Ô Vuông Thủy Tinh

Chương 18

Tại phòng ăn cao cấp tầng 3 của nhà hàng.

Đây là một nhà hàng đồ Nhật, bốn phía là nước, khi nhấc rèm gỗ lên sẽ thấy dòng suối nhỏ róc rách bên ngoài. Vì nhiệt độ không khí quá thấp nên bề mặt suối đã kết băng.

Trong phòng ăn có tiếng nhạc mơ hồ quẩn quanh, nhưng lại rất an tĩnh.

Trịnh Phong nhấp một ngụm Thiết Quan Âm, sau đó cũng không nói nhảm mà mở miệng hỏi dứt khoát: “Cậu định cứ tách ra như thế à?”

Dương Kế Trầm cũng hơi ngạc nhiên với bữa cơm này. Lúc đầu anh nghĩ vài ngày trước Trịnh Phong gọi Lão Ngũ đến thuyết phục không thành thì không có động thái gì nữa, nào ngờ ông ấy lại gấp gáp, rồi không nhịn được mà tự chạy đến.

Có điều Trịnh Phong cũng là người thẳng tính, không giống như Lão Ngũ mở đầu còn phải rào đón vài câu, luôn là vẻ a dua a tòng.

Cánh tay Dương Kế Trầm khoác lên lưng ghế bệt, anh lười nhác cười một tiếng: “Tôi cũng không cần gì, thì sao phải ở dưới trướng rồi để ý sắc mặt của ông.”

“Đội xe của tôi có sân bãi huấn luyện tốt hơn, có thể có cả chỉ đạo viên chuyên nghiệp, đây gọi là để ý sắc mặt à?”

“Bị ông quản lí mà còn không để ý sắc mặt của ông?”

Trịnh Phong cười một tiếng, cũng đã quên đi ân oán trước đó. Ông ấy chỉ thấy đây là một tay đua có năng lực và thực lực nên có ý muốn bồi dưỡng, trợ giúp anh lên một tầm cao mới. Nhưng hết lần này tới lần khác, người này vẫn luôn ngạo mạn không thôi.

Đối với Trịnh Phong mà nói, Dương Kế Trầm giống như ngựa hoang vậy, là một con ngựa hoang rất khó thuần phục, và dường như cũng không có điểm yếu nào để bị nắm thóp. Nếu không phải có tính phóng khoáng tự do, kiêu căng khó thuần như thế, thì có lẽ người này cũng không đạt được thành tựu như ngày hôm nay.

Trịnh Phong nhìn về phía mấy người Chu Thụ: “Vậy mấy người các cậu thì sao, tuổi còn trẻ mà cũng định lông bông cả đời à?”

Chu Thụ phì cười: “Trẻ mới lông bông chứ, già rồi mới mau chóng tìm người chống lưng.”

“Được, mấy cậu đều nghĩ như nhau cả.” Trịnh Phong châm điếu thuốc rồi nói: “Dương Kế Trầm, cậu đừng nói cái gì mà không cần với tôi. Nếu cậu nhìn thoáng được, thì nửa năm sau có thể tham gia CSBK (1). Thực sự không muốn làm tay đua MotoGP vô địch Trung Quốc à?”

(1) CSBK (China Superbike Championship): Giải đua siêu mô-tô Trung Quốc.

Dương Kế Trầm phả ra một hơi khói, rồi như cười như không nhìn ông ấy: “Ông muốn vô địch Trung Quốc đấy chứ?”

Trịnh Phong đã qua 40 tuổi, nhưng lại không người đầy dầu nhớt như các huấn luyện viên đua xe khác. Mà ông ấy rất khí khái, mặc âu phục như người làm ăn, càng không khó để nhìn ra lúc trẻ đây là một người anh tuấn.

Trịnh Phong rất nhức đầu về người tên Dương Kế Trầm này. Hai năm nay đã nói hết lời, cũng đã ra hiệu ngầm rất nhiều, lần này ông ấy thực sự không ngồi yên được nữa nên muốn tìm anh nói chuyện tử tế, nhưng làm thế nào cũng không thuyết phục được.

