[Phần 2] Bảo Bối À!

Chương 13

Thời tiết rất đẹp, đúng là rất phù hợp cho một cái ôm.

Nhưng mà Hashi nghe xong chỉ liếc một cái, rồi thản nhiên vòng qua Yuku, muốn về chỗ.

"Yahh!!"

Ngược quá ngược! Nhưng đâu có dễ dữ vậy, Hashi vừa lướt qua, Yuku nhanh chóng xoay người ôm từ sau lưng cô.

"Hôm nay chưa có ôm, hôm qua cũng không ôm a~". Vai kề vai, ai đó rủ rỉ. Hashi chưa định thần nên không trả lời.

«Ồ.. bị ôm rồi». Hashi chớp mắt, nhưng không đẩy Yuku ra. Ai đó nhẹ nhàng ôm cô, ló đầu qua khỏi vai nhìn nhìn cô.

«Ngốc quá, nhìn sẽ phải hối hận đấy...».

Suy nghĩ này bật ra trong đầu, Hashi đã xoay khuôn mặt mình lại đối mắt với cô, đôi mắt đen thăm thẳm lạnh băng chiếu vào tròng mắt lấp lánh như đá vỏ chai của Yuku.

"Đã sợ một ai đó, sao lại thích ôm thứ mình sợ vào lòng?"

Hashi nói ra câu này không chút cảm xúc, nhưng nghe vào tai lại thành lời cảnh cáo không khoan nhượng.

Quả nhiên, Yuku như bị dội một gáo nước lạnh buốt. Cô khựng lại, từ từ buông Hashi ra.

Cô không thích ánh mắt đó, cô lại càng không muốn Hashi không vừa lòng.

Chỉ là Hashi không thích ôm sao?

«Dám làm mà có nhiêu đó gan thôi à?»

Hashi lại không nhịn được, cuối cùng cô khẽ cười, tựa vào cạnh bàn đối diện. Hình như hù dọa hơi quá mất rồi, cô chỉ muốn Yuku không tùy tiện thôi, ai ngờ người nào đó lại ... như vậy, làm Hashi cảm thấy mình mới phạm một tội ác không thể dung thứ. Nhưng Hashi không có ý định giải thích, chỉ là lần sau sẽ không giả vờ dọa người khác nữa.

"Yuu không ôm nữa à?"

Yuku không trả lời. Hashi lén chép miệng, tội lỗi, làm người ta không trả lời nổi luôn rồi.

"Yuu, muốn biết tại sao Yuu hay sợ Shi không?"

Câu hỏi đột ngột này đúng là thu hút được sự chú ý của Yuku. "Tại sao?"

"Yuu rất tin vào mắt nhìn người của mình?". Hashi không trả lời luôn, cô theo sát mọi biểu cảm của Yuku.

"Ừ.. thường sẽ không tùy tiện đánh giá người khác mà để ý thời gian dài.. trên thực tế khảo nghiệm thử rất ít khi nhìn nhầm người". Hơn nữa trải qua nhiều chuyện, giác quan nhạy bén hơn, chỉ là, có vài ngoại lệ. Có điều Hashi tự nhiên nói với cô mấy thứ này làm gì?

"Yuu hiểu được Shi không?". Hashi cười hỏi, có chút biết được câu trả lời.

"Sau một năm học chung rút ra được vài thứ...cũng không hiểu được quá nhiều". Kể cả giờ thân thiết hơn cũng là vì cảm giác rồi tự nhiên xích gần, không hẳn vì thấu hiểu nhau.

Hashi gật đầu. "Yuu từng nói Shi biết được nội tâm Yuu?". Dù Hashi chẳng bao giờ nắm chắc mình hiểu được bất cứ ai.

"Ừ". Với Yuku hiện tại đây là điều không nghi ngờ.

"Một người nhìn thấu người khác lại bị ai đó nắm bắt mà không nhìn thấu được người kia.. thấy bất an là điều tất nhiên thôi. Shi nghĩ vậy"

"Ồ vậy sao..". Yuku xuýt xoa khe khẽ. "Vậy hiểu rồi.. ừm hiểu, ha ha. Tự nhiên biết rồi thấy thoải mái ghê"

Hashi nhìn cô, cuối cùng cũng đánh lạc hướng thành công, chịu cười lại rồi, có điều...

Lúc này Yuku ngẫm nghĩ xong, liền với lấy chai nước muốn uống. Hashi nhìn động tác của cô, không hiểu sao dấy lên một suy nghĩ.

Rõ ràng Yuu rất phóng khoáng, từ từng cử chỉ, biểu cảm, cách tư duy hay  hành động... nhìn như thế nào đều toả ra thứ ánh sáng chói mắt, làm người ta yêu thích, vừa bất cần ngang ngạnh vừa sâu sắc tinh tế, để ý lại toát ra vẻ đáng yêu khó tả, nhưng nụ cười vừa rồi, cô chỉ thấy nó ngây thơ trong sáng như đứa trẻ.

Một đứa trẻ ấm áp chân thật nhất.

