Pha Lê Trắng Tinh Khôi

Chương 28: Chương 27. Đen Đủi Thật

546 bước...

547 bước...

548 bước...

...

" Hộc hộc hộc, Chết tiệt. Đau quá đi mất "

Tôi lê lết từng bước trên vỉa vè. Miệng lẩm bẩm, lưng lom khom, chân ngập khiễng. Hình ảnh này, thật không giống hoàn cảnh trong tiểu thuyết ngôn tình. Tất nhiên, đây là cái giá phải trả cho tội quá ngốc nghếch tin tưởng người ta sẽ theo mình.

Nhìn mọi thứ bên đường. Tôi không khỏi tức giận, đá đánh rầm vào hòn đá trước mặt. Chẳng may, giận chưa nguôi mà chuốc thêm cú ngã siêu hoàn. Đời thật biết trêu người.

Mặc dù cách nhà không xa, lại trên cơ sở tôi đã học võ Karate nhị đẳng. Nhưng tôi đã mắc sai lầm, khi đồng ý mang đôi giày cao gót này. Chúng quá cao, quá trật chội, khiến chân tôi trở lên rát và tứa đỏ. Cộng thêm cú ngã đặc biệt Đầu đập xuống đất, chân giơ lên trời . Không thể chịu nổi thêm nữa, tôi ném chúng sang một bên

" A, Bực bội quá à "

Gió từ đâu thổi đến mạnh, tạt vào khuôn mặt cau có như sao Chổi.

Tôi run run rét, lấy tay che người. Cảm nhận phía sau có người tiến lại gần. Tôi đưa mắt nhìn lên

" Ặc "

Hôm nay quả thực không phải là ngày may mắn mà. Tại sao trong cùng một thời điểm này, tôi lại gặp phải 5 tên khốn hôm bữa.

Chúng rõ ràng không nhìn thấy cô gái ngồi phía trước, nhưng chính tôi lại ngu ngốc phát ra âm thanh đánh động.

" Đen đủi thật "

Tên đầu xỏ quay ngang, nhìn thấy tôi trong bộ váy công chúa pha lê. Đang ngồi bệt trên vỉa hè. Hắn báo hiệu cho cả lũ. Vậy là tất cả cười lớn.

" Gặp lại cô em rồi"

Tôi không biết nói gì thêm, giá như hiện giờ chân không đau, cơ thể không kiệt quệ. Thì chắc hẳn rằng, chúng sẽ không còn răng để nói lên lời đó.

Nhưng, bí quá rồi. tôi vốn không phải đứa con gái mềm mỏng, sợ cái chết. Chúng muốn gì, trả thù hôm bữa sao. Được rồi? Tố Vân đây, có làm có chịu. Hãy ra đòn nhanh đi.

Tôi nhắm mắt chờ đợi điều sắp diễn ra. Nhưng không gian này lại hết sức yên ắng. Chỉ khi mở mắt, tôi mới ngơ ngàng " Không phải mấy người muốn đánh sao, vậy đánh đi "

" Hahahahahahaha "

Tiếng cười đó ý là gì chứ

" Hoá ra cô em này nghĩ chúng ta sẽ đánh con gái sao. Yên tâm đi em yêu. Bọn anh sẽ làm nhẹ nhành thôi"

" Ý gì "

Một tên râu ria lồm rồm bước lên trước, dí sát mặt vào đầu tôi

" Theo bọn anh đi nhà nghỉ chứ "

" Bốp "

Âm thanh đó là gì. Một cái tát hay một cái bạt tai. Sao cũng được, điều đó có nghĩa tôi đã đánh tên khốn kia rồi.

Râu Xanh tức giận. Giơ tay lên đánh trả.

" Con ranh chết tiệt "

" Bặp "

Bàn tay hắn sắp sửa đến tôi thì đột ngột dừng lại.

" Hội trưởng "

Vóc dáng to lớn đó, mái tóc đen óng mượt đó. Chắc chắn là Đỗ Lam Phong rồi. Cậu ta đang giữ tay tên kia, kéo về đằng sau, khiến hắn ngã ngửa. Thật không tin, cậu ấy đang cứu tôi.

Nhìn sang đồng bọn chúng, gương mặt họ bắt đầu chuyển màu. Mãi lúc sau mới thốt lên tiếng

" Hội trưởng trường KangLight_ Đỗ Lam Phong "

Rồi không để cậu ta nói gì, chúng đã vùng căng bỏ chạy. Hoá ra chúng biết Đỗ Lam Phong, cậu ấy nổi tiếng hay là mấy tên khốn đó là học sinh trong trường.

Không biết nữa. Nhưng hiện giờ, cậu ta đang nhìn tôi, nhìn chăm chú. Rồi ngồi xuống bên cạnh, dí sát mặt vào tôi

" Thịch thịch thịch "

Tình huống này là sao, cậu ta muốn làm gì !!!

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .