Ôm Chặt Đùi Thiếu Soái

Chương 17

Edit + beta: Hạ Lam.

Truyện chỉ được đăng trên Wattpad ha_lam0 (Hạ Lam). Vui lòng không re-up nếu chưa sự cho phép của editor. Cảm ơn!

Bài hịch văn thứ hai của Dung Thành công tử có tiêu đề: Hôm nay là ngày nữ tử thức tỉnh.

Trong văn viết, "... Nay ở Hoa Hạ, người mắc bệnh trầm kha[1] quá nhiều, lương y lại quá ít, có người ngủ không ngon, giữa đêm bừng tỉnh giấc, vậy không bằng tôi làm một con ong, tuy ong quấy nhiễu người, nhưng cũng có thể nghe nó nói lời hay, làm những ai ngủ say sẽ tức khắc thanh tỉnh, không nói quốc gia đại sự, chỉ nói vận mệnh của người.

[1] Bệnh trầm kha: ý chỉ bệnh tật nghiêm trọng kéo dài, khó chữa, thường dùng để ví tình trạng trầm trọng, kéo dài, khó giải quyết.

Tôi liên tục chú ý sự kiện của họ Chu công tử, phát hiện tư duy vị này phải được đặc cách viết in hoa, phân tích thêm một lần. Gần đây hắn mới làm ra một việc nghe đã rợn người, theo đuổi nữ sinh đến luôn bệnh viện, làm trò trước mặt cha nữ sinh nói bậy nói bạ, tỏ vẻ muốn tiếp tục cưỡng ép nữ sinh đi vào khuôn khổ.

Tôi không thể nào biết tính toán của họ Chu công tử, tạm thời phỏng đoán trên phương diện người ác, họ Chu công tử da mặt cũng thực dày, theo đuổi không được bèn ghi hận trong lòng, gạt hết mặt mũi qua một bên, nếu có thể ép nữ sinh vào khuôn khổ thì có thể nhờ một phóng viên tẩy trắng hành động lúc trước của mình, ngược lại không tóm được nữ sinh thì hắn vẫn duy trì hình tượng "si tình" không bỏ, đưa tới sự tán dương của dư luận.

Dân tục Hoa Hạ xưa nay thú vị, rất nhiều người nhìn thấy việc không hợp lý cũng coi như không thấy gì. Thí dụ như giá trị của một cô gái đều thể hiện ở hôn nhân, cô gái phải gả cho một người chồng công thành danh toại có địa vị xã hội thì mới gọi là thành tựu, đáng giá được láng giềng ca tụng, như là giá trị bình sinh của cô gái đều ở trên người nam nhân. Nhưng nếu cô gái bị một tên ăn chơi trác táng dây dưa không thôi thì người bị thiệt là cô gái chứ không phải là tên kia.

Nếu Chu nhị công tử tiếp tục bức bách nữ tử, tiếp theo sẽ có vô số người lấy nước bẩn xối lên đầu nữ tử, chỉ trích nữ tử đạo đức bại hoại, nói không chừng còn có người đạo đức nói lý lẽ, "Một cái công tử, thế nhưng dạy cô quyến rũ đến hỏng rồi."

Xã hội đối với nam nhân thì khoan dung, nữ tử thì hà khắc đến khó hiểu.

Sau khi phong trào Ngũ Tứ[2] đề xướng giải phóng phụ nữ, trên xã hội cũng xuất hiện thêm không ít nghề nghiệp cho phụ nữ. Không ít những cô gái nhỏ ôm một lòng nhiệt huyết, lập chí muốn trở thành một nữ nhân độc lập tự chủ, lại không biết có bao nhiêu nam nhân che cười nữ tử kiểu mới.

[2] Phong trào Ngũ Tứ: Phong trào Ngũ Tứ (hay còn gọi là Ngũ Tứ vận động, tiếng Trung: 五四運動, bính âm: Wǔ Sì yùndòng) là một phong trào đấu tranh rộng lớn của sinh viên, học sinh, công nhân, thị dân, trí thức Trung Quốc, vì nổ ra đúng vào ngày 4 tháng 5 năm 1919 nên được gọi là phong trào Ngũ Tứ. - Wikipedia.

Thiện ý một chút thì sẽ xem các cô gái thành các món ăn trên bàn, bố thí một chút cơm thừa canh cặn, mỹ danh "Che chở nữ tử", ác ý một chút, làm lơ năng lực của nữ tử, cười nhạo các cô gái làm cho bọn họ một bước khó đi; lại có thêm một loại như Chu nhị công tử làm "thợ săn" bắt nữ tử biến thành vật nuôi dưỡng, xem bọn họ thành con mồi, thành chiến lợi phẩm, phi bình đẳng nhân loại.

Nữ tử Hoa Hạ hôm nay, một bước khó khăn

Các cô gái không thể yên tâm lui về nhà, giúp chồng dạy con, có khả năng rất lớn bị chồng vứt bỏ, cũng không thể không hề cố kỵ mà xông vào xã hội cùng các nam nhân tranh giành, có vô số người hận không thể đem bọn họ về nhà cửa, kéo về bên trong vũng lầy, kéo về nhà giam mà nam nhân tạo ra, trở lại với sinh hoạt nô dịch.

