Phải Lòng Lớp Trưởng Lớp Kế Bên

Chương 16

"AAAAAAAAAAAAAAAAAAA....!"

Tiếng la thất thanh vang lên trong căn phòng. Không sai chính xác là nơi cậu đang ở.

Sau khi trói cậu xong anh lấy ra một con dao rồi khắc lên ngực trái cậu ba chữ 'Cố Hi Kiệt'.

Chưa dừng lại ở đó anh còn sát muối lên vết thương của cậu. Vết thương cũ chưa lành hẳn lại có thêm vết tích mới.

Anh mân mê thành quả mình tạo ra rồi tự khen.

"Không tồi".

"Sao cậu không gϊếŧ tôi luôn đi?".

"Gϊếŧ cậu thì không có gì vui cả".

"Cậu có phải có hiểu lầm gì với tôi không?"

"Người hiểu lầm...là cậu mới phải. Ngay từ đầu tôi đã có ý với cậu. Nếu cậu không năm lần bảy lượt ở bên cạnh Trương Hàn Văn tôi sẽ không đối xử với cậu như vậy". Anh vừa nói vừa đưa tay vuốt ve khuôn mặt cậu.

"Phải nói bao nhiêu lần cậu mới hiểu đây.  Người ngoài kia còn rất nhiều cậu cứ cố chấp quấn lấy tôi làm gì?"

"Hahahaaaaaaaa......cậu lại sai rồi. Hiện tại không phải tôi quấn cậu mà là cậu cùng gia đình cậu đang quấn lấy tôi".

"Ý cậu là sao?"

"Vốn dĩ sẽ nói chuyện này cho cậu biết khi hai gia đình ta gặp mặt sắp tới. Nhưng giờ có lẽ cậu cũng nên biết. Tôi và cậu có hôn ước. Trong thời gian sắp tới sẽ tổ chức lễ đính hôn".

"Cậu nói cái gì?! Đính hôn với cậu?! Không bao giờ!"

"Cậu không có quyền quyết định!"

*****

"Thiên Khôi đâu? Mày đem cậu ấy đi đâu rồi?" Hắn túm lấy cổ áo anh tra hỏi.

"Liên quan gì tới mày?" Anh chau mày hỏi lại.

"Mày chắc cũng biết rõ quan hệ của bọn tao là gì?"

"Nhưng mà mày lại không biết quan hệ giữa tao với cậu ấy là gì".

"Ý mày là sao?"

"Chắc cậu ấy chưa nói hoặc quên nói cho mày biết tương lai tao với cậu ấy sẽ kết hôn. Hai bên gia đình cũng đã chọn ngày hết rồi".

"Mày nói cái gì?!"

"Tao không thích nói lần 2".

Hắn nghĩ: Tạ Thiên Khôi, hừ...cậu giỏi lắm. Lại lừa tôi, còn xoay tôi như con rối.

Đừng để tôi gặp lại cậu!

Cũng từ ngày đó hắn dọn khỏi quân khu. Mục đích duy nhất đã không còn thì còn lí do gì ở đó nữa.

*****

Trong căn phòng trống cậu chỉ có một suy nghĩ là phải trốn khỏi đây.

Ngày này qua ngày nọ cậu đều rất khó khăn nghĩ cách. Cậu rất sợ cuối tuần anh trở lại, vậy thì cậu sẽ rất khó hành động. Xung quanh lại toàn là camera, còn có loại giám sát nhất cử nhất động chỉ cần cậu rời khỏi khung hình liền phát ra âm thanh báo động.

Cậu chỉ còn cách làm liều tính thời gian thật chuẩn xác. Cậu phải nhảy ra khỏi cửa sổ trước khi chuông báo động reo lên. Tính đến thời điểm đám người của anh vào đến phòng thì cậu phải nhanh chóng tìm đường rời khỏi.

Nơi cậu đang ở lầu hai, tức là cậu phải nhảy xuống. Theo quan sát thì cũng may chỗ đó có một cây kiểng tròn cao, nếu rơi trúng có thể đỡ hơn một chút.

Nghĩ là làm cậu nhanh chóng nhảy xuống, theo suy nghĩ của cậu thì đáng lẽ cành cây đâm vào phải đau mới đúng sao lại không có cảm giác này. Ngước lên nhìn mới thấy hiện tại cậu đang ở trong lòng của người mà cậu không muốn gặp.

Cậu còn chẳng dám nhìn tiếp cũng không nói gì mặc anh đưa cậu đi đâu thì đi.

Về phòng...

"Hay thật, còn dám bỏ trốn".

"Không thì sao? Cậu tính nhốt tôi ở đây đến bao giờ?" Cậu trả lời một cách máy móc.

"Giờ là lúc để hỏi tôi à?"

"Chuẩn bị đi". Bên ngoài có vài người đến chuẩn bị trang phục cho cậu, cũng như tạo hình cho cậu.

Trên xe...

"Không muốn biết tôi đưa cậu đi đâu?"

