[Phần 2] Bảo Bối À!

Chương 31

Một ngày cuối tháng sáu thời tiết u ám hết mức, bạn Hashi chủ động nhắn tin cho bạn Yuku.

[ Yuu ], ngắn gọn súc tích. Thực ra chẳng phải vấn đề gì to tát, chỉ là một đêm sắp ngủ nhớ tới Yuku, bạn Hashi chợt nhận ra dạo này mình ỷ lại Yuku nhiều quá. Từ những thứ nho nhỏ luôn là Yuku chủ động quan tâm cô, có thể do vậy mới dẫn đến thứ cảm xúc kì quặc mới xuất hiện gần đây của cô, nên Hashi không muốn phụ thuộc nữa.

[ Ồ de, hôm nay Shi nhắn cho Yuu kìa haha ], lúc bạn Yuku trả lời thì trời đã tối hẳn, Hashi nhìn nền trời tối sẫm qua khung cửa sổ, thầm nhủ hôm nay là chủ nhật, Yuku không có việc bận ở đâu, trả lời trễ như vậy thật hiếm.

[ Nay Yuu bận à? ]

[ Không, rảnh mà, sao thế? ]

[ Cậu khác thường ]

Yuku ngồi trong căn phòng lờ mờ sáng, không hiểu lắm.

[ Sao lại khác thường? ]

Hashi không biết nói sao, nếu nói là khác thường vì cậu trả lời tin nhắn trễ hơn bình thường thì thật là trẻ con quá.  [ Không có gì, bạn ăn gì chưa? ]

[ Vừa ăn xong rồi. Hamburger rất ngon. Shi ăn chưa? ]

Ăn tối là Hamburger? [ Cậu không ăn ở nhà à? ]

[ Nae ]. Yuku hơi chột dạ, [ Yuu cũng thường không ăn ở nhà mà ].

Hashi lại ngẩn ra, đúng rồi, bình thường chỉ có Yuu hỏi cô ăn chưa tắm chưa học bài chưa, chứ cô chưa bao giờ để tâm lắm đến Yuku như thế, bây giờ nghe Yuku nói cô mới biết.

[ Đừng ăn như vậy không tốt đâu ]

[ Chịu thôi biết làm sao được, có gì ăn đâu ]

Đến đây Hashi bắt đầu không hiểu.

[ Không có gì ăn là sao? Bộ nhà Yuu không nấu cơm sao? ]

Thế mà câu trả lời lại là, [ Ừ ]

Hashi kinh ngạc. Ở nhà cô, đến bữa nấu cơm trễ sẽ bị mẹ mắng, nấu cơm không ngon thì bị chê, nấu cơm phải đủ món bla bla..., cô ở nhà chắc cũng chỉ nấu cơm là chính.

Thế mà nhà Yuku lại còn không nấu ăn?

Gia đình nhưng lại không ngồi chung ăn với nhau bữa cơm tối sao?

[ Sao bạn không tự nấu cơm? Rồi mời cả nhà cùng ăn? ]

Yuku vò đầu, dựa vào mảnh tường lạnh băng.

[ Tại sao Yuu lại phải làm như thế chứ? ]

.... Hashi quyết định không nhắc tới cơm nước gì nữa, dường như cô hiểu ra chút gì đó rồi. [ Được rồi. Yuu ăn như vậy đủ không? Có đói không? ]. Cô nhớ sức ăn của Yuku rất tốt, không như con mèo là cô.

[ Ổn cả thôi, xưa nay Yuu đều như vậy ]

[ Đều như vậy là đều như thế nào chứ? ]. Lúc này càng nói Hashi càng thấy Yuku lạ lùng. Có một cái gì đó tiêu cực và bất cần trong từng câu chữ.

[ Đói hay no thì có gì quan trọng? ]

Lời này của cô làm Hashi khựng lại.

