Ô Vuông Thủy Tinh

Chương 7

Lúc Giang Nhiễm về đến nhà mới thoáng lấy lại sức. Giang Mi đứng ở cửa sân chờ cô, tới lúc trông thấy người mới yên tâm được.

Giang Mi nói: “Sao không nghe điện thoại?”

“Để không tiếng, đang ở trên xe nên không thấy ạ.”

“Hôm nay biểu diễn thế nào?”

“Cũng được ạ.” Giang Nhiễm thay giày xong rồi nói: “Con lên gác, nhiều bài tập quá.”

“Ăn cơm chưa? Có muốn uống cốc sữa tươi không?”

Lúc này Giang Nhiễm mới nhớ mình còn chưa ăn cơm tối, có điều cô đã bị dọa no mất rồi.

“Không cần đâu mẹ ơi, mẹ mau đi ngủ đi.”

Giang Mi: “Tối làm xong bài tập thì ngủ sớm chút, đói thì trong nhà có mì.”

“Vâng, con biết rồi.”

Giang Nhiễm về phòng mình rồi đóng cửa lại, đằng sau là tiếng bước chân lên lầu của Giang Mi, tiếp đó là tiếng kẽo kẹt khi Giang Mi đóng cửa phòng của mình lại.

Giang Mi làm việc và nghỉ ngơi rất có quy luật, sáng dậy sớm, tối 7 – 8 giờ đi ngủ.

Giang Nhiễm đặt cặp sách xuống rồi ngồi cúi đầu bên giường. Cô cũng không biết mình đang nghĩ gì, trong đầu rối bời nhưng lại như trống rỗng.

Cô không bật đèn nên trong phòng tối đen. Dường như gió lại nổi lên, gió lạnh ra sức luồn qua khe hở cửa sổ và phát ra những tiếng hun hút quái dị. Cửa sổ kính cũ kĩ kia cũng bị gió thổi mà phát ra từng tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt.

Đột nhiên có một vệt sáng chiếu vào qua cửa sổ, nhưng vệt sáng nhàn nhạt mà sáng rõ kia chỉ chạm được tới trên chân cô.

Giang Nhiễm bất giác ngẩng đầu nhìn lên.

Tối nay không giống tối hôm qua, trời không mưa, ánh sáng trong phòng anh là đèn chân không sáng rõ. Ô cửa kính hình vuông tựa như khung ảnh vậy, hình ảnh bên trong khung rất rõ ràng, hơn nữa nội dung lại cực kỳ ướt át.

Sườn mặt của Dương Kế Trầm hơi chếch với cô, anh nhanh chóng giật điếu thuốc ra rồi đặt đầu lọc thuốc vào gạt tàn. Tiếp đó là đưa mắt nhìn điện thoại rồi ném lên bàn, cầm điều khiển từ xa nhấn một cái, điều hòa ở phòng ngoài bắt đầu vận hành ong ong ong.

Anh cởi áo khoác rồi tiện tay treo trên ghế, sau đó giơ hai tay lên, một tay giữ chặt phần cổ và lột áo len ra. Bên trong còn một áo phông màu trắng, áo phông bị kéo cuốn lên trên một đoạn, hở ra phần eo.

Giang Nhiễm đứng dậy đi kéo rèm, anh đã hơi nghiêng người cởi áo phông.

Lưng anh đối với cô, vì người rất cao nên tấm lưng cũng rộng rãi. Đường cong xương sống ở giữa hơi lõm vào, một đường kéo dài trôi chảy tới mép quần, hai bên eo không có thịt thừa mà lại căng chặt. Anh cởi thắt lưng, hai tay khẽ động nên cơ bắp trên cánh tay hơi nhô lên, không quá cơ bắp nhưng cũng không gầy guộc chút nào.

Cơ thể trẻ tuổi ấy tràn ngập sức mạnh, cũng là loại mê hoặc đặc thù chỉ thuộc về đàn ông.

Mặt Giang Nhiễm hơi nóng lên, sau lại bất giác nhíu mày.

Trên lưng anh có một vùng rất đỏ, thậm chí còn hơi tím xanh lại.

Là nơi anh cản một gậy giúp cô.

Anh như chợt nhớ ra điều gì nên dừng động tác trong tay lại. Tiếp đó nhìn lướt qua bàn sách, cầm sạc pin và điện thoại, quay đầu đi tìm ổ điện.

Giang Nhiễm: “…”

Lúc Dương Kế Trầm quay đầu lại thì thấy cô nhưng cũng không kinh ngạc, mà biểu cảm lại có vẻ hơi nghiền ngẫm.