Nữ tử độc lập thức tỉnh, chỉ đang bước lên đường, chưa hề đạt được mục tiêu, giả sử không thể có quyền kinh tế như các nam nhân trong gia đình, như cũ vẫn phụ thuộc vào nam nhân..."

Công Tây Uyên vỗ vỗ tờ giấy tán dương, "Áng văn này thật hay!"

Hắn có thể đoán ra kết cục của Chu Tư Huy, nói không chừng sẽ bị chú Chu thu thập thật thảm.

Có gan trượng nghĩa nói thẳng, hai lần giương mắt đều là vì Chu Tư Huy bức bách nữ sinh, Công Tây Uyên nhiều lần tìm kiếm Dung Thành công tử không có kết quả, ngược lại bắt đầu suy nghĩ hắn có phải thân thuộc với nữ học sinh hay không.

Sau khi đăng , Công Tây Uyên phái một phóng viên trong toà soạn lặng lẽ tìm hiểu sự việc Chu Tư Huy bức bách nữ học sinh, muốn từ trên người nàng tìm thêm một ít tin tức, nói không chừng có thể tìm được Dung Thành công tử.

Nói thật, hắn thật sự tò mò với Dung Thành công tử.

Lúc trước hắn nghĩ Dung Thành công tử là một người từ bi, nhưng mà sau khi đọc hịch văn thứ hai hắn lại thay đổi suy nghĩ, hoài nghi hắn là nam lưu học sinh trẻ tuổi, tôn trọng với tân nữ tử, tán thành các nàng bước khỏi nhà gạch, cùng hít thở không khí mới mẻ bên ngoài, vì giá trị của bản thân mà chiến đấu.

Bài hịch văn này như tràn ngập lựu đạn, âm thanh khen ngợi cùng chửi bậy không dứt bên tai.

Bạn bè của Công Tây Uyên và Chu Tư Ích đều gọi đến giễ cợt, "Anh Công Tây, Chu Tư Ích giành nữ nhân với anh à? Dạo gần đây sao anh thường xuyên tô giác việc nhà hắn thế?"

Công Tây Uyên cười lanh lảnh, "Có nói cậu cũng không tin, anh muốn quen biết người tố giác Chu nhị công tử đây, đáng tiếc..."

Đối phương rõ ràng không tin, "Vậy thì có quan hệ gì đâu?"

Công Tây Uyên cảm thán, "Nam tử trẻ tuổi các cậu đều cho rằng hai bài báo là nhằm vào Chu gia mà không xem xét khổ tâm của người viết, nhận thức sâu sắc về phái nữ đương thời, tha thiết các cô có thể đi trên con đường tự chủ, hai bài báo đều là hành động đánh cho hả giận thôi. Thay đổi phong tục, mở đường cho dân trí không phải là chuyện sớm chiều, xem ra toà soạn chúng ta chưa đủ cố gắng, gánh thì nặng mà đường thì xa."

Hắn hận không thể đem Dung Thành công tử mời về làm chủ bút, vì toà soạn soạn bản thảo.

___

"Triệu khách mạn hồ anh, ngô câu sương tuyết minh. Ngân an chiếu bạch mã, táp đạp như lưu tinh. Mười bước gϊếŧ một người, ngàn dặm không lưu hành. Sự liểu phất y khứ, thâm tàng thân dữ danh. Nhàn quá Tín Lăng ẩm, thoát kiếm tất tiền hoành. Tương tích đạm Chu Hợi, trì thương khuyến Hầu Doanh. Tam bôi thổ thiên nặc, Ngũ nhạc đảo vi khinh..."[2] Thần sắc Cố Minh thản nhiên, tay cầm cuốn sách, nghiêng đầu cười nghịch ngợm, "Đúng không, Mỹ Quân?"

[2] Trích trong "Hiệp hành khách" của Lý Bạch.

Hai người ngồi ở quán cà phê làm bài tập, thuận tiện tìm hiểu trạng thái hiện tại của Quản Mỹ Quân.

Quản Mỹ Quân ôm cô cào cào, "Giả vờ đi! Cậu lại tiếp tục giả vờ nữa đi! Trước kia tớ còn không biết cậu lợi hại đến vậy!"

Sau khi bài hịch văn thứ hai của Dung Thành công tử được đăng lên, Chu Khiếu Bá đích thân đến nhà xin lỗi, đảm bảo Chu Tư Huy không tiếp tục quấy rối Quản Mỹ Quân, uyển chuyển thỉnh cầu Dung Thành công tử đừng đuổi tận gϊếŧ tuyệt.

Quản Mỹ Quân chớp mắt giả ngu, "Chu lão gia, cháu vốn không quen biết Dung Thành công tử."

Chu Khiếu Bá cơ hồ là hộc máu đến nội thương - không quen vậy mà hắn lại ra mặt giúp đỡ?

