Ôm Chặt Đùi Thiếu Soái

Chương 4

Edit + beta: Hạ Lam

Cha của Doãn Chân Châu tên Doãn Trọng Thu là đặc phái viên* trung ương trong chính phủ, còn kiêm cả chức vụ phó cục trưởng bộ ngoại giao tình báo, sống tại Dung thành.

*Đặc phái viên là đại diện của nguyên thủ quốc gia hay của thủ tướng được cử đến một nước khác để thực hiện một nhiệm vụ trong quan hệ với nước ấy.

Kinh tế Dung thành phồn vinh, lại có cảng biển, đại soái Phùng Bán Tường trẻ trung khỏe mạnh, thuộc hạ đều là những người tinh binh cường tướng, quyền thế  hiển hách, mấy năm nay quan hệ với trung ương chính phủ không tệ, tất nhiên là không thiếu công lao của Doãn Trọng Thu.

Doãn Trọng Thu đến Vinh thành công tác 5 năm, cùng với Phùng đại soái thiếu chút nữa thì mặc chung cái quần.

Nói thiếu một chút là do hai người có cùng mục tiêu và hy vọng ổn định lại kinh tế Dung thành và phát triển lúc thời điểm Dung thành còn loạn lạc, nhưng đáng tiếc lại nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn*.

*Nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn: gần giống nghĩa với "có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu", nghĩa là mỗi mắc xích đều có liên quan đến tổng thể, chỉ cần một mắc xích bị tổn hại, các mắc xích còn lại đều tổn hại theo và ngược lại.

Doãn Chân Châu nhỏ hơn Phùng Cù một tuổi, trước khi ra nước ngoài du học đã yêu đương với Phùng Cù, lúc đó còn không chịu đi du học.

Dì Lâm nhắc tới Doãn tiểu thư liền khen không dứt miệng, "Nhan sắc, tài mạo, gia thế nếu Doãn tiểu thư đứng nhì thì không ai có thể đứng nhất, nếu không phải cô ấy ra nước ngoài thì chắc đã cùng thiếu soái kết hôn rồi"

Cố Mính nghe được lời này của dì Lâm khi đang ăn sáng, đầu bếp trong phủ thiếu soái không tồi, hương vị món ăn rất đậm đà, cô cắn một miếng thịt, bên tai nghe được chuyện tình của Phùng thiếu soái mà ăn uống vô cùng tốt.

"Có phải lần này Doãn tiểu thư trở về thì rất nhanh sẽ cùng Phùng thiếu soái kết hôn phải không dì Lâm?"

Dì Lâm lần này quá gấp gáp, di thái thái quả thật không có mắt nhìn!

Nghe được Doãn Chân Châu sẽ kết hôn cùng thiếu soái mà sắc mặt không đổi, thảnh thơi uống một chén sữa bò, bên miệng còn dính chút sữa, giống như một người hàng xóm đang thảo luận việc rước một nàng dâu về, thái độ không quan tâm, hứng thú bừng bừng hỏi, "Đến lúc đó bọn họ tổ chức đám cưới ở đâu? Có phải ở phủ đại soái không?"

Dì Lâm vẻ mặt hận sắt không thành thép, "Di thái thái, nếu thiếu soái phu nhân vào cửa thì ngài phải làm sao bây giờ?"

Di thái thái không có mắt nhìn bộ dáng khiếp sợ, "... Chỗ này không phải chỉ là một trong những chỗ ở của thiếu soái sao? Nơi này không phải phủ đệ chính thức, không lẽ họ muốn tổ chức hôn lễ ở đây?"

Con trai kết hôn, Phùng đại soái chẳng lẽ không cho con trai một chỗ mới?

Dì Lâm hậm hực, "Nơi này có chút nhỏ, sợ là thiếu phu nhân không ở được."

Xuyên qua hiện đại trên lưng cõng khoản nợ mua ổ chó nghèo rớt mồng tơi Cố Mính sợ ngây người, cô ở chỗ này đặc biệt vừa lòng, nếu không cần chia sẻ giường ngủ cho Phùng cầm thú thì sẽ càng hoàn mỹ.

Chỗ này có bảy, tám tiểu lâu, còn có hoa viên nhỏ để tản bộ, cô với Phùng Cù cũng ở một lâu, cô không biết mấy tiểu lâu dư lại cho ai ở, lại bị dì Lâm hình dung thành "nhỏ" , không biết mảnh đất không nhỏ thì rộng bao nhiêu nữa.

Cố Mính thở dài nhẹ nhõm, ăn một chén hoành thánh để áp lại cơn thất kinh, "Chỉ cần thiếu soái cùng thiếu phu nhân không ở đây thì tôi không sao hết."

Dì Lâm: Nếu thiếu soái không lại đây, ngài còn không phải bị thất sủng?

Di thái thái bị thất sủng của Phùng đại soái không chỉ có một, tất cả đều là những người tuổi trẻ không lung lay được tâm của Phùng đại soái, chỉ có thể ở trong hậu viện tới già, không hề có chỗ dựa.

