Ôm Đùi Bạn Trai Cũ

Chương 1: Nhiêu Thanh Án

Edit: Llia59

Cái gì! Nhiêu Thanh Án rời khỏi giới giải trí?

--------------------------

< Thảo luận một chút, tình hình bên trong giới giải trí có phải sắp toang rồi không?>

Lầu chủ: Diễn xuất hiện nay đều là những thứ vớ va vớ vẩn? Nhất là diễn viên trẻ, nam thì xấu xí nữ thì bình hoa, còn không bằng cho AI diễn, thật là mắc ói.

2L: Đúng thật là mắc ói, có phải mấy nhà đầu tư đang rửa tiền phải không?

3L: Cũng không đến mức đó, diễn viên xuất sắc vẫn còn mà, ví như xx,xxx,xxx, và xx....

4L: Chủ tus có thể đừng mượn cớ kiếm lợi được không? Vì sao tự mình đưa ra cái phán đoán mơ hồ vậy chứ?

5L: Lầu trên thật nóng nảy mà, có vài diễn viên bởi vì không có chống lưng không có diễn xuất nên mới không có chỗ đứng đấy chứ!

6L: Nói đến diễn viên có diễn xuất tốt lại xinh đẹp, tôi nghĩ ngay đến Nhiêu Thanh Án. Thật không rõ tại sao cô ấy lại rời khỏi showbiz? Điều kiện của cô ấy rất tốt mà!

7L: Cái gì! Nhiêu Thanh Án rời khỏi giới giải trí?

Lầu chủ: Không phải đã rời khỏi rồi sao? Tôi nghe nói mấy năm trước việc diễn xuất của cô ấy rất sáng lạn. Chỉ là cũng không trách cô ấy được, là do tổ ekip quá tệ, thật sự hoài nghi công ty bọn họ dùng cô ấy để rửa tiền.

9L: Lầu chủ cũng nói là vài năm trước, hiện tại một chút tin tức cũng không có, thật sự quá đáng tiếc! Vốn dĩ là còn rất trẻ đã cầm ảnh hậu, em gái xinh đẹp tiền đồ rộng mở!

10L: Nhiêu Thanh Án là ai? Sao tôi chưa từng nghe qua cái tên này?

11L: Nhìn xem, thời của Nhiêu ảnh hậu qua rồi. Người trẻ bây giờ còn không biết tới.

12L: Nhiêu Ảnh hậu mà các người nói đó so được với Tô Toàn không?

13L: Cười chết tôi, fans Tô Toàn đúng là không biết tự lượng sức mình chạy tới đây tìm ngược, Nhiêu ảnh hậu bỏ xa Tô Toàn nhà các người tới mấy con phố!

>> Reply: Giá trị nhan sắc cũng cao hơn.

14L: Yo, Nhiêu Thanh Án xuất sắc như vậy, tại sao tìm trong showbiz lại không có người này? Đừng có mà cọ nhiệt Tô mỹ nhân của chúng tôi, cô ta cũng xứng?

15L: Tô Toàn lấy cái gì mà đòi so với Nhiêu Thanh Án? Lấy cái diễn xuất một màu của cô ta ra so với giải điện ảnh Kim Bách? Hay lấy cái nhan sắc được cà nát để marketing của cô ta so với hoa khôi hàng đầu được bỏ phiếu liên tục nhiều năm của phim truyền hình hạng A năm đó?

.......

Lầu chủ: Đừng ồn ào, đừng cãi nhau nữa. Dù sao Nhiêu Thanh Án đã không còn ở trong giang hồ, fans Tô Toàn cứ yên tâm đi, à, những ngôi sao nữ chơi xấu khác cũng có thể yên tâm, mấy người vẫn có thể tiếp tục chơi xấu.

101L: Thổi phồng đến mức ba hoa chích chòe, còn không phải là bùn nhão chậc chậc chậc...

102L: Được rồi, người ta cũng đã rút lui khỏi giới giải trí rồi mà vẫn bị các người chụp cái lưới to thế này, đến phục.

*

"Mấy người đừng qua đây! Đừng có tới đây" Nói xong, cô gái ngồi trên mép sân thượng hoảng sợ cử động vài cái.

Mà sắc mặt đám người đứng bên cạnh muốn ngăn cản cô gái càng thêm kinh hoàng, "Thanh Án! Thanh Án cô đừng có xúc động, có chuyện gì thì từ từ nói! A, chúng ta có chuyện gì từ từ nói... Cô, cô xuống đây trước đi, chúng ta có việc gì có thể thương lượng." Trên trán Lục Phong rịn ra một tầng mồ hôi lạnh, căng thẳng đến mức môi phát khô, giọng điệu run lên.

