Phá Vân 2: Thôn Hải

Chương 45

Gió đêm có chút lạnh, bên cạnh bãi đỗ xe trong bụi cây đã mơ hồ vang lên tiếng ve kêu. Ngô Vu đứng trước bậc thang của toà nhà, lấy ra bật lửa tiến đến bên miệng, một bên bật lửa một bên cười nói: “Anh định cho tôi xem kho báu nào…… Này!”

Giữa răng cậu bỗng nhiên không còn gì, chỉ thấy Bộ Trọng Hoa rút đi điếu thuốc, tiện tay ném vào trong thùng rác, sau đó từ áo khoác bên trong rút ra hai gói thuốc, giơ tay ném vào trong ngực cậu.

“Đây là……” Ngô Vu tiếp được xem xét, sửng sốt một chút: “Phú Xuân San Cư?”

Bộ Trọng Hoa nói: “Hút đi, so với của cậu thì tốt hơn một chút”.

“Không được thứ này quá quý giá”, Ngô Vu quả quyết từ chối, “Anh lấy lại đi”.

“Cầm hút đi không tốn tiền.”

“Không được tôi không thể nhận cái này, không phải là vấn đề tiền, mà là……”

Bộ Trọng Hoa kiên trì muốn cho, Ngô Vu cắn chặt răng không dám nhận, hai người vừa đi vừa về mấy lần, Bộ Trọng Hoa rốt cục không kiên nhẫn được nữa: “Tôi trộm từ chỗ từ Tống cục, không tốn tiền, kêu cậu cầm thì cầm lấy!”

“……” Ngô Vu ngạc nhiên thật lâu, rốt cục gật gật đầu nói một câu: “Tôi nghe nói hút thuốc lá này cuối cùng đều đi vào, Tống cục có thể là……”

“Tống cục đi vào không được, chú ấy không hút thuốc lá”. Bộ Trọng Hoa dở khóc dở cười, “Người ta chỉ đưa cho chú ấy một túi đồ, bên trong có năm bao, chú ấy còn tưởng rằng đây là năm mươi vạn tiền hối lộ, lúc tới nhà của tôi thì thuận tay kín đáo đưa cho bảo vệ dưới chung  cư, khó khăn lắm mới bị tôi giành lại—— Tôi đường đường là chi đội trưởng lại đi đoạt thuốc lá với bảo vệ, cậu im lặng hút đi”.

Ngô Vu phốc vui lên, rốt cục một tay cũng điểm cháy lên điếu thuốc, thở ra một hơi cười nói: “Cám ơn anh”.

“Cám ơn tôi làm gì, còn có ba bao đưa đến pháp y Cục thành phố, cậu chính là tiện tay thôi”.

“Vẫn cám ơn anh”.

Bộ Trọng Hoa dịch chuyển khỏi ánh mắt, trên mặt không có gì biểu lộ, chốc lát hỏi: “Hút quen rồi sao?”

Ngô Vu nói: “Nếu hút không quen nữa, có thể sẽ đi hút thuốc phiện”.

Ngô Vu không phải là người nghiện thuốc nhất trong chi đội, chí ít không bằng Liêu Cương một ngày hai bao thuốc. Nhưng loại cậu hút lại là loại giá rẻ, hàm lượng nicotin cao, hút ba bốn điếu thuốc liền hết, dường như không có quá nhiều vòng khói phun ra, nghiện loại thuốc như vậy rất không tốt. Bộ Trọng Hoa điểm cậu một cái, nói: “Cậu bớt hút chút đi, đối với sức khỏe không tốt”.

“Quen rồi, khó bỏ”. Ngô Vu hỏi: “Anh bình thường thật sự không hút sao?”

“Không hút”.

“Bị Tống cục ảnh hưởng?”