Lí do Yuu nói sợ cô, Hashi biết, còn có vì không muốn cô phật ý, bất chấp nguyên do yêu thích cô, coi trọng cô.

Chắc cũng giống như cô, không cưỡng lại được sự gần gũi và vui vẻ mà Yuku mang tới, để cô vô tư xâm nhập cuộc sống của mình. 

"Về nhà nhớ học bài nha"

Nhắc đến việc mình không thích, mặt Yuku nhanh chóng xịu xuống: "Ò".

_______________

Đã làm người thì phải sống cho đáng làm người!

Đã học thì phải cho ra nhẽ học!

Bạn Yuku khẳng định quyết tâm của mình xong, rất dứt khoát mà mở sách, Hashi bảo ôn gì thì ôn nấy, còn học thêm chút từ vựng trong chương trình học.

Aiz, không thể để con người mặt lạnh đó thất vọng a~. Nếu không cô cũng thấy tội lỗi như đang làm sai với Boss nhà mình vậy.

[ Yuku, mai có kiểm tra môn gì không vậy?]

Ôi Boss vẫn là Boss, linh ghê, vừa nghĩ tới Boss đã nhắn tin sang rồi. Yuku cầm điện thoại trả lời, sao hôm nay Boss lại hạ cố nhắn tin cho cô vậy trời.

[ Không, ôn tiếng anh, làm bài tập làm văn, toán lí giải bài tập, có làm tóm tắt văn học nữa. Tổ của Boss làm chưa? ]

Boss gửi một icon mệt mỏi. [ Chưa nữa, vậy Likawa lại phải thức khuya]

Bạn Yuku nghe xong thật xót. Boss học bình thường đã rất mệt, cũng tại giỏi nên hay bị giao việc, mà Boss của cô ngại giao tiếp nên cũng không từ chối, cuối cùng tự ôm việc vào người.

[ Mệt a~ Boss ơi đừng thức khuya, bài đó là tóm tắt ý nghĩa thơ Haiku đúng không? Yuku làm cho này, Yuku giỏi văn! ]

Ngàn vạn lần mong Boss lười biếng một lần, nhưng bên kia Boss vẫn bản lĩnh như mọi lần. "Không, Likawa tự làm được rồi. Yuku lo học bài đi"

[ Được rồi, vậy Boss phải ngủ sớm. Qua 12 giờ đêm da không thể tái tạo sẽ xấu sẽ làm bài không tốt!!]

Boss là ai chứ, không nói hai lời, Yuku cũng chưa bao giờ trái ý đành dặn dò thế thôi.

[ Ừ Yuku cũng vậy ]

Yuku trong lòng rất vui vẻ, mấy khi Boss nói nhiều như vậy, ôn nhu ấm áp a~

[ Yuku đang học tiếng anh này, hứa với Hashi rồi nên phải ráng a~ ]

[ Dạo này thấy hai người thân quá ha! ]. Boss trả lời, giọng điệu rất bình thường. Nhưng chuông cảnh báo trong đầu Yuku đã rung lên, một nỗi bất an nhanh chóng trào đến.

[ Hashi là người rất đặc biệt, dù trước đây tiếp xúc rồi nhưng giờ Yuku mới nhận ra]. Cô không muốn nói nhiều về chủ đề này, nhưng vẫn theo thói quen chia sẻ với Likawa. [ Lần đầu tiên Yuku sợ một ai đó khác ngoài Boss, nhưng cảm giác giữa hai người là khác nhau ]

[ Khác? ]

[ Boss là một cảm giác, Yuku chẳng hiểu gì về Boss nhưng lại tin tưởng Boss. Boss ơi Boss rất tốt nha. Điểm nào cũng tốt, rất hiếm có ai như Boss ]

[ Likawa thấy Hashi cũng rất tốt mà? ]

[ Không, Hashi nhiều khuyết điểm, Hashi cũng thừa nhận điều đó. Nhưng Hashi nắm bắt Yuku rất tốt. Boss ơi giá Yuku cũng nắm bắt được hiểu được Boss như vậy]

[ Ừ ]. Boss rất bình thường. [ Hình như Hashi rất thích chơi với Yuku đó, Likawa thấy vậy. Hai người chơi thân với nhau rất hay ]

Yuku lập tức chuyển chủ đề: [ Không nói chuyện này nữa, Boss học bài chưa? ]

[ Ừ bây giờ học. Bye bye ]

[ Boss học bài vui vẻ! Nhớ ngủ sớm học bài cho tốt! ]

Boss chỉ nhấn like. Yuku tắt điện thoại, sâu trong tâm khảm thầm thở phào ra một tiếng.

Ít nhất là lần này, cô mơ hồ nhận ra Boss muốn nói gì.

Lại là muốn đẩy cô đi.

Rõ ràng con người đó thật lạnh nhạt, nhưng ở một mặt nào đó với cô lại đầy quan tâm, đầy ấm áp, cứ như vậy xoa dịu cô, bù đắp cho cô.

Cô chỉ khát khao một tình bạn như thế, với một người như thế, chỉ là, thành tâm trao đi không được người kia chấp nhận, cái gì cũng không nhận.