"Lục tổng, cảm ơn ngài nhiều năm cất nhắc" Sắc mặt Nhiêu Thanh Án tái nhợt như giấy, giọng nói vẻ mặt đều thảm thiết, Làn gió lạnh thổi tung tà váy dài trắng tinh khiết của cô, tăng thêm chút lành lạnh bi thương, giống như chỉ cần cô buông lỏng tay, sẽ lập tức phiêu tán theo gió, đôi mắt xinh đẹp của cô rưng rưng nhìn Lục Phong, "Tôi đến chết cũng không quên mối ân tình của ngài, nếu con người sau khi chết có linh hồn, tôi nhất định phù hộ cho công ty ngài hưng thịnh phồn vinh, lên thêm một tầng cao mới."

Lục Phong vừa nghe thấy lời này, sắc mặt còn trắng hơn cả Nhiêu Thanh Án, thiếu chút nữa đã dọa chết anh ta. Này con mẹ nó là lệ quỷ a a a a a!!!!!

"Nhiêu...Nhiêu Thanh Án, cô cô cô nghĩ thế này có thể làm tôi sợ sao.... Ấy ấy ấy, cầu xin cô đó, đừng làm loạn nữa bà cô của tôi ơi! Tôi sai rồi, tôi sai rồi là được chứ gì! Tôi sai rồi! Cô xuống đây đi, cô muốn gì tôi cũng sẽ đồng ý với cô!"

"Tôi không có dọa ngài đâu Lục tổng, tôi là thật tình mà cầu phúc cho ngài." Nhiêu Thanh Án bắt đầu rơi lệ, chân thành nói,"Tôi sẽ ở trên trời cầu phúc cho ngài với gia đình của ngài luôn thuận lợi, bình an, hạnh phúc. Nhân sinh tự cổ thùy vô tử* ... Cô nhẹ nhàng thở dài một tiếng, 'Tôi chỉ là cảm thấy.... Có lẽ... Tôi có thể..."

Nhân sinh tự cổ thùy vô tử* có nghĩa là Người đời tự cổ ai không chết (trích trong bài thơ "Quá Linh Đinh dương" - Văn Thiên Tường)

"Em không thể!!!" Tiếu Nhu bị Lục Phong đẩy một cái vội lên tiếng, "Thanh Án, em chết không sao cả, nhưng em nghĩ xem nếu em chết rồi chủ miếng đất này phải làm thế nào? Môi giới bất động sản vì có người chết sẽ thua lỗ! Công ty phải làm sao, công ty nhất định vì vậy mà dính vào kiện tụng, thậm chí phá sản! Em lương thiện như vậy, em nhẫn tâm làm cho người xa lạ, làm cho Lục tổng khổ sở vậy sao?"

Nhiêu Thanh Án vẻ mặt xin lỗi:"Thực xin lỗi, món nợ này kiếp sau trả~"

Lục Phong mở to mắt, tưởng tượng Nhiêu Thanh Án cứ vậy mà nhảy xuống, chắc chắn hậu quả so với những lời Tiếu Nhu nói khi nãy còn thê thảm hơn nhiều, bởi vậy anh ta càng thêm sốt ruột, "Thanh Án, trước đây là tôi không đúng, thật sự, tôi thành thật xin lỗi cô, tôi thật sự thật sự không có ý vùi dập cô, thật sự, tôi đã giúp cô nhận vai diễn nữ số năm trong một dự án lớn..."

Tiếu Nhu nhìn về phía Lục Phong, Nhiêu Thanh Án cũng nhìn về phía Lục Phong, Lục Phong vội vàng sửa lời, "Nữ số ba! Nữ số ba! Cộng thêm cả diễn chính một bộ phim! Cô thích diễn xuất như vậy, nhất định không thể bỏ qua vai diễn tốt như này, Thanh Án, thật đó, tôi không có lừa cô. Cậu, đi lấy kịch bản tới đây mau." Người bên cạnh lập tức chạy như bay đi lấy kịch bản.

"Lục tổng, chuyện tới nước này, ngài nghĩ tôi chỉ vì bị ngài vùi dập, không có công việc, mờ nhạt tới nỗi showbiz chẳng còn nhớ tới, nghèo nên mới đi nhảy lầu sao?" Nhiêu Thanh Án thương tâm nói.

Chẳng lẽ không đúng sao! Trong lòng Lục Phong gào thét, nhưng trên mặt lại nói, " Đương nhiên là không phải rồi, cô chỉ là nhất thời nghĩ không thông, Thanh Án à, đời người có cái gì mà không vượt qua được, cô nói cho tôi biết cô khó khăn ở đâu, tôi nhất định giúp cô. Thật đó, chúng ta hợp tác nhiều năm như vậy..." Anh ta không dám nói ra câu tiếp "Cô còn không tin vào nhân phẩm của tôi sao" khụ một tiếng, "Cô không tin tôi thì cũng nên tin chị Tiếu chứ, cô nói xem có phải không?" Lục Phong lại đẩy Tiếu Nhu một cái.