Làm hình sự trinh sát không hút thuốc lá giống như những lập trình viên không làm thêm giờ, học sinh lớp mười hai không thức đêm, mặc dù không phải là không có, nhưng số lượng ít đến cơ hồ có thể không cần tính, giải thích duy nhất chính là Bộ Trọng Hoa từ nhỏ được Tống cục nuôi lớn, trong gia đình cha lại không dính đến rượu thuốc lá, khả năng con trai trở thành người nghiện thuốc, nghiện rượu là vô cùng nhỏ.

“Cũng không phải”. Bộ Trọng Hoa dừng một chút, nói: “Tôi chỉ là tận lực không động vào những thứ có thể dẫn tới nghiện”.

Ngô Vu thuận miệng hỏi: “Vì sao?”

Ánh sáng từ trong sảnh toà nhà, thuận từng bậc thang hình thành nên một vầng sáng hình quạt, hai bên hình quạt thì bao phủ ở trong màn đêm, tạo thành chênh lệch rõ ràng. Bộ Trọng Hoa đứng tại nơi sáng tối giao thoa, không nhúc nhích nhìn qua trong không khí bụi bặm, mặt bên phản chiếu lấy ánh sáng, nửa ngày mới thấp giọng nói: “Bởi vì nghiện sẽ dẫn đến mềm yếu, khiến người sa ngã, sẽ làm dao động sứ mệnh ban đầu nhất định phải hoàn thành. Một đời người thời gian có thể chuyên chú làm việc lại có hạn, nhiều khi lại không thể không hoàn thành được, tôi không nghĩ đến cuối cùng mình lại không đưa ra được lựa chọn, đây mới là điều khiến cho bản thân hối hận”.

Ngô Vu nhìn về phía anh đứng trong bóng tối, trong lòng đột nhiên nhẹ nhàng khẽ động, có chút cảm xúc mông lung lại mờ mịt theo làn khói hiện lên đầu lưỡi, lập tức tan ra, cuối cùng trừ khử tại giữa hai lá phổi.

Nơi xa đường cái xe tới xe đi, phòng trực ban lóe lên ánh đèn, thiêu thân rì rào nhào đâm vào bóng đèn bên trên. Bọn họ cứ như vậy đứng song vai nhau thật lâu, Ngô Vu hai ngón tay cầm điếu thuốc, nhìn về phía đô thị bầu trời đêm, nhẹ nhàng nói: “Nhưng người trên đời này, làm gì có chuyện không nghiện thứ gì chứ? Như vậy cũng đối với mình quá độc ác rồi. Nếu như cha mẹ anh còn tại thế……”

“Cho nên tôi chỉ nói là nói thôi”. Bộ Trọng Hoa cắt ngang cậu, cười vỗ vỗ vai của cậu, nói: “Đi thôi.”

Ngô Vu không nói gì, gật gật đầu, ánh đỏ tàn thuốc trong màn đêm vạch ra một đường vòng cung, chuẩn xác rơi vào thùng rác.

Ngoại trừ đội hình sự trinh sát thức trắng đêm bận rộn, những ban khác đều đã tan việc, mỗi một tầng khu làm việc đều đắm chìm trong trong bóng tối, chỉ có hành lang chiếu ra ánh sáng như tuyết cô tịch. Hai người bọn họ đều không hẹn mà cùng không đi thang máy, thuận thang bộ từng tầng từng tầng đi lên, tiếng bước chân tại trên cầu thang vang vọng từng tiếng, nghe như từng tầng áp lực từ cấp trên thúc giục kết án, xã hội dư luận dậy sóng, án mạng trong đêm máu, đều trong hô hấp của hai người bọn họ dần dần đi xa, hóa thành mây đen nơi cuối chân trời xa xôi.

“A”, Ngô Vu đột nhiên thoáng nhìn cái gì, khuỷu tay gạt Bộ Trọng Hoa, ra hiệu anh nhìn từ hành lang xuống dưới lầu.

—— Kỹ thuật đội một hàng văn phòng đều đã trống, duy chỉ có cuối cùng phòng giải phẫu đèn đuốc sáng trưng, giống như bên trong còn có người.