Trịnh Phong chắp tay trên đùi rồi nói: “Phải, tôi rất muốn. Nhưng lúc trẻ đã mất đi cơ hội, bây giờ đi đứng không tiện, không thể lại đi thi đấu nữa. Nếu tôi nghiên cứu XX, tôi sẽ muốn làm người đứng đầu về XX. Nếu tôi nghiên cứu lúa nước, tôi sẽ muốn làm người đứng đầu về lúa nước. Cũng như vậy, ngạch đua xe Trung Quốc này vẫn còn trống, tôi muốn dùng danh nghĩa vô địch để bổ sung vào đó. Đây là địa vị vinh quang không bao giờ thay đổi được.”

Ông ấy dừng một chút rồi nói: “Dương Kế Trầm, chỉ có cậu mới đủ thực lực để vượt qua tôi mà làm người vô địch này.”

Dương Kế Trầm thu lại mấy phần ý cười như đang suy nghĩ, một lúc sau anh nói: “Muốn tôi gia nhập đội xe của ông?”

Trịnh Phong thấy thái độ của anh đã thoải mái hơn nên nhướng lông mày: “Có hứng thú rồi à?”

Dương Kế Trầm: “Được thôi.”

Lời này vừa nói ra, mấy người Chu Thụ đều mở mắt thật to .

“Trầm ca!”

Dương Kế Trầm không nhanh không chậm bổ sung: “Ông đá Lục Tiêu đi thì sao?”

Vẻ mặt Trịnh Phong trầm xuống ngay lập tức: “Cậu có ý gì?”

“Ông nói xem là ý gì?”

Trịnh Phong biết rõ tính tình của Lục Tiêu, nói khó nghe một chút thì chính là một tên bại hoại. Nhưng cũng không thể phủ nhận rằng Lục Tiêu cũng có chút thực lực trong giới đua xe, ít nhất hắn ta vẫn đứng thứ nhất thứ hai trong đoàn.

Hai người này luôn giành vị trí thứ nhất và thứ hai, Lục Tiêu bụng dạ hẹp hòi nhưng thua không ngóc đầu lên được. Có vẻ như Trịnh Phong cũng biết ít nhiều những thủ đoạn đùa giỡn sau lưng của Lục Tiêu, thế nhưng Dương Kế Trầm cũng không phải người dễ chọc.

Cứ giằng co như thế đến khi chuông tin nhắn điện thoại trên bàn reo lên. Đó là tiếng thái giám bên cạnh nương nương hô: Khởi bẩm Hoàng thượng, có một tin nhắn mới.

Quý Vân Tiên lúng túng cầm điện thoại qua rồi cúi đầu xuống, ấn mở mục tin nhắn.

Trương Gia Khải cười nhẹ rồi sờ lên đầu cô ấy, nhưng sau đó người Quý Vân Tiên chợt siết chặt.

Trương Gia Khải phát hiện có điều kì lạ nên lại gần: “Sao thế?”

Quý Vân Tiên đưa tin nhắn cho Trương Gia Khải đọc, sau đó vừa tức vừa nói: “Chắc chắn là Tiết Đan, chắc chắn là nó tìm người theo dõi Tiểu Nhiễm để hù dọa. Thật đáng ghét!”

Tin nhắn Giang Nhiễm gửi tới có viết: Vân Tiên, hình như có người theo dõi tao. Mày đến nơi chưa?

Dương Kế Trầm cũng lười quanh co với Trịnh Phong, lúc nghe Quý Vân Tiên nhắc đến Tiểu Nhiễm, anh mới chợt nhớ đã mấy ngày rồi không nhìn thấy cô.

