Ông Xã Thật Lưu Manh

Chương 5

Chương 5:

Chắc chắn là anh ta hoa mắt nhìn nhầm!

Sao anh ta có thể trông thấy Lâm Quán Quán được!

Người đàn bà đó đã qua đời từ ba năm trước, khi ấy chính mắt anh ta thấy cô chảy rất nhiều máu.

Ba năm qua, Tiêu Dục luôn cảm thấy áy náy với Lâm Quán Quán.

Năm xưa, Lâm Quán Quán lấy dao gọt hoa quả đâm Lâm Vi, đã thế cô lại còn nói với anh ta rằng chính Lâm Vi dùng dao tự sát, cơn phẫn nộ bùng lên anh ta đã đạp thẳng chân vào bụng Lâm Quán Quán.

Lúc ấy, dòng máu tươi chảy dọc đùi cô.

Anh ta quá lo cho Lâm Vi nên không nghĩ ngợi gì mà bế Lâm Vi đến thẳng bệnh viên, đợi đến khi từ bệnh viện trở về, anh ta lại hay tin Lâm Quán Quán chết vì mất quá nhiều máu.

Mất quá nhiều máu!

Và cú sút ấy là do anh ta làm…

“Anh Dục?”

“Ơi!” Tiêu Dục hít sâu mọt hơi, lấy lại bình tĩnh vòng tay ôm eo Lâm Vi, “Lần này ra nước ngoài quay ngoại cảnh có thuận lợi không?”

“Cũng tạm ổn, chỉ nhớ anh thôi!”

“Ngốc này!” Tiêu Dục giơ tay quẹt mũi cô ta, “Biết em mấy bữa nay không được ăn ngon nên đã đặt sẵn phòng ở Khê Thủy Nhân Gian rồi, đi thôi!”

“Anh Dục tốt nhất trên đời!”

“Anh đã thuê nhà cho em và Duệ Duệ ổn thỏa cả rồi, đợi lát nữa dùng bữa xong anh đưa hai mẹ con về thẳng đó, các vật dụng thường ngày anh có sắm trước một ít, có thể còn thiếu, đợi ăn xong chúng ta đi kiểm tra xem nếu như quên chưa mua thì dưới lầu có siêu thị, anh đưa hai mẹ con đi mua.”

Trên đường, Hứa Dịch lái xe, Lâm Quán Quán bế Lâm Duệ ngồi ghế sau, nghe Hứa Dịch nói chuyện, cô nheo mắt lại bùi ngùi.

“Ôi! Hứa Dịch, anh cứ ân cần chu đáo thế này khéo em lại muốn lấy anh làm chồng mất thôi!”

“Ồ… đề nghị này được đấy, tậu được cả trâu lẫn nghé.”

Lâm Duệ gật đầu đầy nghiêm túc, “Mẹ, có thể nghiêm túc cân nhắc đề nghị này!”

“Không được! Bố nuôi con chỉ được phép nhìn từ xa, không chơi đùa được.”

Hứa Dịch bật cười ha hả, “Được phép chơi đùa.”

Lâm Quán Quán: “…”

“Tiếc cho em không có cái phúc ấy.”

Cô và Hứa Dịch quen nhau ở nước ngoài hai năm rưỡi trước.

Thời điểm ấy, cô vừa đăng ký thi vào trường nghệ thuật London, trình độ tiếng Anh cũng chỉ ở mức giao tiếp đơn giản, không ít lần bị người ta kỳ thị.

Những năm đó, phân biệt chủng tộc là vấn nạn thường thấy.

Nhất là với các sinh viên nữ!

Sau khi sinh con, vóc dáng của Lâm Quán Quán lại càng nóng bỏng, trong trường không ít người theo đuổi cô, đám sinh viên nữ thì ganh ghét, thường xuyên chơi xấu.

Chính Hứa Dịch đã năm lần bảy lượt giúp đỡ cô.

Sau này, Hứa Dịch bỏ học, nhưng cũng không cắt đứt liên lạc với cô, biết làm mẹ đơn thân cần đến tiền nên luôn giới thiệu việc làm cho cô.

Hầu hết là làm diễn viên quần chúng trong các đoàn phim.

Vừa có thể rèn luyện kỹ năng diễn xuất lại có thể giúp cô tích lũy thêm kinh nghiệm trong đoàn phim.

Tóm lại, Hứa Dịch là quý nhân, cũng là ân nhân của cô.

“Hứa Dịch, tiền thuê nhà…”

“Khi nào nhận cát-xê thì gửi lại anh!”

“Tin em thế cơ à?”