Thắt lưng anh cởi một nửa đang vểnh lên ở đó, eo quần bò rộng lộ ra đoạn viền quần lót màu đen. Mép quần lót dính sát lấy phần bụng cứng rắn, cơ bắp của anh, ở giữa còn có một hàng lông màu đen, càng hướng xuống dưới càng dày hơn.

Tay Giang Nhiễm tóm lấy rèm cửa, lúc chuẩn bị kéo vào thì lại thấy anh đang chậm rãi đi đến cửa sổ, sau đó tự mở cửa sổ của mình và cầm sào phơi quần áo gõ vào cửa sổ của cô.

Anh hơi hất hàm, ra hiệu cho cô mở cửa sổ.

Giang Nhiễm sợ Giang Mi nghe được tiếng động nên mau chóng mở cửa sổ. Cửa vừa mở ra, gió lạnh đã ập tới khiến cô rùng mình.

“Có… Có chuyện gì à?” Cô lạnh đến mức nói lắp.

Khóe miệng Dương Kế Trầm ngậm ý cười, anh cố tình trêu cô: “Em đang nhìn trộm tôi?”

“Hả?” Giang Nhiễm vội vàng giải thích: “Không phải, em chỉ…”

“Chỉ cái gì?”

“Chỉ trông thấy vết thương của anh… Có cần đến bệnh viện kiểm tra không?”

“Không cần.”

“Nhưng hình như rất nghiêm trọng.” Giang Nhiễm băn khoăn trong lòng: “À đúng rồi! Nhà em có rượu thuốc, em đi lấy cho anh!”

Giang Nhiễm nói xong thì chạy tới phòng khách, nhẹ tay nhẹ chân tìm kiếm.

Khi trở lại, anh đã chụp áo khoác vào, còn đem ghế dựa ra trước cửa sổ và ngồi đó đợi cô.

Giang Nhiễm đưa bình rượu thuốc trong túi cho anh.

Cô nói: “Một ngày ba lần, phải xoa bóp một lúc, cái này rất có tác dụng.”

Dương Kế Trầm nhìn bình kia một chút: “Phải xoa bóp một lúc?”

“Phải.”

Anh nhíu nhíu mày: “Tôi xoa bóp thế nào?”

“Ừm…” Mặt Giang Nhiễm bị ánh mắt nóng rực của anh làm cho nóng lên.

“Anh… Anh tự nghĩ cách đi.” Giang Nhiễm vứt lại câu này rồi đóng sập cửa lại, cô không lại nhìn anh nữa mà kéo rèm vào luôn.

Cô rũ mắt và hít sâu một hơi.

Trong đầu đều là hình ảnh anh để trần nửa người trên, còn cả đám lông đen như mực kia nữa.

Cô không nghe được tiếng anh đóng cửa nên lại nghĩ có phải anh đang nhìn cửa sổ của mình không. Vừa nghĩ thế, hai hình ảnh kết hợp lại khiến cả lưng cô cũng bắt đầu nóng lên, giống như than củi bốc hơi nóng vậy.

Trời ạ, đúng là muốn mạng.

Cảm giác như cô mới là người không nên nhìn vậy.

Nguy hiểm hơn là buổi đêm Giang Nhiễm lại nằm mơ, nhưng lần này khác với tối qua.

Trong mơ là anh để trần nửa người trên, còn nằm rất gần cô, da trên người nóng như sắt thép. Hai người chìm chìm nổi nổi, mồ hôi của anh rơi xuống mặt cô.

Lúc tỉnh lại, Giang Nhiễm mặt đỏ tim run, cả đầu đầy mồ hôi.

Hình ảnh trong mơ vẫn còn dạo chơi trong đầu cô.

Giang Nhiễm nắm lấy chăn, cả người cũng vùi vào đó. Ổ chăn nho nhỏ hơi hở ra, cô nằm trong chăn đạp chân hai lần rồi bỗng cứng đờ.

Giang Nhiễm tưởng bà dì tới nên vội vàng ra khỏi chăn, chạy tới phòng vệ sinh để cởi quần xuống xem, nhưng phía trên không có màu máu.

Có điều… Có điều…

Trường học từng bố trí lớp sức khỏe tâm lý, thầy cô cũng đã nói những điểm khác nhau cùng biểu hiện trưởng thành của cơ thể nam và nữ, cũng phân tích cả tâm lý tuổi dậy thì của thiếu nam, thiếu nữ.

Giang Nhiễm biết đó là gì.

Cô thoáng thấy như mình lớn rồi.

Nhưng vì sao người đàn ông trong mơ lại là anh…

Vừa sáng ra mặt Giang Nhiễm đã đỏ lên, khó lắm lúc đến trường rồi mới bình tĩnh lại một chút, nhưng câu đầu tiên lúc Quý Vân Tiên nhìn thấy cô là: “Tiểu Nhiễm! Tao cho mày biết chuyện này, hôm qua Gia Khải nói với tao, Trầm ca không có bạn gái!”