Nhưng con người đó vẫn tốt đẹp, vẫn không bỏ mặc cô. Sao cô không biết Likawa đang muốn kéo cô Hashi làm bạn thân chứ. Rồi rời xa cô ấy.

Rõ ràng biết là sớm muộn đó cũng là kết quả tất yếu, nhưng trước khi nó xảy ra sao lại vẫn tham luyến.

Sao cứ tin tưởng yêu mến một người, sao người đó lại quá xa, phấn đấu thế nào cố gắng ra sao..

Cũng không thể chạm tới!

Mà tối nay cô cũng không nhắn tin với Hashi.. Sực nhớ ra, Yuku sang hộp thư.

[ Yuu ]

Tin nhắn chỉ có một chữ, nhưng Shi Shi mấy khi chịu nhắn sang trước.

[ Shi ]

Bên kia nhanh chóng nhắn lại: [ Giúp Shi một việc ]

[ Sao thế? ]. Đột nhiên Yuku cảm thấy Boss và Shi đúng là hai thái cực khác biệt.

[ Từ nhà Yuu ra nhà sách tiện không? Mua cho Shi vài thứ ]. Hashi thở dài. Mai phải làm sơ đồ tóm tắt văn học, nhưng cô thiếu vài thứ trang trí rồi. Mẹ không cho cô đi bất cứ đâu nếu quá 8h tối, Hashi đành hỏi Yuku vậy.

[ Ừ, nhưng giờ mua làm sao đưa cho Shi? ]. Cô không biết nhà Hashi.

[ Mua đi, mai đưa, trên lớp làm là kịp. Cám ơn Yuu ]

[Ừ làm kịp không? ]. Cái này Boss phải thức khuya để làm á nha, lấy thời gian trên lớp mà Hashi làm kịp sao?

[ Được chứ, Yuu mua giúp là được. Thực ra Hashi chỉ trang trí, Tanako với Yuu làm phần chính rồi còn gì ].

Bài này chia theo tổ, tổ Hashi có Yuku, Tanako, Tanaka, hai người nữa. Hashi lười biếng không thèm nhận làm chính nên Yuku nhận luôn rồi, Tanako học văn ổn nên cũng làm cùng, các bạn còn lại tự chia phần.

[ Ok ]

[ Ừ thế mua cái gì? ]

Hashi liệt kê, Yuku lưu tin nhắn, rồi.. 

[ *ôm ôm* ]

Giọng điệu rất vui vẻ bình thường. Hashi nhắn lại vẻ mặt cô hồn.

[ == ]

Yuku không có tâm trạng, đành tạm biệt cô rồi chuẩn bị đi mua đồ thật.

Dù sao Boss như vậy cô cũng không lạ lùng, thời gian tới chỉ cần để ý hơn, không để Boss nói tới chuyện đó nữa là được. Yuku quyết định không nặng nề nữa, xách giày ra khỏi cửa.

Còn về Hashi.. đương nhiên cô không muốn việc này ảnh hưởng tới quan hệ giữa hai người, Hashi là Hashi, không phải dễ dàng mà làm bạn được. Nếu cô tuyệt giao với cô ấy, Boss nhất định sẽ không hài lòng, cô cũng không phải loại người kém cỏi không biết đúng sai như vậy. Hơn nữa chẳng có lí do gì để kéo Hashi vào việc giữa cô và Boss, dù rằng..

Dù rằng nếu không có Hashi, Boss sẽ không thể nói như vậy.

Nhưng vì đã là kết quả tất yếu, nên có hay không có, sớm muộn gì cô cũng phải đối mặt thôi.

Vẫn là bỏ qua đi, không suy nghĩ nhiều nữa. Yuku đã đi đến trước cửa hàng sách trong phố, cô nhanh chóng bước vào, lục lọi một hồi là lấy đủ đồ Hashi cần.

Ừm mua thêm bút, cô đang thiếu, Yuku loay hoay mất một lúc, lại lấy thêm cây bút nữa. Lúc sáng lên lảng vảng chỗ Hashi, cô nghịch nghịch bóp viết thấy Hashi cũng chỉ có một cây bút, mua tặng cũng tốt lắm. Bút này tốt này, xài lâu, viết cũng mượt, ai kia đỡ tốn công đi mua đồ.

_____________________

Chị em một nhà - câu chuyện nhỏ nhạt nhẽo. (1)

Sazuki: Chị, Samuel nói, anh í hâm mộ tiền bối Jisoo của Blackpink!

Hashi: Ừ, nên?

Sazuki: *ôm ngực quằn quại* Em chết mất! Em chết mất huuhuuhuu!! Em mới là chính cung mà! Nếu chồng chị lúc nào cũng e ấp hình bóng khác chị có vui được không??????

Hashi: Chính cung mà chồng còn chẳng biết là con mặt mo nào á?

Sazuki: TUI LÀ.. *nhỏ giọng* chính cung bị đày vào lãnh cung, được chưa?

Hashi: *thầm cười khinh bỉ* Ừ được rồi, lấy chị quả táo!