[Phần 1] Bảo Bối À!

Chương 42

Hashi để nàng từ từ dẫn mình vào trong làng. Tay Yuku siết nhẹ trường kiếm, nhưng dáng vẻ bình thản, cùng với Hashi một mảnh thong dong tiến càng lúc càng sâu vào ngôi làng.

Tuyết rơi nhè nhẹ cũng không lạnh lắm, ngược lại Hashi thấy lưng mình ướt đẫm mồ hôi.

Sao vào càng sâu nguồn khí tà ác đó lại càng nhạt vậy? Trực giác mách bảo Hashi đây chỉ là cơn gió lặng lẽ trước dông tố thực sự.

Cổ tay bị Yuku đột nhiên dùng lực kéo mạnh một cái, thân thể Hashi lao về phía trước, tiếng gió vụt qua sau đầu. Hoảng hồn nhìn lại thì thấy một lão nông tay cầm dao rựa vừa chặt xuống.

Cùng lúc đó không biết từ đâu một tốp người khác túa ra, bao vây lấy hai nàng. Trên tay họ cầm vũ khí, thân thể vài người lơ lửng trên không trung.

Bắt đầu rồi!

Yuku nhanh chóng ứng chiến, nhưng thấy là con người nàng không mở sát giới, chỉ dùng chuôi kiếm mà đánh, lại bảo vệ Hashi nên có chút khó khăn. Hashi không muốn làm vướng tay chân nàng, vội né trái né phải, thuận tay rút cổ cầm đàn lên một khúc Tiêu Hồn.

Đám người như cũ vẫn lơ lửng, yêu khí lởn vởn quấn quanh người họ. Tay một cô gái vừa động, tất cả nhất loạt xông lên.

Hashi ngây ngẩn cả người. Họ không phải bị trúng Thôi miên thuật rồi bị yêu khí chế ngự sao?

Yuku tiếp tục chắn trước mặt nàng giương cung bạt kiếm. Hashi thấy tình thế nguy cấp vội cất đàn rồi nấp qua một bên. Nhưng vòng vây quá chặt, thân hình vừa chuyển liền bị hai ba người cầm dao vung tới.

"Soạt". Tiếng trường kiếm sắc bén được rút ra khỏi vỏ, kim quang sáng loáng thấp thoáng phản chiếu lên mặt Hashi. Máu phun từng giọt bắn lên mặt nàng.

Yuku đã hạ thủ với những người này? Hashi trợn mắt ngây ngẩn, nhưng ngay sau đó nhanh chóng rút trủy thủ ra đâm chém tự vệ.

Những người kia không phải là người. Nói đúng hơn họ như những cái xác không tồn tại. Cứ mỗi người chết nằm xuống liền hoá thành luồng yêu khí quỷ dị biến mất. Thảo nào khúc Tiêu Hồn không có ảnh hưởng với họ. Thật may mắn Yuku sớm nhận ra điều này.

Vì không còn trở ngại, rất nhanh cuộc chiến đã kết thúc. Xung quanh hai nàng lơ lửng những luồng khí đen, nhanh chóng phát tán không còn dấu vết. Yêu khí trong làng bắt đầu tản mát, không gian dần trong lành hơn.

Yuku tra kiếm vào vỏ, quay đầu nhìn lại Hashi. Vết máu ban nãy cũng đã hoá thành yêu khí bay đi, khuôn mặt nàng khôi phục lại sự trong trẻo.

Hashi đón lấy ánh mắt nàng, khoé môi lạnh nhạt cong lên, ánh mắt sâu thẳm ngời sáng.

Như một lời cảm ơn lặng lẽ gửi đến nàng.

Yuku không tự chủ được cười lên, lại bước đến nhìn Hashi, xác định nàng không bị thương mới siết lấy tay nàng tiếp tục tiến sâu vào bên trong.

Hashi cảm nhận hơi ấm khô ráo từ bàn tay của Yuku, chợt nhận ra đã được nàng nắm lấy nhiều lần, nhưng lại không biết lưu tâm trân trọng hơi ấm này một chút.

Mà cũng không dám trân trọng.

Cứ như vậy lặng lẽ kéo nhau đi, che chở bảo vệ.

Cả hai đều không nhận ra khoé môi ái nhân của mình đều nhàn nhạt ý cười vững tâm cùng tin tưởng.

