Phá Vân 2: Thôn Hải

Chương 42

Bộ Trọng Hoa hỏi: “Sao cậu không đi vô phòng ngủ, lại ngủ ở chỗ này?”

Ngô Vu rõ ràng là tâm muốn học tập tâm, nhưng nội dung quá khó không học vô nổi, nhìn một chút liền ngã sấp ngủ thiếp đi. Nhưng từ kĩ năng diễn xuất cấp cao của tên nhóc họ Ngô này hẳn sẽ không nhìn ra manh mối được, cậu giống một con mèo hoang duỗi cái lưng mỏi thật dài, mơ hồ nói: “Chỗ này thông gió, ấm áp, tiết kiệm một chút điện cho lãnh đạo.”

“……” Bộ Trọng Hoa im lặng gật gật đầu, trong lòng tự nhủ quả nhiên khiến người khác không thể cãi lại, chỉ có phòng đàn là có máy điều hoà và hút ẩm.

Ngô Vu nhìn đồng hồ, đổi chủ đề hỏi: “Sao anh về trễ như vậy?”

“Thẩm Lý Hồng Hi tốn thời gian.”

“Thiên tình mưa tạnh anh lại cảm thấy anh không sao”. Ngô Vu hướng nhìn về các vết thương dưới lớp quần áo Bộ Trọng Hoa xem xét, đứng dậy đem sách nhét về giá sách, cất giọng hỏi: “Thẩm vấn kết quả thế nào?”

“Ừ”, Bộ Trọng Hoa đứng bên cạnh dương cầm, đem nổi dung khẩu cung Lý Hồng Hi chọn trọng điểm ngắn gọn nói một lần, nói: “Tôi kiểu gì cũng cảm thấy hắn đang bảo vệ tên ‘Ba lão sư’ kia, nhưng căn cứ những gì hắn khai ra, hắn sở dĩ bí quá hoá liều mới ra tay với Lưu Lị, là bởi vì họ Ba sợ vỡ mật không còn dám ra mặt thu thập cục diện rối rắm này, cho nên hắn hẳn là rất hận ‘Ba lão sư’ mới đúng, không nên yểm hộ làm đồng phạm, trừ phi giữa bọn hắn còn có schuyện nghiêm trọng hơn trong tổ chức tà giáo”.

Ngô Vu quay lại, tựa ở khung cửa bên cạnh suy tư một lát, hỏi: “Lý Hồng Hi hiện tại phán bao nhiêu năm?”

“Hắn tình huống khó mà nói, phải coi viện kiểm soát nhận định thế nào, mười năm đến chung thân cũng có thể.”

“Vậy có phải nếu như họ Ba kia sa lưới, sự tình ở phía sau bọn hắn một khi bị vạch trần, hắn liền có khả năng phán tử hình?”

Bộ Trọng Hoa suy nghĩ một lát, lắc đầu: “Theo trình độ kiến thức của Lý Hồng Hi mà suy đoán, hắn hẳn phải biết hiện tại đã chẳng phải dễ dàng phán tử hình…… Trừ phi Cốc Linh Niên Tiểu Bình đều là hắn xuất tiền mua hung giết người, tà giáo nội bộ’Qua linh sàng’, ép buộc tổ chức bán dâm đều là hắn làm, hơn nữa còn phải là ấu dân, dẫn đến hậu quả nghiêm trọng cùng dư luận xã hội. Chỉ là mấy nhân tố này tôi cảm thấy khả năng sẽ không lớn.”

Trước khi tìm được ‘Ba lão sư’, mọi người chỉ có thể không làm gì được, có thể thấy Lý Hồng Hi quả thật là vị trí xứng đáng trong danh sách thù hận nhất của Cục Nam Thành, thậm chí còn vượt qua Ma | Guzi, người chưa bị bắt được của đội chống ma túy bên cạnh trong hai năm nay. Bộ Trọng Hoa thở ra một hơi, đứng dậy nói: “Thời gian không còn sớm, trước không đề cập tới cái này nữa, đi ăn cơm thôi”.

“A”, Ngô Vu thoáng nhìn lúc anh, rồi đứng dậy mang thảm lông thiên nga đắp lại lên nắp phím, đưa tay vuốt lên.

Bộ Trọng Hoa nhìn động tác cậu, có chút ngoài ý muốn: “Cậu thích cái này sao?”

“Thích”.

“Vậy sao cậu không……”

Ngô Vu nói: “Nhìn nó đắt như vậy, ai có thể không thích đồ vật quý chứ?”