Pháp y còn chưa về?

Hai người liếc nhau, Bộ Trọng Hoa nghĩ nghĩ nói: “Chúng ta đi xem một chút.”

Phòng giải phẫu tràn ngập luồng không khí của hệ thống thanh lồng, một bộ thi thể nằm trên bàn inox phần ngực bụng hoàn toàn bị mở ra, bên trong bồn rửa là một hộp bánh gatô lớn cùng mấy đoá hoa bách hợp. Vương chủ nhiệm mặc áo giải phẫu xanh nhạt, đang dùng răng nhiếp nhấc lên màng tim trước vết cắt, hơi nghiêng đầu đối tiểu Quế pháp y nói cái gì đó; Tiểu Quế pháp y trên cổ là máy chụp ảnh số, một bên gật đầu một bên ghi chép, khi thì nhíu mày cẩn thận quan sát buồng tim dưới ánh đèn không hắt bóng*.

(*đây là loại đèn dùng trong giải phẫu)

Cốc cỗ, cửa bị gõ hai lần.

“Các người ở chỗ này ăn liên hoan sao?” Bộ Trọng Hoa đẩy cửa tiến đến cất giọng hỏi.

Vương Cửu Linh khẽ run rẩy, tức giận nói: “Hơn nửa đêm cháu không tới sông Tứ Lí bơi lội chạy đến nhà xác hù dọa người khác làm gì!”

Bộ Trọng Hoa nhìn xem hộp bánh gatô bên trong bồn nước, lại nhìn đồng hồ treo trên tường, tựa hồ ý thức được cái gì, nhưng không nhìn về Vương Cửu Linh. Anh vẫy ra hiệu Ngô Vu cũng tiến vô đây, sau đó đi đến bên cạnh bàn giải phẫu quan sát một lát, đột nhiên hỏi: —— “Cháu nhớ là phần ngực bụng thường do lão Dư mở, chú ấy sao lại đột nhiên cho người khác mở hình chữ Y?”

Vương Cửu Linh không để ý tới anh.

Tiểu Quế pháp y ngó ngó Vương Cửu Linh, nhỏ giọng nói: “Vương chủ nhiệm nói người bị hại tuổi còn nhỏ, mở cổ họng hình chữ Đao (刀) thì quá rõ ràng, mở chữ Y thì có thể dùng cổ áo che lại một chút vết khâu, đưa đi hoả táng cũng tương đối sạch sẽ.”

—— Trên bàn giải phẫu lẳng lặng nằm ngang, chính là người bị hại án 502 Niên Tiểu Bình.

Vương Cửu Linh không lên tiếng cũng không phản bác, phối hợp đem ngực bụng dùng dao cố định lại, nửa ngày mới thở dài nói: “Kỳ thật chết còn có cái gì đẹp hay không, đều là khối thịt đông thôi.”

Bộ Trọng Hoa hướng đồng hồ trên tường đang dần dần tới gần 0 giờ giương lên cái cằm: “Chú  cho thịt đông ăn sinh nhật sao?”

“Gì, ai nói sinh nhật, lão tử mang về nhà mình ăn!” Vương Cửu Linh còn rất mạnh miệng, “Cháu cái tên mặt lừa này hơn nửa đêm tới đây làm gì, việc đều làm xong rồi cháu mới nhớ tới thăm hỏi? Trễ rồi! Không đáng giá!”

“Lúc đầu cũng không nghĩ thăm hỏi chú, cháu và Ngô Vu mới vừa từ bên ngoài ăn xong trở về. Các chú kiểm tra kết quả như thế nào? Có phát hiện mới không?”