[ Yuu làm sao vậy? ]

[ Không có gì, Yuu xin lỗi Shi ]

[ Yuu có ổn thật không thế? ]

Bây giờ đến lượt Yuku bị khựng lại. Cô mấp máy môi, rồi thở dài, lặng lẽ đưa mắt lên nhìn trần nhà.

[ Ừ, vẫn ổn ]

[ Nói dối. Xảy ra chuyện gì sao? ]

Tin nhắn không được trả lời ngay. Hashi cầm máy, đợi. Ngoài khung cửa sổ gió đã nổi lên từ bao giờ, càng lúc càng mạnh.

[ Bỏ dép lào của Shi ra khỏi bụng Yuu ], Yuku giơ tay nhắn tin, cơ thể dần tuột xuống, chân cô đá trúng cái vỏ lon bia nằm lăn lóc trên sàn nhà, tiếng vỏ lon vang lên nghe thật trống trải.

[ Shi chỉ đi sandals ]. Hashi nghiêm túc trả lời, lại thầm thấy may mắn vì Yuku vẫn còn đùa được với cô. [ Có chuyện rồi phải không? Gia đình Yuu? ]

Có lẽ hôm nay không nói không được, Yuku bình tĩnh lại: [ Ba mẹ hôm nay lại xảy ra chuyện, đang cãi nhau. Yuu cũng có mâu thuẫn với ba, có to tiếng ]

Quả là có chuyện không sai. Hashi thở dài, cố tìm lời an ủi cô: [ Yuu có tức giận không? ]

[ Không có ]

[ Vậy là được rồi, trống trải không? ]

Yuku đã định không nói, nhưng cô vẫn đáp lời Hashi: [ Rất trống trải ]

[ Mệt lắm không? ]

[ ...Một chút ]. Yuku không chắc trong đời đã từng có bao nhiêu người hỏi mình có mệt mỏi không. Cô không đổi tư thế nữa, co cứng cơ thể, dựa trên bức tường lạnh băng.

Cô chỉ muốn để tâm tới chiếc điện thoại này thôi, đúng hơn là người phía bên kia màn hình.

[ Bây giờ ba mẹ Yuu sao rồi? Có còn cãi cọ không? ]

[ Yuu không biết ]

[ Huh? ]

Cuối cùng cũng lộ hết. Yuku lại vò tóc mái: [ Yuu không ở nhà, ra chỗ khác ở rồi ]

Đến đây Hashi bắt đầu thấy lo lắng, cô nhíu mày: [ Nhà bạn nào à? ]

[ Không. Nhà Yuu lúc trước, bây giờ dọn đi ba để lại ngôi nhà này cho Yuu ]

Cho nên mới không chịu ăn uống đàng hoàng. Ở riêng mà buông thả vậy sao? Hashi lại thở dài.

[ Yuu không có cách nào làm lành với gia đình của mình sao? Yuu có bao giờ nghĩ tới việc làm lành chưa? ]

[ Chưa từng! ]. Yuku trả lời rất nhanh.

[ Tại sao chứ? ]

[ Họ không đáng tin. Yuu đã thất vọng quá nhiều lần rồi ]

Câu trả lời rất dứt khoát, Hashi có thể mường tượng ra Yuku khi nói câu này có bao nhiêu lạnh lùng, cũng như đau khổ.

[ Một cơ hội cũng không thể thêm hay do Yuu không đủ can đảm để hàn gắn? ]

[ Shi không biết những chuyện đó đâu. Hiện tại Yuu tin Shi và có thể mãi mãi cũng chỉ có thể tin một mình Shi, đừng khuyên Yuu nữa ]

Hashi không biết nói gì hơn. [ Tại sao thay vì là ba mẹ lại là một đứa bạn mới quen vài tháng chứ? ]

Yuku không gượng nữa, cô nằm bệt trên nền nhà, câu "một đứa bạn mới quen vài tháng" của Hashi làm lòng cô dấy lên nỗi cô độc. [ Shi không biết, từ rất lâu rồi Yuu không hề cảm thấy an toàn ]

[ Từ những khi sự cố gắng của Yuu không còn là gì, không thể khiến gia đình vui vẻ, Yuu nhận ra bản thân mình thật tệ. Rất nhiều chuyện.. Yuu không thể sống an nhiên nữa, chẳng biết từ bao giờ một nỗi sợ không tên luôn đeo bám Yuu, đến nỗi chỉ cần không đeo balo sau lưng thôi là Yuu đã thấy mình mất an toàn ].