“……”

“Con người đối với tiền tài vĩnh viễn là sự yêu thích thuần tuý nhất”. Ngô Vu chế nhạo nói, “Chỉ là không nghĩ tới anh vậy mà lại đánh đàn dương cầm, còn rất không tầm thường”.

Bộ Trọng Hoa nhìn hắn một cái, nói: “Tôi đàn không giỏi”.

Họ Bộ khẳng định cái gì cũng biết, tầng lớp thượng lưu thường rất khiêm tốn như vậy, Ngô Vu nhất thời phấn chấn hỏi: “Anh đàn thử một chút xem?”

Kỳ thật cậu chỉ là thuận miệng vừa nói như vậy, không nghĩ tới Bộ Trọng Hoa do dự một chút, đem thảm nhung thiên nga kéo ra một nửa, kéo ra đàn băng ghế ngồi xuống, hỏi: “Cậu muốn nghe bài nào?”

Ngô Vu đối mặt với ánh mắt nghiêm túc của anh, cảm giác có chút ngoài ý muốn, sửng sốt mấy giây mới thử dò xét nói: “Tôi cũng…… Không hiểu cái này, nếu không chính anh tự chọn một đoạn đi”.

Đàn dương cầm đen nhánh sáng bóng, mỗi một tấc đường cong đều tràn đầy vẻ đẹp nghệ thuật, bên trong căn phòng trang trí tỉ mỉ lẳng lặng tản ra một cảm giác khó nói lên lời. Bộ Trọng Hoa bên mặt được ánh đèn vàng ấm áp chiếu lên, tựa như người trình diễn cao quý lạnh lùng, nhắm mắt lại trầm ngâm một lát, trịnh trọng nhấn xuống phím đàn thứ nhất.

ding!

Ngô Vu không tự chủ được lui ra phía sau nửa bước, hai tay khoanh  trước người, nghiêm túc nhìn về một màn này.

Keng keng!

Ngô Vu vô ý thức lại lui nửa bước, lưng dán lên tường.

Ding dang dang!

Ngô Vu: ……

Bộ Trọng Hoa hai mắt khép hờ, mười ngón thon dài, trên những phím đàn đen trắng bay múa, liên tiếp các âm thanh bắn ra: Thuở ban đầu giống như con nai nhỏ nhảy khỏi rừng, chân rơi xuống mương, như dòng suối róc rách rong rêu, đá cuội bỗng bị máy xúc cắt đứt lòng sông. ; và chơi lại giống như chuyển cảnh. Thoáng chốc đến trên chiến trường, vị hoàng đế đang trên đường ra trận đã bị một con ngựa chiến đá chết, và giống như một ngàn con ngựa đang lao vào Fang Yao trước mặt trận, đột nhiên một viên đạn gọi là cậu bé từ trên trời rơi xuống. ** Giai điệu xoay chuyển mạnh mẽ, mười triệu nốt chai bạc bật ra, cậu nhìn thấy cánh tay của Bộ Trọng Hoa vẫy – ngay lúc tiếp theo thanh kiếm vàng bẻ ra dải lụa, giai điệu đều được tiếp nhận; thế giới im lặng, và bầu trời im lặng. Chỉ cần nghe một lúc trước khi kết thúc chuyển viện, chẳng hạn như nước đá vỡ dần rỉ ra, tiếng khoan đục thủng màng nhĩ, sẽ lẫn với đá dằn con ôxy già sẽ rơi vào người xuống lỗ tai, tứ chi, ngũ quan đang hoạt động. không nói nữa; nói một lúc lâu trước khi dấu tích cuối cùng của nốt nhạc Dần dần họ biến mất, quấn lấy hàng triệu con quỷ đói đang khóc, và từ từ biến mất vào khoảng không.

Bộ Trọng Hoa thả tay xuống, chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía Ngô Vu, đáy mắt mang theo một tia cực kỳ hàm súc.

Ngô Vu: …………

Bộ Trọng Hoa: …………

Ngô Vu từng cái dùng sức vỗ tay, khen: “Thật lợi hại.”

“Đã lâu không có luyện tập, không đáng để nhắc tới”. Bộ Trọng Hoa thản nhiên nói: “Nếu cậu thích về sau có thời gian tôi dạy cho cậu, rất đơn giản, đặt tay liền sẽ biết đánh”.

“Không không, không không không”. Ngô Vu nghiêm mặt nói: “Đồ vật đắt như vậy không thể chà đạp, chúng ta đi ăn cơm đi.”