Vương Cửu Linh: ……

“Không tính là kiểm tra, chỉ lôi ra tùy tiện cắt miếng, nhìn xem thử có thể có kỳ tích huyền học nào xuất hiện hay không”. Tiểu Quế pháp y tranh thủ thời gian cho Vương chủ nhiệm một cái bậc thang, nói với Bộ Trọng Hoa: “Vẫn là không khác lắm so với kết quả kiểm tra thi thể sơ bộ tại hiện, một miệng vết thương, một vết đâm ở thanh quản, chiều sâu 7.5cm, dài 3.5cm trái phải. Hai mặt vết thương đều tạo thành góc nhọn, hung khí hẳn là dao hai lưỡi, vết thương thủng tim dẫn đến chèn ép màng tim ngoài tử vong.”

“Cái này nào chỉ là không khác lắm, quả thực là giống nhau như đúc.”

Bộ Trọng Hoa thở dài, quay đầu lại hỏi Ngô Vu: “Cậu còn có thể toả sáng lần nữa không?”

Lần trước cũng chính là tại căn phòng này trên bàn giải phẫu, Ngô Vu có một cảm giác không đúng, phát hiện ra DNA Cao Bảo Khang ở giữa hàm răng của Cốc Linh. Ba ánh mắt đồng loạt quăng tới, Ngô Vu trầm mặc một lát, chậm rãi nói: “Linh cảm của tôi đều bị hấp thụ hết do tiêu hóa rồi……”

“Haiz”. Vương chủ nhiệm dở khóc dở cười, khoát khoát tay ra hiệu tiểu Quế pháp y hỗ trợ đem thi thể chuyển về đẩy giường, nói: “Quên đi thôi, lúc đầu vụ án này đã qua giai đoạn có thể tìm kiếm manh mối trên thi thể rồi…… Chú nhìn các cháu không bằng đi sông Tứ Lí thắp ba nén nhan, bái tế thần sông, cố gắng tìm ra tên sống không thấy người chết không thấy xác Cao Bảo Khang sớm một chút. Nếu mà còn tìm không ra, ngày mai lúc này các cháu liền nên cung kính xin lỗi đem Trần Nguyên Lượng mời ra cửa, con của hắn dùng tiền tìm một luật sư danh tiếng, ban ngày vừa đi Cục thành phố dạo một vòng, cháu mà dám trễ một phút thả người thì cẩn thận người ta sẽ muốn cháu và quốc gia bồi thường đó”.

Bộ Trọng Hoa sắc mặt rất không dễ nhìn.

“…… Các anh đều đang tìm Cao Bảo Khang, cũng làm cho tôi lại nhớ tới việc buồn cười kia”. Tiểu Quế pháp y miễn cưỡng nhịn cười: ——’Nam Thành chi đội Nam Thành chi đội, các anh đã đánh rơi Cao Bảo Khang này, Cao Bảo Khang bằng bạc, hay Cao Bảo Khang bằng đồng?” Nếu anh thành thật thì tôi sẽ thưởng cho anh cả 3 Cao Bảo Khang, vàng, bạc và đồng, còn tên sát nhân vô giá trị Cao Bảo Khang kia sẽ chìm ở dưới đáy sông!’

Bộ Trọng Hoa một mặt mặt không biểu tình nhìn qua cô, chỉ có Ngô Vu cổ động a! a! hai tiếng, ai cũng có thể nghe ra cậu cố ý, bởi vì căn bản không ai thấy chỗ mắc cười nằm ở đâu, cậu lại kiệt lực phát ra a từng chữ đều tràn đầy giả dối.

“……” Tiểu Quế pháp y lạnh lùng nói: “Cậu không cười tôi sẽ cảm giác càng tốt hơn một chút.”

Vương chủ nhiệm tự tay đem thi thể đẩy về nhà xác, đóng lại đèn, không gian yên tĩnh lại lần nữa lâm vào bóng tối, chỉ có màn cửa khe hở mơ hồ truyền đến ánh đèn neon trên đường phố đèn, phác hoạ ra bóng ma dưới lớp vải trắng.

Kia là Niên Tiểu Bình.

