Ông Xã Vô Liêm Sỉ

Chương 30: 30 Nghiện

"...." Cô nhìn anh không biết nên nói gì, đành thật tâm trả lời: "Là chồng hợp pháp mới đăng ký kết hôn ban sáng của em."

Câu trả lời của cô khiến mọi người phải phì cười, còn Cẩn Thiệu Lãnh thì không biết nên vui hay không, anh chỉ muốn cô nói anh là chồng của cô thôi, đâu cần phải giải thích nhiều như vậy.

Trò chuyện được một lúc đã đến trưa, Mộc Dao lên phòng thay ra bộ quần áo khác, búi tóc của của mình lên và quay xuống đi vào bếp nấu cơm.

Cô đang thái rau thì bị ôm eo từ đằng sau, dù đoán ra được ai đang ôm mình song cô vẫn giả vờ không quan tâm.

Một lúc sau, cô thái rau xong thì lấy carot ra thái.

Anh cứ ôm cô rồi nhìn cô thái rau mà không nói tiếng nào, cô cũng chẳng quan tâm định xem anh kiên trì được bao lâu.

Cô di chuyển sang chỗ bếp gas, lấy cái nồi treo trên vách xuống đặt lên bếp sau đó đổ nước vào và bật gas lên.

Anh vẫn lẽo đẽo theo cô, tay vẫn ôm lấy eo không buông.

Tận đến khi cô nấu xong các món ăn anh mới chịu mở miệng.

"Vợ của anh thật đảm đang.

Cái gì cũng giỏi cả."

"Ừm.

Đi ra bảo mọi người vào ăn cơm." Mộc Dao đặt đĩa thức ăn xuống bàn.

"Em không đi với anh sao?" Anh vẫn ôm chặt lấy eo cô.

"Anh dở chứng gì vậy?" Cô xoay người lại nhìn anh.

"Anh muốn ở bên em." Cẩn Thiệu Lăng như con nít, cứ quấn lấy cô.

"Từ lúc mở mắt ra anh ở bên em chưa đủ à? Chưa nói đến lát nữa đến trường bắn anh còn là thầy của em nữa." Cô tức giận nhìn anh.

"Chưa.

Anh nghiện em rồi." Cẩn Thiệu Lăng lại ôm lấy cô.

Mộc Dao vùng khỏi anh, xoay người lại nhìn Thiệu Lăng.

"Nghiện thì cai đi."

Cẩn Thiệu Lăng vẫn lì lợm ôm lấy cô.

"Nghiện gì cũng có thể cai nhưng mà nghiện em thì anh không thể cai được."

"Haizz…" Cô thở dài: "Rồi, rồi.

Buông em ra đi rồi ăn cơm, nếu không em giận anh đó." Cô cố dỗ dành Cẩn Thiệu Lăng để anh buông mình ra.

Y cũng sợ cô giận nên buông cô ra, bước ra ngoài mời mọi người vào ăn cơm.

"Bị gì không biết, tối mới "ăn" mình xong bây giờ lại bảo nghiện mình.

Lắm trò!"

Cô vừa cởi tạp dề vừa nhìn anh suy nghĩ.

Mọi người ngồi vào bàn ăn cơm, Cẩn Thiệu Lăng không giành ngồi cạnh cô mà lại ngồi đối diện với cô, suốt buổi ăn cơm cô bị anh nhìn chăm chăm mà không dám lên tiếng.

Ăn cơm xong, cuối cùng Cẩn Thiệu Lăng cũng chịu tách khỏi cô mà ra phòng khách nói chuyện với Trương Doãn, Sanda và Van Rima, cô và Cố Hạ Lam dọn dẹp bàn ăn và đi rửa bát đũa.

Vừa rửa hai người vừa nói chuyện, Mộc Dao hỏi Hạ Lam:

"Cậu đến nhà Thẩm Quân có gặp chuyện gì không?"

"Không.

Mẹ anh ấy rất vui vẻ và dễ tính, bác ấy nấu ăn cũng rất ngon." Cố Hạ Lam tươi cười đáp.

"Vậy hai người làm hòa chưa?" Mộc Dao bật vòi nước lên để rửa bát đĩa.

"Rồi.

Cậu đã đăng ký kết hôn rồi à?" Hạ Lam quay sang nhìn bạn mình.

Mộc Dao khựng lại một chút rồi đáp:

"Mới sáng nay "

"Tớ mới để ý nha!"

"Hå?"

"Cậu có sở thích đeo dây vải trên cổ từ khi nào vậy?" Hạ Lam nhìn vào cổ Mộc Dao tỏ ra nghi ngờ.

"Ờ-ờm… do bị muỗi cắn thôi!" Cô gượng cười trả lời.

"À."

Rửa chén xong hai người rửa sạch tay rồi lau khô mới quay ra phòng khách.

Cố Hạ Lam và Quách Mộc Dao ngồi cùng một chỗ nghe mọi người bàn chuyện.

Hết chủ đề, Sanda quay sang hỏi con gái bà:

"Con định khi sẽ tổ chức hôn lễ?"

"Dạ?" Câu hỏi làm cô giật bắn mình, cô vội trả lời: "Con chưa muốn cưới sớm đâu."

"Chưa muốn mà đăng ký kết hôn trước rồi sao?" Sanda nhìn con gái mình, vẻ mặt bà đầy nghi ngờ.

Người ta đăng ký kết hôn là chuyện ngoài ý muốn mà, hic.

Cô đuối lý không biết giải thích thế nào, Cẩn Thiệu Lăng liền giải thích thay cô:

"Là do con bắt cô ấy làm giấy đăng ký kết hôn trước, con sợ người vợ này của con sẽ bị người khác giành mất."

"Thằng nhóc này thật khéo nói." Trương Doãn cười trêu..