Trong khoảng thời gian này quá bận rộn, việc thi đấu đột nhiên đẩy lên sớm hơn, sân bãi luyện tập mà thành phố nhỏ như Mặc Thành này có thể cung cấp chỉ to bằng bàn tay, muốn luyện tập cũng phải xếp hàng chờ. Trương Gia Khải phải tìm một chỗ trống không có người, nhưng cách nơi này hơi xa. Anh cứ đi sớm về muộn nên vốn không có thời gian để quan tâm tới Giang Nhiễm.

Dương Kế Trầm nhìn về phía Quý Vân Tiên rồi tiện miệng hỏi: “Theo dõi gì?”

Quý Vân Tiên thẳng tính, luôn có gì nói đó với những người quen biết, huống hồ nhiều ít gì Dương Kế Trầm cũng biết nguyên do của việc này.

“Không hiểu sao mấy ngày nay Tiểu Nhiễm đều mất sách, trong ngăn bàn còn bị nhét đầy rác, kể cả xe của em cũng bị xì lốp nhiều lần. Tiểu Nhiễm vừa nói với em hình như có ai theo dõi nó.”

Dương Kế Trầm nghe mấy trò xiếc ngây thơ này thì cười: “Đắc tội với ai à?”

Quý Vân Tiên: “Anh còn nhớ Tiết Đan ở Huy Hoàng lần trước không, nó nói lung tung ở trường rồi về sau tin càng loan đi càng loạn. Chắc chắn là nó thấy mất mặt, nên đổ hết cơn tức lên đầu Tiểu Nhiễm.”

Dương Kế Trầm không ngờ ân oán giữa mấy đứa nhóc lại có thể kéo dài lâu đến vậy.

Quý Vân Tiên thở hổn hển nói: “Tiết Đan như nữ lưu manh ấy, còn tìm người theo dõi, nó không sợ bị báo cảnh sát bắt lại hay sao!”

Dương Kế Trầm vuốt vuốt bật lửa trong tay, vỏ kim loại vuông vức cứ xoay tới xoay lui khiến đầu ngón tay rất có khuynh hướng cảm xúc.

Quý Vân Tiên nói vậy, động tác trên tay Dương Kế Trầm bỗng ngừng lại, anh cầm bật lửa mà vẻ mặt trầm xuống mấy phần.

Trịnh Phong không để ý đến màn chen ngang này, ông ấy đưa điếu thuốc cho Dương Kế Trầm, rồi tiếp tục chủ đề vừa nãy: “Cậu đừng nói đùa với tôi, Lục Tiêu đã theo tôi 2 – 3 năm rồi, nếu có đủ thiên phú thì chắc chắn có thể vượt qua cậu. Tôi đây chỉ nhìn vào tài năng, mặc kệ cậu ta làm gì ở ngoài.”

Dương Kế Trầm liếc qua điếu thuốc nhưng không cầm, sau đó nhìn về phía trước mà thờ ơ nói: “Đói không?”

Trịnh Phong nhướng mày, không hiểu anh đang có ý gì.

Dương Kế Trầm: “Đói thì ăn, ăn no rồi thì đi. Huấn luyện viên Trịnh, bữa này tôi mời.”

Trịnh Phong biết ngay người này không được lời gì hay ho. Ông ấy ném danh thiếp cho Dương Kế Trầm: “Nghĩ thông suốt thì đến tìm tôi.”

*

Giang Nhiễm thấp thỏm không yên qua một đêm. Thật ra cô vẫn không xác định được chuyện này, có lẽ tối qua chỉ là hoa mắt hoặc do cô tưởng tượng ra mà thôi.

Buổi sáng đến trường nhìn thử, trong bàn vẫn đầy rác như dự đoán.

Giang Nhiễm lấy túi nilon trong túi quần ra, sau đó moi từng ít rác ra. Trong đó có vỏ bánh quy Oreo, có kẹo cao su, có que cay, có khoai tây chiên, tất cả những thứ hổ lốn đều nhét vào chung một chỗ. Những miếng vụn dính trên tay cũng khiến người ta rất khó chịu.