Bộ Trọng Hoa không nói gì, nhưng nhìn biểu tình tựa hồ có chút vui vẻ, gật gật đầu đóng lại nắp dương cầm, đi ra phòng bếp lấy thức ăn anh mang về. Ngô Vu đi chậm một bước, nhìn anh ra cửa phòng làm việc, mới vòng về sờ lên nắp dương cầm được che đậy, đáy mắt phức tạp, nhỏ giọng nói với cây đàn: “Là anh ta có lỗi với ngươi……”

Đinh một tiếng lò vi sóng ngừng lại, Bộ Trọng Hoa mở ra nắp hộp, cá liễu xào cùng cơm chiên toát ra hơi nóng.

“Ăn cơm thôi!”

Ngô Vu ở bên trong phòng bếp nhìn hồi lâu, cất giọng hỏi: “Bát đũa ở đâu?”

“Tầng 3 trên tủ!”

Ngô Vu cầm bát đũa, mang dép, lạch cạch lạch cạch đi về gian ngoài mở ra tủ ở phòng bếp, cùng Bộ Trọng Hoa mỗi người một bên, ngồi phía đối diện anh trên ghế cao của quầy bar, một bên mở hộp thức ăn một bên hỏi: “Từ tối hôm qua tôi đã bắt đầu hiếu kỳ, tại Tân Hải muốn mua một căn nhà lớn như vậy tốn bao nhiêu tiền?”

“Phải xem vị trí. Cậu muốn mua nhà sao?”

Ngô Vu lắc đầu: “Tôi chủ yếu tương đối hiếu kỳ tình huống vay nợ của anh…… Dù sao anh cũng không quá giống loại sẽ lấy tiền của người khác để tại ngoại chừo xét xử”.

“Làm sao không giống?”. Bộ Trọng Hoa nói, “Cậu không biết lãnh đạo ở học viện chúng tôi đều là dùng quyền lực tham ô sao?”

“……” Ngô Vu động tác dừng lại, nửa ngày lẩm bẩm nói: “Tôi hối hận rồi, tôi cũng hẳn là nên tranh thủ đi lập công làm lãnh đạo mới đúng……”

Bộ Trọng Hoa nhịn không được cười lên.

“Kỳ thật đều là của ông ngoại tôi để lại”. Một lát sau anh  chủ động giải thích nói, “Anh họ ở Kiến Ninh của tôi trong nhà tương đối có vốn liếng, cha mẹ tôi sau khi đi, nhà anh ấy sợ tôi không hiểu chuyện bị người khác mưu hại, vốn là muốn mang tôi về Kiến Ninh đi học, bởi vì nhiều nguyên nhân mà không thể. Qua mấy năm sau chú Tống đề bạt điều nhiệm, mang tôi lên phương Bắc, nhà ngoại các trưởng bối còn không vui vẻ đồng ý, cảm thấy chú ấy có phải là có suy tính riêng gì không…… Nhưng mà chù Tống là một người đáng tin cậy”.

Ngô Vu như có điều suy nghĩ gật gật đầu, Bộ Trọng Hoa đưa tay đụng vào băng gạc ở thái dương cậu, nhưng bị cậu phản xạ có điều kiện lệch đầu tránh khỏi.

“Còn chảy máu không?”

“Không, da thịt cũng liền lại rồi”.

“Cẩn thận đừng dính nước”, Bộ Trọng Hoa dừng một chút nói: “Nhiễm trùng sẽ lưu lại…… Huân chương.”

Ngô Vu ‘phốc’ cười lên, hai người nhìn nhau, đều nở nụ cười.

Đúng lúc này, di động bên cạnh Bộ Trọng Hoa vang lên, là Mạnh Chiêu.

“Alo?” Bộ Trọng Hoa nhận điện thoại, nghe vào tâm tình không tệ, có cảm giác âm cuối cũng cao lên. Nhưng sau khi nghe mấy câu Mạnh Chiêu nói trong điện thoại, một giây sau thần sắc Bộ Trọng Hoa lập tức ngưng xuống dưới: “Đã xác định?”