"Cậu chịu nói sao?" Cậu mệt mỏi dựa người vào cửa xe.

"Gặp mặt gia đình".

"..." Cậu không cảm xúc nhìn bên ngoài.

Đến nơi...

"Sao hai đứa lại đến cùng nhau?" Mẹ cậu hỏi.

"Là tôi bảo Hi Kiệt đưa thằng bé đến. Nhìn xem Thiên Khôi càng lớn càng khôi ngô". Mẹ anh nói.

"Thương tích sao rồi?" Ba cậu bề ngoài như hỏi cho có nhưng bên trong lại không ngừng quan tâm.

"Đã đỡ hơn nhiều rồi. Ba, mẹ sao không nói cho con biết?"

Ông bà nhìn nhau rồi mẹ cậu nói:

"Mọi người sợ con không kịp thích ứng được chuyện này nên mới..." Mẹ cậu nói.

"Bây giờ được sao?"

"Con à, đây là việc gia đình hai bên ước định từ mấy chục năm trước. Không thể làm trái được".

Thật ra là do ông bà nội của hai bên khi trước đã lập lời thề khi mẹ của hai bên cùng mang thai. Khi đó hai bên đã quyết định phải làm thông gia nhưng khi sinh ra cả hai lại cùng là con trai. Gia đình hai bên cũng không vì chuyện này mà từ bỏ ước định trước đó nên bây giờ anh và cậu cần phải thực hiện.

"Con xem Hi Kiệt kìa người ta còn chưa từng có ý kiến".

"Ba, nhưng mà con..."

"Không nhưng nhị gì hết!"

"Kìa cháu, đừng nóng giận mà nạt nộ thằng bé như vậy. Có phải con không thích Hi Kiệt vì nó là con trai không?" Ông nội anh bảo.

Anh ở bên cười thầm.

Nói đúng hơn là thích con trai nhưng không thích cháu ông thôi.

"Con..."

"Tình cảm có thể từ từ bồi đắp, con đừng làm ông và hai bác bận tâm". Mẹ cậu nói.

Cậu bây giờ chỉ có thể mặc cho số phận.

Mặc dù cậu được về nhà nhưng mà cũng không được vào lại quân khu.

Cậu cảm thấy nhớ ai kia lắm nhưng mà...sao lại cứ có cảm giác gì đó không đúng.

Cậu liền lấy điện thoại gọi cho anh họ tìm Hoàng.

"Thiên Khôi, cậu khoẻ chưa?".

"Ừm...cậu và mọi người thế nào rồi?"

"Mọi người vẫn bình thường. À mà Hàn Văn cậu ấy.."

Nghe đến đây cậu bắt đầu thấy lo.

"Cậu ấy làm sao?"

"Cậu ấy về rồi?"

"Về rồi?"

"Ừ, cậu ấy không nói không rằng đã dọn đồ rời khỏi rồi".

Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện, lòng cậu lại rối.

Cậu nhân lúc mẹ đi ra ngoài cũng xin theo, rồi lén đi đến nhà tìm hắn.

"Con chào chú".

"Ủa, là Thiên Khôi sao con?"

"Dạ, chú không khoẻ không ạ?"

"Chú khoẻ, con đến tìm Hàn Văn hả?"

"Dạ, cậu ấy có ở nhà không chú".

"À thằng bé đi du học rồi con. Chú vừa tiễn nó từ sân bay về đây".

"Dạ?!"

"Con tìm nó có chuyện gì gấp sao?"

"Dạ không, thưa chú con về".

Cậu hụt hẫng bước từng bước trên đường. Đã vậy trời con gieo từng hạt mưa rơi đến thảm như tâm trạng cậu hiện giờ vậy.

Cậu quay về nhà trong tình trạng ướt sũng.

Gia đình cậu và gia đình anh đều có mặt.

"Lúc nãy con đi đâu vậy hả? Làm mọi người đều chạy đi khắp nơi tìm con". Ba cậu nói.

"Muốn đi đâu sao không nói với mẹ, mẹ cho người chở con đến đó. Con như vậy sẽ làm mọi người lo lắm biết không?" Mẹ cậu tiếp lời.

"Khôi à, con có chỗ nào không thoải mái sao?" Mẹ anh hỏi.

"..." Cậu quay lưng bất động.

"Con sao vậy? Bác hỏi sao không trả lời?" Mẹ cậu hỏi.

"Cái thằng này, rốt cuộc con muốn cái gì?!" Ba cậu lớn tiếng.

"Anh Tạ, có gì từ từ nói. Anh xem người thằng nhỏ ướt đẫm thế kia. Anh để nó lên thay đồ, không lại sinh bệnh".

Cậu ngay lúc này liền đến đối mặt họ.

"Ba hỏi con muốn cái gì?"

Tất cả nhìn cậu, cậu nói tiếp.

"Con muốn chết, ba gϊếŧ con đi. Đừng tra tấn tinh thần con nữa! Con mệt lắm rồi!"