Tuyết vẫn rơi, nhẹ nhàng phủ lên vạn vật.

Khoảng khắc bình yên không kéo dài, một luồng khí tức quen thuộc nhỏ nhoi chợt lướt qua mũi Hashi, tay nàng vội níu lấy Yuku đang đi phía trước. Yuku thức thời đứng lại, quay đầu nhìn nàng.

Hashi chỉ tay về hướng bên trái: "Có một luồng yêu khí rất nhỏ ở bên đây. Chúng ta cứ qua đó xem trước?"

Yuku gật đầu chuyển hướng. Hai nàng đi rất lâu men theo một con đường nhỏ, trước mặt hiện ra một quả đồi cao.

Không biết tới trong làng lại có con đường kì lạ dẫn tới đây. Hashi liếc Yuku một cái, nhận được cái gật đầu của nàng mới lấy ngón tay chỉ chỉ: "Ở trong đó".

Yuku theo hướng nàng chỉ, dụng thuật quan sát kĩ. Nơi đó là một hang đá nhưng cảm giác sâu rộng miên man, bị cỏ cây cùng tuyết phủ che lấp cửa hang. Hashi nheo mắt, yêu khí kia rất mỏng nhưng phần tà ác lại không thể xem thường, lúc này đang từ cái cửa hang thoát ra một luồng nhỏ như sợi tơ.

Yuku kéo Hashi một cái, nàng cũng nhanh chóng bám theo Yuku tiếp cận cửa hang.

"Thánh nữ, muốn xông vào luôn hay thăm dò trước đây?". Yuku mở miệng hỏi thật khẽ, nhìn sắc mặt Hashi nàng cũng không thể xem nhẹ chuyện này.

Hashi liếc mắt nhìn cửa hang: "Chúng ta đi càn quét mà. Phá!".

Yuku cười nhẹ, trường kiếm rút ra phóng một đạo kình lực về phía cửa hang. Kình lực rất nhỏ lại rất nhẹ, nhưng ngấm vào từng tấc đá trong hang làm nó rung chuyển.

Điều không ngờ tới lại bất ngờ xảy ra. Trong hang đá truyền ra âm thanh huyôn náo, sau đó rất nhanh nhiều người tán loạn chạy vụt ra. Đa phần vận nông phục hoặc đồ của người dân bình thường. Lúc này ai nấy đều rất hoảng sợ, có lẽ vì sợ dư chấn của kình lực Yuku làm hang đá lay chuyển nếu sập xuống sẽ đè chết họ. Lại thấy Hashi và Yuku đứng cách đó không xa, trên mặt bọn họ ai cũng ngơ ngác nhìn.

Hai nàng không thể nghĩ có tình huống này, chỉ quan sát bọn họ. Yuku bỗng hiểu ra, ghé tai Hashi nói:" Hashi, bọn họ liệu có phải là người trong làng còn sống sót?".

Hashi cũng cảm thấy khả năng này rất lớn, gật nhẹ đầu. Yêu khí kia nặng như vậy, lại xem những người này ai cũng gầy gò ốm yếu, nếu họ không trốn ra đây sinh sống có lẽ đã chết như mấy cái xác ban nãy.

Đám người kia an toàn ra khỏi hang cũng bình tĩnh lại, thấy Yuku và Hashi đều là người thì cũng không sợ hãi. Một lão nhân trong đó cất giọng: "Hai cô là...?".

"Bọn ta muốn tìm nhà tiên tri Yogen nên mới đến đây". Hashi nhẹ nhàng đáp lại. Những người trong ngôi làng này chỉ là người bình thường, nhưng Yogen tính tình vốn cổ quái, khi tới nơi này mai danh ẩn tích nghe nói cũng biến thân thành người đi hỏi chuyện, còn rất tự nhiên nói cho họ biết ông ta là ai bêu riếu khắp nơi. Thiết nghĩ nếu gặp được những lão tiền bối ở đây hỏi chuyện, có lẽ các nàng cũng sớm tìm được Yogen.

Chỉ thấy một lão nhân khác bước ra, vẻ mặt hiền lành già cỗi. Ông vuốt chòm râu dài bạc trắng, dáng đứng khom người ngẩng đầu hỏi hai nàng:

"Các cô là tiểu Hỏa thần và thánh nữ Hashi của đền Kakage đó sao?"