Chợt bên người cô có thêm một bóng người, Giang Nhiễm ngẩng đầu lên thì thấy Trần Hạo.

Từ sau lúc ở KTV về đến giờ, bọn họ vẫn chưa nói chuyện với nhau.

Giang Nhiễm nghĩ, có thế nào cũng không phải cậu ta ngái ngủ hay mộng du mà đứng ở cạnh bàn của cô.

Cô vẫn nhẹ giọng hỏi như chưa có gì xảy ra: “Có chuyện gì à?”

Trần Hạo kéo Giang Nhiễm, rồi thuần thục dọn đống rác trong ngăn bàn giúp cô. Cặp sách trên lưng cậu ta vẫn chưa bỏ xuống, đây là vừa mới tới rồi.

Ở lớp chỉ có 3 – 4 người, trong không khí mù mịt của trời Đông giá rét, hai bạn học kia đang ngồi một bên vừa gặm bánh bao vừa học thuộc lòng.

“Cảm ơn.” Giang Nhiễm buộc kín túi nilon lại rồi đi ra ngoài. Lớp của họ không có thùng rác, ở cuối hành lang mới có.

Trần Hạo đi theo ra ngoài: “Giang Nhiễm.”

“Ừm?”

Bước chân của Trần Hạo hơi trầm xuống, giọng cậu ta cũng vậy: “Xin lỗi.”

Cậu ta đang xin lỗi vì hành vi của Tiết Đan.

Giang Nhiễm nói: “Cậu có thể bảo cậu ta đừng làm những chuyện thế này không, không vui đâu.”

“Tôi không liên hệ với cô ấy nữa rồi.”

“Vậy quên đi.”

Giọng Giang Nhiễm sạch sẽ mà ôn hòa, cũng không hùng hổ chút nào. Giống như bạn muốn mua một cốc nước, chủ cửa hàng nói không có, nên quên đi đơn giản vậy thôi.

Trần Hạo: “Tối nay tan học xong đợi tôi một chút được không?”

Giang Nhiễm nhìn cậu ta mà hơi chần chừ.

Trần Hạo nói: “Muốn nói với cậu mấy lời thôi, nếu bây giờ cậu —— ”

Giang Nhiễm vứt rác đi rồi nói: “Tan học rồi nói sau.”

Đoạn nói chuyện buổi sáng này mau chóng bị Giang Nhiễm quên mất. Đầu tiên là cô giáo Tiếng Anh đột nhiên giao bài trắc nghiệm nhỏ, rồi thầy Toán cũng phát minh ra phương pháp học tập mới, tới giờ nghỉ trưa họ mới được thở một chút.

Quý Vân Tiên bực bội đến ăn không ngon.

Giang Nhiễm buồn cười nhìn cô ấy: “Bảo mày học thuộc rồi mà lại.”

“A a a a! Tao muốn điên mất, ai biết tự nhiên cô lại kiểm tra! Tiêu rồi, tao nghĩ lần này 90 điểm cũng không được nữa!”

Giang Nhiễm gặm bánh bao nhân thịt xong thì lấy điện thoại ra xem giờ, định tính xem còn bao nhiêu thời gian để làm ít đề, vậy mà màn hình điện thoại lại có một tin nhắn chưa đọc.

Tin nhắn đến từ dãy số lạ: Sau khi tan học, tôi chờ em ở cổng trường.

Trong lòng Giang Nhiễm hơi hoảng hốt, tưởng rằng chọc phải người nào không nên dây, sau giờ học họ đến trường để gây chuyện, rồi chặn không cho cô đi. Nhưng nhìn đi nhìn lại dãy số này thì lại thấy hơi quen.

150…

Giang Nhiễm chợt nghĩ đến một người, cô lại móc điện thoại mới cất vào ra rồi tỉ mỉ so sánh dãy số.

Đúng là anh thật.

Anh… Anh đến tìm cô làm gì?