"Đúng đúng đúng!" Tiếu Nhu sốt ruột gật đầu.

"Kịch bản đến đây! Kịch bản đến đây!"

Lục Phong vội nhận lấy kịch bản định đưa cho Nhiêu Thanh Án, Tiếu Nhu lại trực tiếp giành lấy xem trước, thành thật nói với Nhiêu Thanh Án: "Thanh Án, Lục tổng không có lừa em, là thật này, vai diễn này đặc biệt rất tốt, em không nhận sẽ thiệt thòi chết mất! Em muốn chết thì diễn xong cái này hãng chết!"

"Cô câm miệng!" Lục Phong cắn răng trừng Tiếu Nhu một cái.

Nhiêu Thanh Án mím mím môi, mặc dù vẻ mặt quyết ý nhảy xuống nhưng trên mặt đã có chút dao động.

Tiếu Nhu lại nói ý vị xâu xa, phân tích cái được cái mất, khó khăn khuyên bảo một hồi lâu, cuối cùng khuyên được Nhiêu Thanh Án đi xuống.

Lục Phong thở phào nhẹ nhõm, vội đi qua hỏi han ân cần, xác nhận Nhiêu Thanh Án tạm thời không có ý định tự tử, hai chân mềm nhũn vô lục mới có cảm giác, đi lên trước dặn dò Tiếu Nhu phải liên tục chú ý tới Nhiêu Thanh Án.

Tiếu Nhu vội vàng gật đầu đáp ứng.

"Hô~~~ làm em sợ muốn chết!!!" Nhiêu Thanh Án về đến phòng nghỉ ngơi liền ôm Tiếu Nhu ô ô, "Gió trên sân thượng thật sự rất lạnh, rất cao, em vừa bước lên chân đã mềm nhũn ra, làm em sợ muốn chết...."

"Dọa chết em, để xem sau này em còn dám dùng cách này nữa hay không!" Tiếu Nhu một bên vỗ vai trấn an, một bên vừa tức vừa đau lòng.

"Cũng là do hết cách thôi....Nếu có biện pháp khác ai lại làm như vậy~" Nhiêu Thanh Án hòa hoãn nói, từ trong lòng Tiếu Nhu ngồi dậy, "Chị, biểu hiện vừa rồi của em thế nào? Tuyệt không? Có phải diễn đặc biệt chân thực, em thấy bọn họ đều bị hù chết khiếp!"

"Em cũng làm chị sợ muốn chết! Chị còn tưởng rằng em.... Ầy! Lần sau không cho phép làm như vậy nữa đâu đấy!" Tiếu Nhu dùng ngóng trỏ dí vào trán cô.

Nhiêu Thanh Án bĩu môi, "Cái này phải xem ý tứ của Lục tổng a~..."

Tiếu Nhu thở dài một hơi, "Khi nãy em chắc chắn đã dọa anh ta sợ, anh ta không muốn chuyện nãy diễn ra lần nữa cũng sẽ cấp tài nguyên cho em."

"Vậy chị tức giận làm gì, vui vẻ lên đi"

"Cách này của em quá nguy hiểm, không cho phép dùng nữa, đến bây giờ trong lòng chị còn chưa bình ổn lại được đây." Tiếu Nhu nhíu mày nói, "Thanh Án--"

"Chờ chút, em nhận điện thoại."

Nhiêu Thanh Án nhanh chóng nghe điện thoại, trong chốc lát sắc mặt trở nên mất kiên nhẫn, "Thúc giục, thúc giục cái gì, không có tiền đâu mà đòi, muốn mạng thì có một cái này! Bố tôi nợ tiền có bản lĩnh thì các người xuống âm phủ mà tìm ông ấy đi!" Nói xong liền tắt điện thoại.

Tiếu Nhu lo lắng nhìn cô, Nhiêu Thanh Án buồn bực dùng đầu đập vào ghế sô pha mới bình tĩnh lại chút, lại cầm điện thoại gọi điện, trong nháy mắt thay đổi thái độ: "Hey, đại ca, tiền tôi nhất định sẽ trả đúng hạn...Ấy ấy ấy anh đừng nóng giận, vừa rồi là nhân cách thứ hai của tôi nói, tôi đã mắng cô ta mấy câu rồi, lần tới không thể vô lễ với anh như vậy. Vâng, vâng tôi thay cô ấy xin lỗi anh..."

Chờ Nhiêu Thanh Án nghe điện thoại xong, Tiếu Nhu nói: "Chị lại cho em mượn thêm ít tiền, em còn cần bao nhiêu?"

