Pha Lê Trắng Tinh Khôi

Chương 27: Chương 26. Mối Tình Cảm Không Rõ Ràng

11h25p

Bữa tiệc tàn. Đêm đã xuống rồi. Mọi người loay hoay áo váy chuẩn bị ra về.

An Yên cũng bận rộn tiễn từng người khách đi. Dáng vẻ ấy mặc dù mệt mỏi nhưng vẫn vô cùng tự tin và mạnh mẽ. Không giống chút nào hình ảnh của cá nhỏ trước đây.

Phải rồi. Ngày đầu tiên chúng tôi gặp nhau. Đó là một buổi chiều thu tháng 10. Trong không gian tĩnh lặng, văng vẳng tiếng gió đưa

Tôi đã thấy, đã chứng kiến. Một An Yên bé nhỏ, yếu đuối bị cả đàn chị đánh đập không thương tiếc. Từng đường nét trên khuôn mặt, giống hệt mẹ tôi khi đó. Chỉ là hoàn cảnh này thật là chớ trêu.

Không hiểu sao nữa. Tôi đã từng hứa với bản thân, sẽ không bao giờ can thiệp tới cuộc sống con người. Nhưng, mặc kệ điều đó. tôi đã hành động bảo vệ cô gái ấy. Và đến bây giờ, tôi vẫn không bao giờ xem đó là sai lầm.

Vậy rồi sao. Phải như thế nào đây. Tôi không tin con người thay đổi nhiều đến như vậy. An Yên đã tích cực vươn lên mạnh mẽ, hay cô ấy đang che giấu một bí mật không đúng với sự thật.

Dù sao đi nữa. Điều tôi mong muốn nhất chính là chúng tôi sẽ là bạn mãi mãi. Khó khăn gì cũng được, gian chông gì cũng được, tình bạn này sẽ vượt qua tất cả.

...

Xong rồi, mọi thứ đã hoàn tất.

An Yên cùng tôi và Khải Minh bước ra cổng nhà. Không khí bây giờ nhẹ nhàng và yên tĩnh, từng cơn gió thổi qua thêm giá lạnh đôi vai. Tôi đưa tay lên miệng, thở ra làn khói ấm áp. Rồi nắm lấy tay An Yên.

" Sinh nhật vui vẻ nhé "

Cô ấy nhìn tôi, đôi môi nở nụ cười " Cảm ơn Tố Vân "

Thật ngại nghùng. Sinh nhật bạn thân duy nhất, tôi ngay cả một món quà còn không có, tay không đến dự, liệu Cá nhỏ có suy nghĩ như thế nào?

May mắn là nhìn khuôn mặt An Yên, tôi biết cô ấy đã vui rất nhiều khi có sự góp mặt của tôi ngay bây giờ. Quà cáp để sau đi.

Xe của Khải Minh đã tới, chúng tôi tạm biệt nhau ra về. Tôi lưu luyến rời khỏi bàn tay An Yên.

" Được rồi, An Yên vào nhà đi, hiện giờ ngoài này đang rất lạnh. Nhớ tắm rửa sạch sẽ, rồi mặc dồ ấm vào nhé. Mình về đây"

" Ừ, được rồi. Tạm biệt Tố Vân "

Cô nàng còn ma quái nhìn sang Khải Minh giọng doạ nạt

" Nhớ đưa bạn tôi trở về an toàn đó nha. Xảy ra vấn đề gì là tôi sẽ không tha cho cậu đâu "

Cả 3 người đều cười vui vẻ. Dĩ nhiên câu trả lời của Khải Minh là:

" Tuân lệnh Đức Vua "

Tôi đứng nhìn An Yên bước vào nhà. Trong lòng còn chút vấn vương..

" Có vẻ cô ấy rất quan trọng với cậu "

Mặc dù hơi bất ngờ về câu hỏi đó. Nhưng nhìn cậu ta thật không giống hỏi chơi chút nào. Tôi không phủ nhận, chỉ tự cười một cái thật nhẹ, cũng coi như đó là sự chấp nhận đi. Đó hoàn toan là sự thật mà.

" An Yên quả thực rất quan trọng với tôi. Cô ấy là người bạn duy nhất từ trước đến nay. Cũng như chính là vị cứu tinh cho tâm hồn mục nát của tôi bao ngày qua "

Ai da. Tôi thực sự không biết mình đã nói gì nữa. Nhưng khi chia sẻ một thứ gì đó. Khoảng lấp trong tim thật nhẹ nhõm. Khó tin là, Người đàn ông trước mặt, cậu ấy cũng chính là người thân duy nhất của tôi.

" Một điều nữa. Tôi đối với cậu cũng chính là tình bạn quan trọng đó "

Khải Minh không khỏi sững sờ. Trong thâm tâm cậu ấy đang có một mầm hoa nảy nở. Quả thực với Tố Vân, mối quan hệ này không chỉ là tình bạn thôi đâu, chúng chính là thứ tình cảm vô cùng đặc biệt, dành ột người con gái đó thôi.

Khải Minh quay sang tôi mỉm cười.

" Cảm ơn... thôi, lên xe đi. Chúng ta trở về "

Nói đến xe ô tô. Bụng tôi lại dâng lên cảm giác khó chịu. Hình như chúng đã ăn quá nhiều.

Thật là, làm sao bây giờ. Tôi vốn không hề thích điều này chút nào. Bụng đã no, lên xe ô tô, sẽ khiến tôi buồn nôn hơn thôi

Giờ nhìn sang bên trái. Khải Minh đã lên xe trước rồi. Cậu ấy vẫy tay rồi đập sang hàng ghế bên cạnh. Tôi không biết giải thích ra sao nữa.

" Cậu đi trước đi, tôi sẽ trở về nhà sau "

" Có chuyện gì vậy, lên xe đi chúng ta cùng trở về "

" Sẽ không có chuyện gì đâu mà. Cậu cứ trở về trước đi "

Lần này, không đợi tôi nói hết câu. Khải Minh đã mặc áo khoác, tay vẫy vẫy.

" Vậy mình đi trước nha " Cậu ta cười còn tươi hơn trước, không quên nháy mắt nhìn tôi.

1s

2s

3s

Chiếc xe lăn bánh. Tôi mới ngỡ người như tượng.

" Á á á. Tên khốn khiếp. Nói vậy mà cậu bỏ tôi luôn sao "

Trên xe, Khải Minh đưa tay che miệng cười khúc khích.

" Ăn no, nên đi bộ một chút đi... Tố Vân "

Mặc dù âm thanh không to, nhưng bác tài xế đã bắt đầu để ý.

" Cậu chủ thích cô gái đó sao"

Khải Minh không trả lời. Khi nhìn qua khung cửa Cậu ta bất giác nói thốt lên lời.

" Không "

Phải rồi. Mặc dù mọi chuyện có ra sao. Thì mối tình cảm này cũng chỉ là nước với lửa mà thôi.