[Phần 1] Bảo Bối À!

Chương 19

"Tránh đường! Tránh đường!". Từ xa bỗng có tiếng hô vọng lại, theo đó là tiếng vó ngựa dồn dập. Hashi cùng Yuku nhìn sang, chỉ thấy một đoàn nhân mã đang phi như bay đến chỗ hai nàng.  Bọn họ nhắm chừng hơn chục người, ăn vận lại kỉ cương đẹp đẽ, xem chừng là binh lính.

Yuku nhanh chóng giật cương, kéo con ngựa dẹp qua một bên nhường đường.

Đoàn người sớm tới nơi, chạy vụt qua hai nàng, kéo theo bụi đất mù trời. Yuku liền giơ tay áo lên che chắn cho cả nàng cùng Hashi.

Tới khi toán lính đi xa, nàng mới hạ tay xuống. Đang định hỏi Hashi có sao không, lại thấy khuôn mặt nhìn nghiêng của nàng ấy đầy hồ nghi, tròng mắt ngưng trọng nhìn theo đám người ban nãy.

"Có chuyện gì sao?". Yuku hỏi nhỏ. Lông mày của Hashi mà chau lại, nhất định sẽ có chuyện không hay.

"Ừ". Hashi gật nhẹ đầu, hàng mày khẽ chau lại thật. "Yuku, cô ban nãy có nhìn thấy người đàn ông ăn vận sang trọng nhất trong đám người vừa rồi không?"

"Có. Tên đó có gì khác lạ sao?". Yuku không hiểu hỏi.

"Trên người hắn, phát ra khí tức không tầm thường... Rất khó chịu". Hashi trả lời. Vừa rồi tên kia đi qua nàng, qua vạt áo bị gió thổi bay phất phơ của Yuku nàng có nhìn thấy hắn... Nhưng điều Hashi không ngờ tới là hắn vừa lúc cũng nhìn nàng, ánh nhìn vô cùng kì lạ.

Ánh mắt đó tuy vô hồn trống rỗng, mang theo sự chết chóc kì lạ nhưng lại ẩn chứa một ngọn lửa sâu thẳm khiến nàng lạnh sống lưng.

Mà suy nghĩ đầu tiên khi Hashi nhìn vào đôi mắt hắn chính là: Ngọn lửa đó, chỉ biểu thị một chữ hận!

Yuku nhìn sắc mặt của Hashi, khẽ khàng hỏi: " Nàng có muốn biết rõ hơn không?"

Thực ra c âu hỏi này đang cuốn lấy Hashi. Nàng đảo mắt, miệng đang định nói bỏ đi thì lại nhìn trúng một thứ.

"Yuku, đó là cái gì? Chúng ta xuống xem".

Hai nàng xuống ngựa, nhặt thứ trên mặt đất lên xem. Là một mảnh ngọc xanh, màu sắc trong trẻo lại trơn láng, thực sự là đồ tốt. Mặt sau mảnh ngọc lại khắc dòng chữ nhỏ. Hashi ngẫm nghĩ. Thứ này có lẽ của nam tử kia. Xưa nay người Nhật bản ăn mặc luôn chú ý đến phụ kiện bên người, mà mảnh ngọc này cùng màu sắc trang phục của người kia hợp lại như cùng được làm ra một bộ vậy.

Hashi đưa mảnh ngọc qua cho Yuku: "Cô có thể nhìn giúp ta một chút không? Hình như là một dòng chữ".

Yuku đón lấy mảnh ngọc, dụng thuật nhìn kĩ. "Hashi, hình như là một cái tên. Trên này ghi 'Danake' ".

Đây là lần đầu tiên Yuku gọi thẳng tên Hashi, thay vì gọi nàng là thánh nữ. Bất quá, cả hai một chút cũng không có để ý, như một chuyện tự nhiên đã là như vậy.

"Danake?". Hashi hỏi lại, hình như là tên của một cô gái.

"Ừ. Chỉ có ghi như vậy!". Yuku khẳng định, đưa lại mảnh ngọc cho Hashi.

Hashi chăm chú nhìn mảnh ngọc, ánh mắt sắc sảo nhìn lên: "Yuku, ta tuy ngại rắc rối, nhưng chuyện này có gì đó khiến ta khó bỏ qua..  Chúng ta tìm họ nhé?"

Yuku gật đầu, chỉ cần nàng muốn, như thế nào cũng là theo ý nàng đi: "Vậy chúng ta đuổi theo, nhưng có gì không ổn sao?". Yuku chỉ lo tới an nguy của Hashi.

Hashi chớp mắt. Nàng cũng không biết, nhưng người kia quá không bình thường. Hơn nữa nếu nàng không chuẩn bị trước, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì liền chỉ có thể bị động khó thoát. Hashi ý đã quyết, kéo tay Yuku lên ngựa: "Xem trò vui cũng là một cái thú, đi thôi".

Nhưng mà lên ngựa... lại là chút khó khăn với Hashi nha...

"Nàng có tự lên được không vậy?" Yuku nhìn nàng, trong mắt toàn là ý cười.

Hashi nghe xong nhìn Yuku, thấy được đôi mắt kia trong lòng lại nhột nhột... Tại con ngựa này chân dài hơn nàng chứ bộ!

Cuối cùng vẫn là Yuku săn sóc đỡ nàng lên. Hashi trong lòng vừa xấu hổ vừa buồn bực, nhưng ngoài mặt biểu cảm vẫn tĩnh như hồ nước thu, hướng Yuku nhẹ giọng: "Rảnh rỗi cô dạy ta cưỡi ngựa đi!".

Yuku cười cười đáp ứng nàng. Bất quá trong lòng thầm nghĩ nàng cứ như vậy là tốt nhất, có thể ngồi cùng nàng một ngựa. Thế gian này có lẽ cũng không có ai như Yuku, người nàng thích tuy không thấu tình cảm của nàng, nhưng nàng vẫn được ở cạnh nàng ấy, gần gũi nàng ấy. Tư vị này vừa đắng chát, lại vừa ngọt ngào.

Hai nàng thúc ngựa chạy theo hướng toán lính vừa rồi đi qua, thẳng một lúc sau Hashi đã ngửi thấy loại khí tức khó chịu kia. Loại mùi vô cùng kì lạ... như mùi tử thi cùng oán khí hòa vào nhau, lại có gì đó nàng không thể định rõ. Hashi lần theo khí tức đó, chỉ hướng cho Yuku.

Hai bên đường càng lúc càng vắng người, mặt trời cũng dần ngả về tây. Hai người chạy qua vài ngóc ngách, trước mặt đột nhiên hiện ra một ngôi thành rộng, gọi là nguy nga tráng lệ cũng không quá lắm.

Mà Hashi nhìn thấy ngôi thành này, đáy lòng giật nảy một cái. Sao nơi này tà khí lại nặng như vậy? Nhìn đâu cũng là một màu chết chóc. Hơn nữa dựng ở nơi khá biệt lập.

Quanh quẩn một chút, bỗng Yuku nhìn thấy một lão nhân chống gậy. Ngoài người này ra xung quanh rất vắng vẻ chẳng có ai. Hai nàng đành thúc ngựa đến trước lão nhân kia hỏi chuyện.