng họng đau khó chịu! Nước cũng không uống nổi!]

Chu Yến Hỗn hít sâu một hơi, “Gấp cái gì, em lo cho chị, em mang cháo qua cho chị ăn, truyền nước rồi thì ăn cháo.”

Thẩm Vi Lê: [Gật đầu.jpg]

Trên mặt Chu Yến Hỗn lại đổ mồ hôi, lần nữa kéo áo lên lau.

Dáng người cậu luyện được vô cùng tốt, chỗ nào cần ngon thì ngon, chỗ nào gầy thì gầy, cơ bắp mạnh mẽ.

Lần này, Thẩm Vi Lê còn chưa kịp dời tầm mắt, Chu Yến Hỗn đã cắt đứt video.

“…”

Khi còn nhỏ, thể chất Chu Yến Hỗn rất dễ sinh bệnh, sau đó không thể không vận động rèn luyện nhiều tăng sức đề kháng, môn thể thao nào cũng đều chơi cả.

Bóng rổ bóng đá đều là vận động bình thường với cậu, hồi học cấp ba, cậu thích nhất mấy trò cảm giác mạnh, leo núi nhảy dù cũng không phải sở thích của cậu, mà chính là trượt băng tốc độ.

Trước đó có một cuộc thi trượt băng của tỉnh, cậu gạt bố mẹ mà đăng ký, trực tiếp dành được cúp vô địch, phá vỡ kỷ lục trượt băng Thế vận hội mùa đông trước đó, được đội tuyển quốc gia mời về, nhưng lại bị chú Chu ngăn cấm.

Lần đầu tiên Chu thúc đã ngăn cản ước mơ của Chu Yến Hỗn, sau đó lại tự mình thay đổi nguyện vọng đại học của cậu, ép cậu học kinh doanh bất động sản và quản lý chuyên nghiệp, mà anh Yến Hoài phải xuất ngoại du học cũng là một tay chú Chu sắp xếp.

Bây giờ, chú Chu lại muốn Chu Yến Hỗn cưới Kiều Mạn Mạn.

Vì vậy, mâu thuẫn giữa Chu Yến Hỗn và chú Chu bây giờ rất lớn.

Thẩm Vi Lê phỏng đoán, có lẽ là cậu lại cãi nhau với người trong nhà nên mới xuống lầu chơi bóng.

Hỏa khí kia của cậu cũng không hẳn là do cô mà có.

*

Chu Yến Hỗn nhanh chóng lên lầu, vừa mới vào cửa, giọng ba cậu đã truyền tới, “Tiểu Hỗn, lại đây.”

Chu Yến Hỗn ngoảnh mặt làm ngơ, trực tiếp khóa cửa phòng lại, mặc kệ Chu Sơn Lâm ở ngoài gọi tên mình, tắm rửa rồi thay quần áo.

Cậu tắm rất nhanh, năm phút là xong, thay quần áo sạch sẽ rồi ra ngoài.

Anh trai ở cửa ngăn cậu lại.

Chu Yến Hoài đánh giá cậu từ trên xuống dưới, hỏi, “Có việc gấp?”

Chu Yến Hỗn gật đầu vòng qua anh.

Chu Yến Hoài lại ngăn cậu lại, “Ông nội tỉnh rồi.”

Khí thế bướng bỉnh của Chu Yến Hỗn giảm bớt, quan tâm hỏi, “Ông nội tỉnh bao lâu rồi?”

“Vừa mới tỉnh, em vào nói với ông vài câu đi, không làm chậm trễ việc của em đâu.”

Chu Yến Hỗn nhỏ hơn anh trai sáu tuổi, lúc anh trai đi học tiểu học, Chu Yến Hỗn vẫn còn ở nhà.

Khi đó công việc của ba mẹ bận rộn, Chu Yến Hỗn đều được ông bà nội chăm sóc.

Từ khi bảy tuổi cho đến bây giờ, chỉ lúc sáng sớm hoặc tối muộn cậu mới có thể thấy mặt ba mẹ và anh trai, còn khoảng thời gian khác đều ở bên cạnh ông bà nội.

Hơn nữa cậu lại còn là cháu trai út, được ông bà chăm sóc chiều chuộng từ bé đến lớn, Chu Yến Hỗn cũng rất thân thiết với ông nội, xoay người đi thăm ông.