"Không cần, không cần, em có đủ. Chị à, trong nhà chị chỗ nào cũng cần dùng tới tiền, cũng đừng cho người khác vay tiền bừa bãi như thế."

"Em thật sự đủ?" Tiếu Nhu hoài nghi nói.

"Thật mà. Hơn nữa bây giờ em cũng có việc làm rồi, nhỡ đâu nổi tiếng không phải là tài nguyên như nước sao hahahahahaha~"

Tiếu Nhu bị cô làm cho bật cười, "Được rồi, chúc em sớm ngày bạo hồng."

Hai người nói được một lúc, Tiếu Nhu đã bị một cú điện thoại của Lục Phong gọi đi mất.

Nhiêu Thanh Án đợi ở phòng nghỉ ngơi, tay cầm ly nước ấm, hơi nóng trong cốc bốc ra nghi ngút lượn lờ trên không trung, cô nhìn chăm chú làn hơi nóng, ý nghĩ không biết đang ở nơi nào.

Chuyện Nhiêu Thanh Án giả bộ nhảy lầu này thật ra là có nguyên nhân.

Cô vốn có cơ hội được nhận vai diễn nữ số ba trong bộ phim của một đạo diễn lớn, nhưng bởi vì tin tức không rõ ràng, khiến cô bỏ lỡ. Đều từ miệng mồm kẻ khác cướp đi cơ hội của cô.

Đạo diễn đó quen biết Lục Phong cho nên trực tiếp nói với anh ta, nói cảm thấy Nhiêu Thanh Án rất thích hợp cho vai diễn nữ số ba này, muốn mời cô đến thử một chút. Kiểu này là đạo diễn tự mình gọi điện tới mời, kỳ thực cô chỉ cần tới thử diễn một chút không có sai sót gì thì cơ bản có thể được chọn rồi.

Trách thì trách nhân tình nhỏ của Lục Phong biết được thông tin này, cũng muốn có được vai diễn đó, Lục Phong không cách nào khác đành nói với đạo diễn bên kia rằng Nhiêu Thanh Án không có lịch trống, thuận tiện đề cử nhân tình của mình qua đó thử vai.

Vị đạo diễn lớn đó vốn không bằng lòng lắm, nhưng Lục Phong dù sao cũng ít nhiều là nhà đầu tư. Vì chút tình cảm cùng với việc vai diễn nữ số ba này cũng không tính là quan trọng, đạo diễn liền đồng ý.

Nhiêu Thanh Án đã lâu rồi chưa tham gia diễn phim, vừa nghe có cơ hội tiếp nhận vai diễn thì muốn thể hiện trước mặt đại đạo diễn một phen, kết quả lại bị Lục Phong và tiểu nhân tình của anh ta nhẹ nhàng cướp mất, tất nhiên là tức giận bùng nổ.

Hơn nữa nhớ tới mấy năm nay Lục Phong cố tình chèn ép cô, hoặc là không để cô nhận tài nguyên, hoặc là chỉ cho cô một ít công việc chẳng giải quyết được vấn đề gì, cùng với việc cô không đủ tiền trả nợ, vì thế đã nghĩ ra cách một khóc, hai nháo, ba thắt cổ.

Nhớ năm đó cô đường đường nhận giải ảnh hậu Kim Bách, chỉ vì cái rễ mục mà suy sút đến tận bây giờ, ai gặp cảnh này mà không thổn thức chứ? Thậm trí thời điểm đó chỉ cần ngẫu nhiên nhắc tới cô đều là khen hết lời, một lời chê cũng không có, có thể thấy cô như trên ba tầng cao.

"Không phải nói là nữ chính bộ phim này sao?" Nhiêu Thanh Án cầm kịch bản trong tay hỏi.

"Là nữ hai. Anh ta nói vừa nãy vội đến mức miệng méo cả ra." Vẻ mặt Tiếu Nhu không nói nên lời.

"Được được được, nữ hai thì nữ hai." Nhiêu Thanh Án lại xem hợp đồng với kịch bản, một lát sau, sắc mặt ngày càng phức tạp, "Bộ phim này là phim kinh dị, nữ hai chính là đóng vai một con quỷ đó...." Cô cười giả trân ngẩng đầu nói, "Lục Phong có phải cố ý hay không, có tin em lập tức đến nhà anh ta thắt cổ!"

"Đợi đã, đừng kích động đừng kích động!" Tiếu Nhu ôm chặt Nhiêu Thanh Án cả người đang xúc động, "Dù sao có còn hơn không, với lại em nhìn xem, nữ chính là một đỉnh lưu mới nổi! Lưu lượng có đủ, nói không chừng có thể kéo theo em bạo hồng một phen"

"Có đỉnh lưu nào lại muốn đóng phim ma! Chị, chị đừng có lừa em"

【Lời tác giả 】

Khai văn, tung hoa!