“Xác định”, Mạnh Chiêu cũng là vừa mới về, đang đứng tại trên ban công nhà mình, trầm giọng nói: “Đồn cảnh sát khu vực có thẩm quyền cử người đi lục soát ‘phường tắm rửa’ và những nơi khác có thể có giao dịch khiêu dâm, tình cờ bắt được một cô gái đang rửa chân. Họ đều là những người đã vào trại giam nhiều lần, không có gì phải giấu diếm. Sau khi xem hồ sơ phác thảo của ‘Ba lão sư’ và ảnh của Lý Hồng Hi, cô gái rửa chân nói cô đã nhìn thấy hai người này. Có một bức ảnh được chụp khi cô đi uống rượu và hát nằm trong điện thoại di động của cô ấy. Trong đó có một bức ảnh, được nghi là ảnh có ‘ Ba lão sư’.” Bộ Trọng Hoa đem điện thoại bật loa ngoài, Ngô Vu không tự giác kề sát lại.

“Cho người tra các khoản thu chi ở trung tâm tắm rửa, và camera giám sát xung quanh đó. Mặt khác chị gửi hiện trường mà cảnh sát chụp gửi cho em nhìn một chút.”

“Được, nhưng mà……”

Mạnh Chiêu chần chờ, Bộ Trọng Hoa nhíu mày hỏi: “Làm sao vậy?”

“…… cô bé rửa chân nói, trợ giúp cảnh sát thì lần sau nếu có càn quét tệ nạn bị bắt phạt tiền, đừng bắt cô ấy đóng tiền phạt”. Mạnh Chiêu dở khóc dở cười: “Cô ấy nói cô ấy cũng không làm lâu, sẽ không để cho cảnh sát thêm phiền phức đâu, nhiều nhất chừng hai năm nữa liền về quê mở tiệm bán quần áo.”

Ngô Vu nhịn không được cười lên, Bộ Trọng Hoa hít sâu một hơi, chống trán.

“Không được”, anh lạnh lùng nói, “Nhiều nhất du di ba lần, mặt khác có thể hỏi xin trung tâm phòng dịch kế bên cấp miễn phí 2 thùng ‘áo mưa’ đưa cho cô ta. Sau đó thì đem ‘phường tắm rửa’ này quét cho em”.

Mạnh Chiêu cười cúp điện thoại, chốc lát điện thoại rung lên, quả nhiên phát tới một tấm hình.

Xem ra cô bé rửa chân vẫn quyết định tiếp nhận hai thùng ‘áo mưa’ miễn phí.

Bộ Trọng Hoa mở ra hình ảnh, chính giữa là hai cô gái trang điểm đậm đang ngồi ca hát, bối cảnh trên ghế sa lon là ba bốn người đàn ông say khướt, một người trong đó chỉ chụp được nửa bóng lưng, dưới ánh đèn mờ mờ có điểm giống Lý Hồng hi, nhưng không thể xác định; Một tên khác dáng người hơi mập ngồi góc dưới bên trái ảnh chụp, tình cờ đối mặt với màn hình karaoke, khuôn mặt trắng trẻo và bầu bĩnh của anh ta được đèn chiếu sáng, đôi mắt cụp xuống,, khi phóng đại lên mơ hồ có thể thấy được trên lông mày có một vết xẹo rõ ràng.

—— Ông chủ tiệm in ở huyện Ninh Hà không có nói sai, chỉ nhìn tướng mạo này quả thực là rất nhã nhặn, nhìn không ra là một tên ấu dâm, mua hung giết người.

Bộ Trọng Hoa nhẹ nhàng ồ lên một tiếng.

“Thế nào?” Ngô Vu hỏi.

“……Tôi hình như đã gặp qua người này”.

!

Ngô Vu ngoài ý muốn nhìn về phía Bộ Trọng Hoa, chỉ thấy anh nhìn chằm chằm hình ảnh phóng đại, con mắt màu sáng không nhúc nhích, lông mày dưới ánh đèn có chút vặn lên. Áo sơ mi trắng của anh buông lỏng ra hai nút, lộ ra đường cong cổ bởi vì nín thở mà có chút kéo căng lên, ngón tay cầm đũa dừng tại không trung, hồi lâu sau mới đem đũa vừa đặt xuống.

“Trong vòng hai tháng nay người mà tôi gặp qua cũng sẽ không quên”, anh lẩm bẩm nói, “Tôi đã gặp qua người này, mà cũng là…… ở chính cái góc độ này.”

—— Đây là góc độ từ trên xuống.

“Nhưng vì sao tôi lại nhìn từ trên xuống, đang ở tình huống nào mới phải đứng ở chỗ cao nhìn xuống?”

“Ba lão sư có thể ‘nghe thấy’ tiếng của Hồng Long, hắn không có khả năng bị bắt, ngươi gạt ta! Ngươi gạt ta!……”

“Người này phải chăng cùng cảnh sát có liên hệ nào đó, hoặc là đã sớm thăm dò một ít chính sách và động tĩnh quan hệ xã hội?”