[ Những khi còn nhỏ tuổi, Shi biết không, Yuu từng theo ba đi nhiều nơi, hay được ba cõng trên lưng, đó quả thực là những phút giây Yuu thấy bình an nhất, thực sự an tâm tới mức có thể nhắm nghiền mắt mà thiếp đi ]

[ Nhưng bây giờ thì có lẽ Yuu không bao giờ có thể tìm lại sự an yên đó được nữa, giả dối, tất cả đều là giả dối cả rồi! ]

[ Yuu không tin một ai hết. Không ai là đáng tin hết. Bất cứ ai xuất hiện trước mặt Yuu đều phải soi xét, Yuu không thể phó thác bản thân mình cho ai nữa cả. Ai mà chẳng phải sống vì bản thân mình vì lợi ích riêng mà bỏ quên hay phớt lờ người khác chứ. Đôi khi không giả dối đã là tốt lắm rồi!! ]

Hashi chợt thấy tim mình như bị một cây kim nhọn xuyên thủng.

Cô không hề biết con người sáng chói và ấm áp thường ngày bên cạnh mình lại sống một nội tâm sâu kín và u ám như vậy.

Kể cả khi hiểu được Yuku là người nếm trải dông bão, trước khi chính miệng Yuku lên tiếng, cô hoàn toàn không thể hình dung hết.

[ Yuu đã luôn nghĩ tại sao mình lại được sinh ra, tại sao lại phải sống. Yuu luôn khát khao muốn vươn tới, nhưng suy cho cùng thứ Yuu muốn nhất hóa ra cũng chỉ là quên đi ]

[ Yuu đã từng rất cố gắng suy nghĩ tích cực hơn, Yuu muốn nghĩ khác đi, muốn ít nhất mình vẫn có thể tin tưởng ai đó nhưng rồi mọi chuyện xảy ra lại chứng minh là Yuu đã đúng! Chẳng có lí do gì để Yuu phải tiếp tục tin tưởng hết! ]

Khuôn mặt Hashi cứng lại, nhận ra mình chẳng thể khuyên cô điều gì nữa.

[ Không phải vô duyên vô cớ mà Yuu mới muốn làm bạn với Shi, cũng không phải vô duyên vô cớ Yuu lại tin tưởng Shi như vậy, dù đó chỉ là cảm tính thì Yuu vẫn tin vào cảm giác của mình, đến giờ chưa từng hối hận. Đừng bắt Yuu thay đổi suy nghĩ, cũng đừng nghĩ Yuu không suy xét, cũng đừng đặt bàn cân ai là người Yuu phải tin tưởng hơn ]

[ Tôi không biết bạn đã trải qua những chuyện gì, nhưng nếu bạn đã là bạn của tôi, tôi không muốn bạn cô độc như vậy ]. Cuối cùng Yuku cũng không nhắn thêm nữa, Hashi mới bắt đầu soạn tin nhắn.  [ Nhưng ngoại trừ ở bên bạn, tôi không hi vọng bạn đặt nhiều hơn vào tôi ]

Ý Hashi là sao? Yuku bâng khuâng nhìn màn hình điện thoại. Là cô không hiểu, hay không còn sức lực để hiểu? Hashi đã chuyển xưng hô, cô biết Hashi đang nghiêm túc.

[ Shi sẽ không bỏ đi đúng không? ]

Hashi im lặng mất một lúc.