Cô bé vốn là rất gầy, bị vải trắng bịt kín càng đơn bạc, giống trang giấy trắng bị dán tại chỗ ấy không có phân lượng gì. Dưới giường nằm là một bó hoa, kia là mấy đoá hoa bách hợp lúc tiệm hoa sắp đóng cửa mới vội vàng đi mua, dưới cánh hoa bao trùm lấy một hộp nhỏ, là hộp bánh gatô màu hồng.

Kim giây tíc tắc vang, kim phút dời đi bên trong trục, một ngày mới đến.

Cảnh sát hình sự cùng pháp y trầm mặc đứng trước cửa nhà xác, không biết qua bao lâu, Bộ Trọng Hoa nhẹ nhàng nói: “Niên Tiểu Bình, mười sáu tuổi sinh nhật vui vẻ.”

“Chúng ta bốn phía vấp phải trắc trở, đã cố gắng hết sức, nhưng vẫn không cách nào đi ra khỏi tuyệt cảnh. Nếu như trong cõi u minh thật sự có thần linh đáp ứng nguyện vọng của mỗi người trên đời này vào ngày sinh nhật, chỉ cầu em hồn phách không tiêu tan, trên trời có linh, giúp chúng ta chiếu sáng ra một con đường, vì em trầm oan giải tội”.

“…… Về nhà, về nhà thôi”, Vương chủ nhiệm dùng sức hít vào một hơi, quay người phất tay xua đuổi Ngô Vu cùng tiểu Quế pháp y: “Người trẻ tuổi đừng cố chịu đựng, về nhà đi ngủ đi, sáng sớm ngày mai lại tới họp. Đi ngủ một chút, đi!”

Tiểu Quế pháp y buồn bã ỉu xìu cởi găng tay cùng áo giải phẫu, Ngô Vu cũng vuốt vuốt xương cổ cùng bả vai đau nhức, đang đi về phía thang máy, đột nhiên sau lưng chuông điện thoại di động vang vọng bên ngoài hành lang nhà xác.

“Là tôi”, Bộ Trọng Hoa xem xét điện báo, nhận: “Alo?”

Ngô Vu, Vương chủ nhiệm, tiểu Quế pháp y đều quay đầu nhìn anh, chỉ thấy Bộ Trọng Hoa bỗng nhiên dừng bước lại: “Bọn họ làm thế nào xác định?!”

…… Điện thoại bên kia không biết nói cái gì, mơ hồ nghe thấy âm điệu vô cùng kích động, chốc lát chỉ thấy Bộ Trọng Hoa ngẩng đầu nhìn về phía Ngô Vu, con ngươi có chút mở to, thần sắc phát sinh biến hóa rõ ràng.

“Tôi đã biết”. Hầu kết anh trên dưới lăn một vòng, giống như là kiệt lực nhẫn nhịn lại tất cả cảm xúc, khàn khàn nói: “Cái này để cho người ta đi làm dna so sánh, sau khi có kết quả, bất luận có phải hay không đều lập tức đưa tới phân cục Nam Thành phân cục!”

Bộ Trọng Hoa nhấn tắt điện thoại, tất cả mọi người dường như đều dự cảm thấy cái gì, đáy mắt không tự chủ được lộ ra ánh sáng, Vương chủ nhiệm thậm chí sốt ruột hướng về Bộ Trọng Hoa nửa bước: “Đây là ——“

“Bọn họ tìm ra Cao Bảo Khang.”

Hành lang nhất thời lâm vào kinh ngạc, chấn kinh cùng khó có thể tin, ngay sau đó hết thảy chuyển biến thành vui mừng, từ trong hư không ầm vang đập trúng mỗi người, tiểu Quế pháp y trong nháy mắt thoát lực lảo đảo nửa bước, tựa ở trên tường nói không ra lời.

Vương chủ nhiệm kích động đến một tay che tim: “Làm sao tìm được, tình huống thế nào, hiện tại người ở đâu……”

“Vớt được trên sông”

Bộ Trọng Hoa dừng một chút, trầm giọng nói: “Nói đúng hơn là, ½ Cao Bảo Khang.”