Nghe nói tiền nhuận bút cũng không nhận, Công Tây Uyên đang hỏi thăm khắp nơi.

Hắn bày ra phong phạm gia trưởng, không giống bộ dáng cò kè mặc cả của cô gái nhỏ, "Quản tiểu thư không biết Dung Thành công tử cũng không sao, chỉ cần Dung Thành công tử hạ thủ lưu tình thì nhi tử chắc chắn sẽ không xuất hiện trước mặt cô."

Quản Mỹ Quân cũng bày ra tư thái không so đo, "Có một người cha nghiêm khắc như chú Chu nhất định Chu nhị công tử nhất định biết sai sửa sai, cảm ơn chú!"

Chu Khiếu Bá: "..." Tiểu nha đầu bây giờ đều miệng lưỡi sắc bén, được tiện nghi liền khoe khoang như vậy sao?

Quản Mỹ Quân không quan tâm nội tâm Chu Khiếu Bá như thế nào, hận không thế quỳ lạy luôn Cố Mính, "A Mính, có phải Thiếu soái cũng bị cậu xoay vòng vòng không?"

Nhắc đến chuyện này Cố Mính lại bực bội, bộ dáng nhàn nhã thoắt cái đã không thấy, gục đầu trên bàn ai oán, "Người bị đùa bỡn là tớ mới đúng!"

Quản Mỹ Quân rõ ràng không tin, "Cậu gạt ai đó? Người ta đều nói Phùng Thiếu soái với Doãn Chân Châu là trời sinh một đôi, tớ luôn thấy Doãn Chân Châu còn kém xa cậu á."

"Cảm ơn đã khích lệ!" Cố Mính mệt mỏi xua tay, "Nhưng mà cậu vẫn nên tin tưởng ánh mắt của mọi người thì hơn." Nếu tất cả mọi người đều khẳng định Phùng cầm thú và Doãn Chân Châu là một đôi, vậy thì chắc chắn hai người đó là một ngọn núi vững, tại sao cô phải ngu xuẩn đi chia rẽ CP?

Ngại sống lâu quá à?

"Tớ tương đối tin tưởng ánh mắt của mình." Quản Mỹ Quân dạt dào đắc ý.

Cố Mính cũng không quan tâm, khi tuyệt vọng thì cái gì cũng có thể thử, cô đứng dậy hỏi cô nàng, "Cậu nói xem, trong tình huống như thế nào mà tính tình của một nam nhân mới thay đổi?"

Cốt truyện viết Phùng Cù đối với Doãn Chân Châu kiên nhẫn có thừa, đối với nữ nhân khác không hề có một chút nhẫn nhịn nào, rất khó tiếp thu cái loại nữ nhân một khóc hai nháo ba thắt cổ.

Cố Mính mạo hiểm thử qua phương pháp một khóc hai nháo, dựa theo nguyên văn miêu tả, hắn chắc chắn sẽ không kiên nhẫn đánh đuổi cô đi sao?

Nhưng kết quả hoàn toàn ngược lại, hắn có vẻ thấy thú vị, hoàn toàn không tính toàn gì cả.

- Mẹ nó, tình báo có chỗ sai rồi!

Hiện tại Cố Mính phi thường mê mang, không biết nên dùng trực giác hay dựa vào cốt truyện để ứng phó cục diện hiện tại.

Quản Mỹ Quân trả lời rất lãng mạn, "Khi một nam nhân yêu một nữ nhân, chắc là sẽ có một chút thay đổi ha?"

Một ngụm cà phê bị Cố Mính phun ra, "Đùa kiểu gì vậy?"

Cô bị kinh hách cực độ.

Cái chuyện di tình biệt luyến[3] này, gán vào trên người Phùng Cù quả thật nghe rợn hết cả người.

"A Mính, cậu quá đáng ghét! Cậu nhìn cái váy của tớ đây này!" Quản Mỹ Quân khóc không ra nước mắt, "Hôm qua vì ăn mừng ba xuất viện nên tớ mua cái váy này đó, từ đây họ Chu kia sẽ không xuất hiện nữa."

"Được được! Tớ đền! Tớ đền cho cậu cái khác." Cố Mính tay chân luống cuống lau lau cà phê trên váy, đầu óc lộn xộn, vẫn không nghĩ ra Phùng cầm thú xảy ra vấn đè gì, hắn có chút không giống trong nguyên văn...

Truyện chỉ được đăng trên Wattpad ha_lam0 (Hạ Lam). Vui lòng không re-up nếu chưa sự cho phép của editor. Cảm ơn!

Tác giả có lời muốn nói: Đổi mới trọng đại sự cố: Đã quên tồn cảo rương, đem công cộng chương trực tiếp phát ra tới, nước mắt!

Editor: các cậu tưởng tôi sẽ một lần tuôn ra chục chương sau thời gian dài không update tiếp ư? Không! Không có chuyện đó đâu nhé, tôi lười quá đây ư ư.