Cô không muốn bất cứ ai dựa dẫm vào bản thân mình, vì cô không đủ kiên nhẫn, càng nhiều hơn là không đủ vững vàng. Cô không muốn ai hi vọng vào bản thân mình, vì cô biết sự thất vọng đáng sợ như thế nào. Cô không muốn ai tin tưởng vào mình, vì cô sợ phải nhìn thấy người khác tổn thương. Thậm chí cô thà sống cả đời không được tin tưởng, cũng không muốn người khác phải vì mình mà thất vọng.

Dù như vậy thật sự là hèn nhát, chứ không còn là lạnh nhạt.

Sẽ không bỏ đi đúng không? Đúng không?

Tâm trạng của Yuku rối loạn, còn của cô thì trôi nổi.

Cô phải trấn an trước hay rạch một ranh giới.. lúc này? Lúc Yuku đang vô định và tổn thương nhất?

Một tia chớp loé ngang trời, tiếng sét đầu tiên vang lên chát chúa, tiếng mưa lộp độp rơi, rồi mau chóng nặng hạt, mặt đường rất nhanh đã ướt đẫm.

Gió thổi một mạnh, hắt cả mưa vào cửa sổ phòng cô. Hashi thẫn thờ đứng dậy, đóng nó lại, rồi lại im lặng nhìn nước mưa đọng lại trên cánh tay mình.

Dính có một chút xíu nhưng lạnh thật...

Có lẽ Yuku còn thấy lạnh hơn thế này nữa. Một mình, mất kiểm soát... Hashi nghe lòng mình như bị xát muối. Ngón tay lướt trên điện thoại, cô trả lời: [ Được ]

[ Nae ]

[ Hứa với tôi một chuyện ]

[ Nae? ]. Yuku nghĩ, chỉ cần chữ ̃"Được" kia, cái gì cũng hứa được hết.

[ Sống cho chính bản thân bạn, sống vì mình trước tiên. Đừng dễ dàng gieo hi vọng nơi người khác, không có hi vọng không có thất vọng, không có tổn thương ]

Chẳng nhẽ lằng nhằng cả tối, làm cô lo sợ chỉ vì câu nói này sao? Hashi... thật không hiểu được cậu mà. Cô lại thấy vui vẻ lên.

[ Tưởng là gì... được ]

Chữ "Được" của cô cũng rất dứt khoát đầy tin tưởng. Đâu ai không sống cho mình, Yuku đương nhiên cho rằng bản thân mình cũng như vậy, ví như việc cô quấn quýt Hashi cũng là vì chính bản thân mình trước tiên. Muốn bản thân mình vui vẻ hạnh phúc nên muốn làm Hashi hạnh phúc.

Chỉ là Yuku không thể ngờ tới, một câu "sống cho bản thân" kia tưởng như rất đơn giản, lại là việc lớn nhất cô mãi không thể vì Hashi mà làm sau này. Nhưng hiện tại cô không thể nghĩ nhiều nữa.

Chỉ là, cuối cùng cô cũng nhận ra sàn nhà kia quá lạnh lẽo rồi, không chịu nổi nữa, Yuku bò lên tấm nệm.

[ Cảm ơn Shi ]. Thấy chưa, đến tri giác của tôi cũng do bạn quyết định. Men say vẫn nồng, gối nệm ấm áp làm Yuku thả lỏng. Lúc này cô mới nhận ra mình mệt thế nào.

[  Không có gì ]. Hashi ngẩng đầu, trong cô một ngọn lửa nho nhỏ lách tách nhóm dần lên, như khi một điều gì đó được thỏa mãn đến vui vẻ.

Sự thật là... dù cho hèn nhát như vậy, cô vẫn muốn hiểu được Yuku, muốn biết con người ngụy tạo kín kẽ kia, sẽ nói gì với cô về chính mình.

Hôm nay, cũng là một cuộc nói chuyện nghiêm túc và chia sẻ, đúng chứ?