Ông Xã Là Idol: Bao Giờ Mình Công Khai?

Chương 9: Nhảy Xuống Mới Biết Bản Thân Không Biết Bơi!

Hôm nay là ngày cuối cùng Phương Linh ở lại Trung Quốc.

Gia Mỹ đã có thể đi lại được nhưng bước chân vẫn khập khiễng, nhìn thế nào cũng rất bất tiện.

Dù chân đang bị thương nhưng cũng không thể dập tắt ngọn lửa ăn chơi bên trong Gia Mỹ, cô ấy kiên quyết bắt cô phải đưa cô ấy đi.

Sau khi tìm kiếm địa điểm ở trên mạng, Phương Linh quyết định đến ciqiko, đây là một thị trấn cổ, cũng thuộc top những nơi nên đến ở Trùng Khánh.

Cô rất thích những nét đẹp cổ trang ở Trung Quốc, đơn giản là vì nó đẹp và có cảm giác rất yên bình.

Ciqiko cách trung tâm Trùng Khánh khoảng 1 giờ đi xe.

Vừa bước xuống xe Phương Linh liền có cảm giác mình vừa xuyên không về mấy nghìn năm trước, thật sự là quá cổ và quá đẹp.

Gia Mỹ vô cùng phấn khích, ngay ở cổng đã bảo cô chụp cho mấy bức ảnh.

Đi vào bên trong, như lại càng tiến sâu vào thế giới cổ trang.

Hai bên đường đều là những gian nhà thiết kế theo kiểu cổ trang, những gian hàng bán cũng đều là đồ cổ trang như trâm cài, túi thơm.

Đây chính là khung cảnh mà cô hay xem trên phim ảnh.

"Linh Linh, cậu xem, có đẹp không?" Gia Mỹ lấy một cây trâm hình con bướm cài lên tóc, nhìn cô hỏi.

"Ừm, rất đẹp." Mặt Gia Mỹ nhỏ nhắn, lại trắng trẻo, cài chiếc trâm này nhìn cô ấy rất giống những tiểu thư khuê cát thời xưa.

Được khen Gia Mỹ rất vui vẻ lập tức rút tiền mua hai cây trâm giống nhau, rồi đưa cho cô một cái, sau đó bắt cô cài lên tóc.

Con phố này rất dài, đi mãi không thấy điểm dừng.

Nơi bọn họ dừng chân tiếp theo là tiệm bán đồ cổ trang.

Phương Linh chọn một bộ váy cổ trang đang đơn giản màu xanh nhạt, còn Gia Mỹ chọn một bộ váy rườm dà hơn, màu đỏ.

Không những thế bọn cô còn được nhân viên trong cửa hàng trang điểm và làm tóc cho phù hợp với trang phục.

Hai cô gái, một dịu dàng thướt tha, một tươi tắn năng động, dắt tay nhau đi dạo trên đường khiến người qua lại không khỏi ngước nhìn.

"Linh Linh, nếu ở thời xưa nhất định chúng ta sẽ được gả cho hoàng thượng" Gia Mỹ vừa nhìn ngắm những sạp hàng ven đường, vừa vui vẻ nói với Phương Linh.

"Tại sao?" Phương Linh nghiêng đâu nhìn cô ấy.

"Đơn giản thôi vì chúng ta xinh đẹp " Gia Mỹ tự tin nói, vẻ tự tin tràn đầy trên mặt.

Phương Linh đúng là bó tay với cô ấy mà.

Đi thêm một đoạn, bọn cô bắt đầu thấy mỏi chân nên quyết định vào một khách điếm ngồi nghỉ chân.

Bên trong thiết kế không khác trong phim là mấy.

Bọn cô chọn một đĩa đậu phụ rim cay, một đĩa mực xào và một hũ rượu nhỏ.

Phương Linh vốn dĩ không ăn được đồ cay, nhưng ở trong quán này đa số món nào cũng đều cay hết nên cô chỉ ăn được vài miếng đã bỏ đũa xuống ngồi đợi Gia Mỹ ăn.

Cô ấy ăn rất ngon lành, sốt ớt còn dính ở bên miệng, nhìn vào thật sự rất thèm, nhưng cái vị cay này nồng ấy khiến Phương Linh thật sự không nuốt nổi.

"Mình vào nhà về sinh một chút" Phương Linh đứng dậy khỏi ghế.

Gia Mỹ không thèm ngẩng đầu nhìn cô phẩy phẩy tay một cái rồi tiếp tục ăn.

Cô ấy lúc nào cũng kêu giảm cân, mà số lượng thức ăn cô ấy ăn mỗi ngày thực sự không khác một con heo.

Phương Linh vào nhà vệ sinh chỉnh trang lại đầu tóc và trang phục một chút, sau khi quét lại lớp son đỏ trên môi cô mới rời khỏi nhà vệ sinh.

Nhà vệ sinh ở đây tách biệt hoàn toàn với nơi tiếp khách, phải đi qua một khoảnh sân và một cây cầu bắc qua một chiếc ao nhỏ mới có thể tới nơi.

Phương Linh lúc chuẩn bị đi đến gần chiếc cầu liền bắt gặp hai cô gái đang tranh chấp gì đó, xô qua xô lại cô gái nhìn có vẻ yếu ớt hơn liền ngã xuống hồ.

Vì tinh thần trượng nghĩa Phương Linh lập tức nhảy xuống hồ muốn cứu cô gái đó.

Cô gái đứng trên cầu đứng ngơ tại chỗ, từ sau các lùm cây một đám người đi ra, Bạch Tử Hàn vừa mới chạy ra cũng đứng đực tại chỗ.

"Đạo...đạo diễn, trong kịch bản đâu có cảnh này, cô gái này là ai?" Cô gái đứng trên cầu quay sang hỏi vị đạo diễn vừa mới chạy đến.

"Tôi cũng không biết" Đạo diễn lắc lắc đầu, cũng khá bất ngờ với sự cố này.

Phương Linh vừa nhảy xuống mới phát hiện bản thân không biết bơi, cô khua tay loạn xạ trong nước, ngụp lên ngụp xuống không biết đã uống bao nhiêu ngụm nước.

Cô đưa mắt nhìn về phía cô gái vừa rơi xuống hồ, cô ấy đang bơi về phía cô, nhưng khoảng cách hơi xa nhất thời chưa thể đến chỗ cô một cách nhanh chóng.

Người ta rõ ràng là biết bơi đâu cần cô cứu đâu chứ.

Bạch Tử Hàn lúc này đang ở gần cô nhất lập tức nhảy xuống, bơi đến chỗ cô, nhanh chóng tóm được cô kéo lên bờ.