Pha Lê Trắng Tinh Khôi

Chương 8: Chương 8. Hội Đồng Kỉ Luật

Sáng hôm sau

Chỉnh trang đồ đạc gọn gàng. Tôi cùng An Yên đi đến trường.

Không khí lớp học hôm nay thật lạ thường. Chỉ mới bước chân vào cửa, tôi đã nghe thấy lời bàn tán to nhỏ phía góc lớp.

" Đúng rồi. Đúng là nó đó "

" Ác nhân giả bộ hiền lành sao"

" Đáng sợ thật "

...

Mặc dù không hiểu họ nói gì nhưng tôi linh cảm điều gì không may mắn sắp xảy đến. Quả nhiên sau đó, một chuỗi phiền phức lần lượt diễn ra.

Khả Vy bất thình lình xuất hiện sau lưng , ngang nhiên dùng chân đạp mạnh lên bàn rồi kéo tóc tôi chỉ về phía điện thoại.

" Nói đi, nó không phải mày "

Bên trong bắt đầu chạy video. Cảnh quay của tối qua diễn ra rõ nét, đó là lúc tôi một mình cân năm bọn côn đồ. Một giọt mồ hôi lạnh chảy xuống thán , mọi người nhìn tôi dò xét kĩ lưỡng. Như không để lọt bất kì sơ hở nào

" Nói đi "

" Không nói là chết với tụi tao đó "

" Rụt rè như vậy chắc hẳn không phải nó đâu"

Tâm tư tôi dâng lên một cảm xúc dạt dào và bốc cháy. Cả đời này, tôi sẽ không thể bảo vệ được chính mình nếu như cứ hèn nhát che dấu đi mọi thứ. Không muốn làm một kẻ vô dụng trong xã hội. Tôi sẽ phải tự mình thay đổi. Sẽ không cho bọn người kia khinh bỉ gốc gác con người mình

Im lặng một lúc, tôi mới cầm lấy điện thoại ném thẳng xuống sàn " Đúng vậy, đó chính là tôi "

Không khí trong lớp trở lên âm u, ngột ngạt. Mọi người bắt đầu hoảng hốt, tỏ ra biểu cảm kinh ngạc. Tuy nhiên, Khả Vy vẫn cứng đầu, giơ tay lên tát mạnh.

" Mày dám ném máy tao hả "

" Bộp "

Tóm lấy bàn tay trắng lõm , tôi giật mạnh về phía sau. Khả Vy ngã nhào xuống đất, miệng còn la lớn um sùm

" Mày dám sao, mày... mày "

Một đám người chạy đến đỡ cô ta dậy. Dù đã thấm đau, nhưng Khả Vy vẫn chưa dừng lại ở đó

" Đánh chết nó cho tao "

Lần này là nguyên một đám con gái xông vào. Dù có thể hạ gục chúng một cách đơn giản. Nhưng một con nhỏ từ phía sau giật mạnh tóc tôi đang buông thả. Tức giận vô cùng , Mái tóc thẳng đc làm xoăn là công sức của An Yên cả buổi sáng. Giờ lại bị kéo đi không thương tiếc. Đôi mắt tôi đỏ rực nhìn về bàn gỗ trước mắt, một ngọn lửa bùng cháy dâng lên. Cả lớp học hét lên rồi chạy ra lớp học

...

Bảo vệ đã dập tan được ngọn lửa. Nhưng vẻ mặt ai cũng còn tái nhợt vì sợ.

" Mấy đứa làm gì thế này, đã đánh nhau còn đốt bàn ghế. Mấy đứa biết tội này lớn lắm không hả, Tất cả xuống văn phòng kỉ luật cho tôi"

Cả lớp hôm đó bị lôi xuống kiểm điểm. Mới bước vào văn phòng, Khả Vy đã chạy nhào đến ôm ông

" Nội ơi, con vô tội, con không làm gì hết * khóc lóc * "

Hiệu trưởng khẽ cau mày, đẩy cháu gái ra

" Khiêm chỉnh đi, đây là văn phòng "

Tất cả sau đó lập tức im lặng. Từ phía cửa, hội trưởng bước vào. Nguyên lũ con gái ồ ầm lên. Lý do là gặp mỹ nam nổi tiếng đẹp trai trong trường

Đỗ Lam Phong nhìn tôi, như một sự khinh bỉ to lớn. Quay mặt đi, cậu ta đến gần hiệu trưởng nói

" Em có thể giúp được gì cho thầy "

" Hãy cùng suy xét hình phạt với ta đi "

Hội trưởng gật đầu, rồi đẩy ghế ngồi xuống

" Các em cho thầy biết. Ai là chủ mưa đầu tiên của vụ này " Hiệu trưởng lên tiếng.

Không ai nói lời nào. Ông thầy tiếp tục hỏi

" Tại sao xảy ra bất đồng dẫn đến bạo lực "

Cũng không một ai nói gì. Ông thầy nhẫn nhịn hỏi tiếp

" Ai là người đốt bàn ghế "

Lần này không ai mượn ai. Chen lẫn nhau lên tiếng " Tự nhiên nó bốc cháy "

Hiệu trưởng đập bàn " Trật tự, từng người nói một, lớp trưởng hãy nói cho tôi biết. Tại sao bàn ghế lại bốc cháy"

" Thưa thầy, em cũng nghĩ là chiếc bàn tự nhiên bốc cháy, lúc đó không có ai đứng cạnh nó. Và trong lớp cũng không ai mang dụng cụ gây cháy đến trường "

Đỗ Lam Phong nãy giờ im lặng, bất chợt nói

" Lúc đó các bạn đang làm gì "

Thật khó khăn khi trả lời câu hỏi đó. Cả lớp học nhìn nhau vẻ sợ sệt. Điều hiển nhiên, không ai có thể nói, tất cả nhảy vào đánh hội đồng một đứa.

Tôi không biết nói gì, sợ rằng chuyện này sẽ gây xôn xao toàn trường. Rồi sẽ có người điều tra ra đc. Vai tôi khẽ run run lên vì sợ.

Khải Minh đứng cạnh đó, nắm nhẹ lấy tay tôi " Đừng sợ "

Quay sang cậu ta, tôi nhận được cái nháy mắt an ủi. Tinh thần cảm thấy tốt hơnn rất nhiều, Đó là do tôi không có một mình

Đỗ Lam Phong nhìn về chúng tôi, đôi mắt nhíu lại không khỏi nghi ngờ