Cố di thái lại trẻ người non dạ, không biết nữ nhân ở đây sống tốt là nhờ sủng ái của nam nhân.

Cố Mính nghe dì Lâm nói Doãn Chân Châu sẽ không ở đây cô liền vui vẻ, ăn uống no đủ rồi ngồi xe kéo đi học, nửa đường ghé vào ngân hàng Anh quốc mở một tài khoản tiết kiệm, đem một ngàn khối mấy hôm trước Phùng Cù cho cô mà chuyển vào.

Doãn Chân Châu về nước, ngày lành của cô sắp kết thúc, vị đại tiểu thư này là thợ làm vườn, tất nhiên phải dùng hết sức nhổ hết mấy cây hoa bên cạnh Phùng thiếu soái... Đương nhiên cuối cùng cô ấy là người thắng lợi.

Hôm nay Cố Mính đang học khóa văn học thì thất thần, giáo thụ dùng ánh mắt chiếu cố nhìn cô, vài lần xem như không thấy. Lúc tan học, Quản Mỹ Quân cười khanh khách, giống như một con gà mái đang vui sướng, không có việc gì làm thì mổ một cái, "A Mính, khi cậu gục mặt xuống bàn nên không chú ý Vương giáo thụ đang giảng bài, nếu cậu không phải là học sinh mà hắn cưng nhất thì cậu sớm đã bị kêu đứng lên điểm danh."

"Tớ?"Cố Mính cả kinh, cốt truyện chi nhánh này ở đâu chui ra vậy?

Cố thiên kim không phải là cái bia đỡ đạn mơ hồ nhu nhu nhược sao? Cùng Phùng thiếu soái lăn giường sau đó liền chết rồi cũng không có nhắc đến cái này!

Quản Mỹ Quân vỗ nhẹ trên trán của cô, "Cậu đừng có giả bộ! Đồng học bên khoa văn học mời cậu rất nhiều lần nhưng đều bị từ chối lấy lý do đang học khóa công*. Giáo thụ thường khen văn cậu viết hay, nói là có một loại nữ tính mềm mại thiện lương. Vậy mà còn giả vờ."

*Toi không biết khóa này là khóa nào nữa TvT

Cố Mính: ... Nguyên lai "chính mình" còn có thuộc tính ẩn?

Trái tim Cố Mính đập bùm bùm, giống như trước mắt có một vệt ánh vàng rực rỡ - nhớ năm đó lão nương cũng là dựa vào văn chương mà phất lên.

Cô từ chối đi dạo phố với Quản Mỹ Quân, ở trên đường lớn mua nhiều tờ báo, mỗi tờ khác nhau, tiếng nói của chính phủ thì "Dung thành nhật báo"; nói về người dân Dung thành, tìm đồ vật, quảng cáo thuê phòng ốc, tìm bạn thì có "Dung thành báo chiều"; "báo tiến bộ", "phấn đấu tiến lên" tập hợp những người cuồng văn học cùng thảo luận tình hình chính trị; còn có "tục văn học", "phẩm báo" là loại báo chuyên đăng câu chuyện hương diễm của người lớn.

Qua ba ngày tỉ mỉ lựa chọn, Cố Mính bước vào cấp bậc cao cấp đại khí thượng: "Dung thành nhật báo" và "Dung thành báo chiều" quá mức bình dân, "báo tiến bộ" cùng "phấn đấu tiến lên" tạm gác lại quan sát, "tục văn học" với "phẩm báo" là những tiếu thuyết võ hiệp ngưu tầm ngưu mã tầm mã*, hơn nữa cô trà trộn vào giới giải trí nhiều năm nên ngòi bút của mình có thể khống chế được đề tài này.

*Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã:

Nghĩa đen: Trâu thì sẽ tìm đến trâu, ngựa sẽ tìm đến ngựa (trâu chơi với trâu, ngựa chơi với ngựa).

Nghĩa bóng: Những người có cùng mục đích, chí hướng, sở thích (có thể là tốt hoặc xấu) sẽ tìm đến với nhau để kết bạn, để chơi với nhau.Tuy nhiên câu thành ngữ này thường có ý nói về những người xấu, hèn kém, do trâu ngựa thì thường được ví là loài vật thấp hèn, xấu xa (đầu trâu mặt ngựa).

Cô ngồi trong phòng vài giờ đến nửa đêm để nghiên cứu báo chí, cũng may Phùng Cù buổi tối ít khi ngủ ở đây, ban ngày cũng không thấy bóng dáng của hắn đâu. Ngược lại, dì Lâm lại nghĩ thành "di thái thái cuối cùng cũng thông suốt", sợ Cố Mính khổ sở, bà nhiều lần "thay" Phùng Cù nói, "Thiếu soái dạo này rất bận, chắc không trở về được."

Cố Mính vừa không gặp Phùng cầm thú, vừa có thể tùy thích làm việc của mình, vô cùng thích thú, cô còn tưởng tượng ngoại hình trong truyện người lớn cũng dựa liền dựa vào hình tượng của Phùng Cù, nghĩ đến tiền đồ của cô, nội tâm cảm thấy mỹ mãn, nghe dì Lâm nói vậy thì thuận miệng đáp lại cho có lệ, "Thiếu soái vội vàng đại sự, không rảnh trở về thì không rảnh trở về."

Tiểu di thái đáy mắt có tia nhợt nhạt, tuy rằng trên mặt có tươi cười nhưng dì Lâm cũng đã não bổ ra cảnh tượng "di thái thái mất ngủ đến hừng đông", cảm thấy nụ cười của Cố Mính có miễn cưỡng, có chút đáng thương, "Thiếu soái sẽ không quên ngài, ngài đừng lo."

Quên được thì tốt! Quên được thì tốt! __ Cố Mính thiếu chút nữa thì bật ra.

Dì Lâm tri kỉ kể lại yến tiệc của Doãn Chân Châu, "... Nhân vật nổi tiếng ở toàn thành đều tham gia tiệc, thiếu soái nhảy cùng Doãn tiểu thư để mở màn. Lần này Doãn tiểu thư trở về càng thêm trổ mã xinh đẹp, người ngoài đều đồn rằng hai người sắp đính hôn. Tiệc rượu hôm đó đại soái với đặc phái viên còn uống say..."

Cố Mính ngửi thấy mùi ngon nhưng có chút nghi ngờ dì Lâm nghe tin tức ở vỉa hè không phải là tư liệu chính xác, "Dì Lâm, dì đã gặp Doãn tiểu thư lần nào chưa?"

Dì Lâm: "Lúc Ngô phó quan trở về lấy văn kiện, nghe hắn nói." Nói xong mới phát hiện lỡ miệng, chuyện này không phải làm di thái thái thương tâm sao?

Thiếu soái kêu phó quan trở về lấy văn kiện, lại không về xem di thái thái, chẳng lẽ phải nói tâm của thiếu soái đều đặt trên người Doãn tiểu thư?

Dì Lâm đã hầu hạ Cố Mính một thời gian, dần dần thích tính tình dễ ở chung của cô, ngóng trông di thái thái có thể bắt được tâm của thiếu soái, sợ Cố Mính không rõ địa vị của mình, lại tự thống khổ, mâu thuẫn cho nên mới không nói.

Bà cẩn thận quan sát sắc mặt di thái thái, phát hiện Cố Mính vẫn ăn uống bình thường, còn uống nhiều thêm một chén cháo nấm tuyết bách hợp, bà cảm thấy mình lo lắng nhiều rồi.

Doãn Chân Châu trở về cũng đã nửa tháng, sau khi Phùng Cù tuyệt tích một thời gian ở tiểu lâu, Cố Mính cách vài bữa có thể thấy hình ảnh hắn trên báo cùng Doãn Chân Châu, hai người nhiều lần cùng nhau xuất hiện trên ảnh, nghiễm nhiên trở thành đôi tình lữ tình yêu cuồng nhiệt.

Dì Lâm quả thật khen chẳng sai, rõ ràng hình ảnh báo không quá rõ, ngũ quan chỉ nhìn ra hơi giống nhưng cũng có thể nhìn ra phong thái khuynh thành của Doãn Chân Châu.

Vốn dĩ cô không có thói quen đọc báo, huống chi cô không thích văn phong của báo chính phủ. Nhưng dì Lâm lại phát hiện một chồng báo thật dày trong phòng cô, còn nghĩ di thái thái không gặp được thiếu soái nên muốn tìm thân ảnh của thiếu soái trên báo để giải tương tư, thế là từ đó "Dung thành nhật báo" mỗi ngày vào buổi sáng đều xuất hiện trên bàn ăn. 

Cố Mính:... Thật là sự hiểu lầm hoàn mỹ.

Lúc cô ăn cơm luôn cảm thấy nhàm chán, cho nên tiện tay lấy xem, Dung thành to như vậy người mà Cố Mính quen biết thì chỉ có Phùng Cù là xuất hiện trên báo, xem đến tin tức của hắn mắt liền dừng lại hai giây, mà hai giây trong mắt dì Lâm còn không phải là "tương tư" sao.

Có một số việc quả thật không có cách để giải thích.

Cố Mính dần quen được năng lực não bổ của dì Lâm, thời điểm nhàm chán thì "rù quến" dì Lâm giảng một số việc nam nữ, có đôi khi cười ngửa cười lui, cảm thấy lão nhân này không viết tiểu thuyết tình yêu thất sự quá đáng tiếc.

Có dì Lâm não bổ, ý tưởng của Cố Mính không ngừng, linh cảm như thác, một quyển truyện người lớn viết đến hoạt sắc sinh hương, tinh thần mỗi ngày đều nhiệt tình, chuẩn bị viết hết hai mươi chương thì đem bản thảo đi gửi.

Đang lúc Cố Mính muốn làm một việc lớn thì lúc tan học trên đường về bị người ta cản đường.