“Lý Hồng Hi không giống người yểm hộ bình thường, được xưng là ngừoi làm ăn lớn mũ xương người, ban đầu cảnh sát đối với án tế tự giết người phán đoán sai, quá trình điều tra và giải quyết chuyên án 502 có khả năng từ bên trong lộ ra tin tức ……”

Bộ Trọng Hoa nhắm mắt lại, trên tấm ảnh lờ mờ hỗn loạn ở phòng karaoke khắc ở trong đầu anh, lập tức khoảng cách kéo xa, bối cảnh thay đổi. Ba lão sư dường như sống lại, hắn bước nhanh hướng về phía trước, xuyên qua cửa kéo……

Cửa chớp.

Phảng phất đay rối bên trong lóe lên đầu sợi gỡ, Bộ Trọng Hoa ký ức thuận theo cẩn thận thăm dò, như tia sét xuất hiện ra một tình huống —— Anh đứng tại phòng khách lầu hai của phân cục trước cửa kéo, đẩy ra khe hở hướng xuống nhìn lại, một chiếc xe con dừng ở toà cao ốc trước cửa bậc thang, ánh nắng phản xạ kim loại trên mui xe; Một thân ảnh già nua tập tễnh  suýt nữa trượt chân, cửa xe bên cạnh có một thanh niên xông về phía trước trước đỡ……

Ống kính ký ức đính tại trên người thanh niên kia, lập tức xoay tròn, phóng đại, rõ ràng chiếu ra khuôn mặt trắng tròn nhã nhặn của hắn, mọi chỗ đều giống như đôi mắt cụp xuống kia.

…… Bộ Trọng Hoa nhìn về phía Ngô Vu, sắc mặt có chút không nói ra được sự kỳ lạ: “Này”.

“Thế nào?” Ngô Vu có chút khẩn trương.

“Hồng trà của cậu…… Có thể là bọt trắng”.

Ngô Vu cùng Bộ Trọng Hoa đối mặt, trên trán chậm rãi toát ra một dấu?

Mấy chiếc xe cảnh sát dừng ở dưới lầu cư dân, Liêu Cương nhảy ra khỏi cửa xe, một bên điệu bộ chỉ huy hiện trường cảnh sát hình sự, một bên vội vàng trả lời: “Được đội trưởng Bộ, được em đã biết…… Tổ dò xét tổ đã phân tán đến mục tiêu sở nghiên cứu, nhà của hắn, công ty cùng mấy địa điểm thường hay tới, chúng em bây giờ đã đến dứoi lầu nhà của mục tiêu…… Rõ, một khi phát hiện sẽ báo cáo cho anh!”

Liêu Cương cúp máy trò chuyện, quả quyết vung tay lên: “Đi!”

Đông đông đông! Đông đông đông!

“Ai đó?”

Đông đông đông!!

Một bà lão đẩy ra cửa chống trộm, còn chưa kịp phản ứng, mấy cảnh sát hình sự đã đè lại bà cấp tốc chen vào: “Ai các cậu!——“

Liêu Cương cất bước đi phòng, gác tay đứng ở cửa phòng khách.

Toàn bộ trang trí nội thất rất cổ kính, gỗ hoa lê Đa Bảo Các bên trên trưng bày các loại ngọc khí, trên tường TV phát tin tức buổi tối. Một vị lão nhân ngồi trên ghế sofa gỗ, trước mặt trên bàn trà còn bày ra báo chí, sau kính lão là ánh mắt nghiêm nghị: “Các cậu làm cái gì vậy? Đến xét nhà sao?”

Liêu Cương không trả lời, lúc này chỉ thấy một cảnh sát hình sự từ trong phòng đọc sách vội vàng đi tới, đưa khung hình trong tay cho cậu: “Liêu phó! Anh nhìn!”

Trên tấm ảnh bảy tám học sinh vây quanh ông lão trên ghế sofa trước mắt, cách ông ta gần nhất là người thanh niên hơi mập trắng, nụ cười chân thành, trên lông mày có một nốt ruồi, rõ ràng là Ba lão sư trẻ tuổi.

Dưới tấm ảnh là nét chữ vàng innghiêng: xx Xã nghiên cứu khoa học thực tập sinh kính tặng.

“Trần lão”, Liêu Cương đem ảnh chụp hướng trước mặt Trần Nguyên Lượng nhẹ nhàng ném một cái, ở trên cao nhìn xuống nói: “Đi theo chúng tôi một chuyến”.