Tiếng chuông tan học vừa vang lên, đoàn người thu dọn đồ đạc rồi lập tức giải tán như thoát thân.

Sau khi tách ra với Quý Vân Tiên ở cổng trường, Giang Nhiễm cũng nhìn trái nhìn phải nhưng không thấy Dương Kế Trầm trong đám người hỗn tạp.

“Giang Nhiễm.”

Có người vỗ vào vai trái của cô.

Hơi thở của Trần Hạo hơi bất ổn: “Cậu đồng ý tan học xong đợi tôi rồi mà?”

Lúc này Giang Nhiễm mới nhớ ra: “Ngại quá, tôi quên mất.”

Mặt của Trần Hạo cứng đờ, yết hầu nhấp nhô như có gì đó nghẹn ở cổ họng.

Cậu ta cúi đầu xuống hít sâu mấy hơi, sau lại ngẩng lên nhìn về phía Giang Nhiễm: “Tôi và cậu qua bên kia nói chuyện đi, ít người.”

Cậu ta chỉ phố quà vặt ở gần trường, ở đây tuy gọi là phố quà vặt, nhưng thật ra chỉ có hai ba nhà mở ra mà thôi, trừ giờ cơm thì nơi này rất quạnh quẽ.

Đối diện phố quà vặt là một siêu thị lớn, siêu thị và phố quà vặt tạo thành một đầu hành lang, trên đó dựng mấy chiếc xe đạp siêu siêu vẹo vẹo.

Giang Nhiễm chưa đợi đi đến đó đã nói luôn: “Cậu muốn nói gì thì cứ nói thẳng đi, không sao.”

Cô cho là Trần Hạo muốn giải thích rõ và xin lỗi chuyện Tiết Đan, hoặc là an ủi cô một chút, nhưng Trần Hạo lại nói lời khiến người ta giật mình.

Cậu ta cúi đầu thật thấp, sau đó giải thích: “Xin lỗi vì để cậu bị cuốn vào, lần trước ở KTV cũng là tôi không tốt. Tiết Đan bên kia tôi sẽ nghĩ cách trả dần, tôi cũng chia tay với cô ấy rồi. Tôi không ngờ cô ấy sẽ làm những chuyện này với cậu, tôi nhất định sẽ nói với cô ấy. Tiểu Nhiễm…”

Một tiếng Tiểu Nhiễm này khiến lưng Giang Nhiễm cứng đờ.

Trừ Quý Vân Tiên ra, thì không có bạn học nào gọi cô như thế, như thế là quá thân mật rồi.

“Tiểu Nhiễm… Cậu không yêu người kia đúng không?”

Giang Nhiễm không ngờ Trần Hạo sẽ nhắc đến Dương Kế Trầm, sau đó cậu ta lại không kịp chờ cô trả lời mà vội vàng nói: “Cậu đừng ở bên anh ta được không, cậu cũng biết, tôi thích cậu lâu lắm rồi.”

Sau khi thua trận bóng rổ đó, Trần Hạo nhận ra rằng nếu mình còn không tranh thủ nữa thì sẽ muộn. Chuyện cậu ta có thể làm là đối mặt với việc mình đã làm, rồi tới cứu vãn hình tượng của mình trong lòng Giang Nhiễm.

Vì đột nhiên bị tỏ tình nên Giang Nhiễm trở tay không kịp. Cô chợt không biết phải từ chối Trần Hạo một cách uyển chuyển thế nào, để cậu ta vừa yên lòng mà vẫn không ảnh hưởng đến lòng tự trọng của con trai.

“Trần Hạo… Tôi…”

“Không ngờ em được thích thế này đấy.”

Bỗng có giọng nam đầy từ tính truyền đến từ xa.

Giang Nhiễm ngước mắt nhìn lại, người kia đang cắm hai tay trong túi, đứng ngược sáng, cả người như được dát thêm một tầng viền vàng nên càng có vẻ biếng nhác và thêm khí thế bức người.