Giang Nhiễm nhìn tác phẩm văn cổ trên bàn mà không vào được một chữ, trước mắt lại hiện ra khuôn mặt của anh.

Giang Nhiễm cúi đầu xuống, muốn che khuất khuôn mặt nóng hổi của mình.

Quý Vân Tiên để cặp sách xuống và thấp giọng nói: “Mày biết không, Gia Khải còn nói với tao, chưa thấy Trầm ca hứng thú với cô gái nào như thế.”

“Không phải chứ.” Cô nhẹ nhàng nói.

Hình như tối qua anh hứng thú với hai người phụ nữ mặc váy cúp ngực kia lắm mà, hoặc là có lẽ người kia đã quen trêu chọc nữ sinh sẵn rồi.

Về sau cô còn tưởng lúc trước bọn họ từng gặp nhau rồi hay thế nào đó. Nhưng càng nghĩ thì trước kia thực sự chưa từng quen anh.

Quý Vân Tiên còn nói: “Ê này, thế tối qua anh ấy đưa mày về, hai người có phát sinh gì không?”

Giang Nhiễm gật gật đầu: “Có.”

“Á! Xảy ra chuyện gì? Chả lẽ anh ấy tỏ tình với mày à?”

Giang Nhiễm luôn bị đầu óc nhảy cóc của Quý Vân Tiên làm cho dở khóc dở cười, rốt cuộc chuyện đã đi đến đâu rồi đây.

Cô nói: “Lúc sắp về đến nhà, trên đường đột nhiên có 4 – 5 người nhảy ra, hình như đến tìm anh ấy gây hấn. Anh ấy đỡ một gậy giúp tao nên bị thương.”

Quý Vân Tiên kinh ngạc che miệng: “Trời ơi…! Lãng mạn thế!”

Giang Nhiễm: “…”

“Thế sau đó thì sao?”

“Sau đó về nhà thôi.”

“Có thế thôi à?”

“Ừ.”

Quý Vân Tiên cười tủm tỉm: “Đúng rồi, ngày kia là đêm giao thừa, Gia Khải bảo chúng ta cùng đến chơi. Mẹ mày cũng không ở nhà đúng không? Bọn mình cùng đi đi.”

“Đi đâu?”

“Vẫn chưa quyết định, đến lúc đó lại nói, Gia Khải bảo để anh ấy nghĩ xem làm gì. Này Tiểu Nhiễm, mày nóng lắm à? Mặt mày đỏ thế.”

“Khụ, hình như cũng hơi nóng.” Giang Nhiễm đưa hai tay ôm má và chuyển sang chuyện khác: “Mày gọi thân thiết như thế từ khi nào vậy? Gia Khải?”

Cô nhớ trước kia Quý Vân Tiên đều gọi anh ấy là Kai.

Mặt Quý Vân Tiên cũng nóng lên, cô ấy xoay bút mực rồi xấu hổ nói: “Tối qua bọn tao… xác định mối quan hệ rồi.”

“Hả?” Giang Nhiễm không tin nổi: “Hai người bắt đầu yêu nhau rồi á?”

“Ừ… Tối qua ăn cơm xong anh ấy đưa tao về nhà. Cả hai nói vài câu về Trầm ca, tao cũng tiện miệng hỏi thử, anh ấy còn tưởng tao có ý với Trầm ca. Tao nói anh ấy không phải kiểu tao thích, anh ấy lại hỏi tao thích kiểu gì, tao mới nói giống kiểu kia. Sau đó… anh ấy hôn tao.” Quý Vân Tiên càng nói càng nhỏ.

Giang Nhiễm: “Anh ấy còn hôn mày?”

“Ừ! Cảm giác kia tê tê dại dại, lạ lắm.”

Chuông vào học vang lên cắt ngang lời thì thào của hai thiếu nữ.

Quý Vân Tiên thè lưỡi: “Tan học lại kể mày nghe.”

Sáng sớm mùa đông tiêu điều mà khô hanh, ánh sáng mờ sương chiếu tới từ nơi xa rồi dần dần sáng lên. Trong phòng học có tiếng bút viết lên trang giấy, có tiếng lẩm nhẩm học thuộc, lại có tiếng thầy cô nhiệt huyết giảng bài.

Có người ngáp dài, có người tinh thần sục sôi, có người đỏ mặt vì chạm cánh tay vào bạn cùng bàn, có người đỏ mặt vì nhớ tới nụ hôn ngọt ngào tối qua.

Giang Nhiễm cúi đầu ghi chép bài vở.

Còn cô lại đỏ mặt vì một giấc mộng xuân…

Haiz…