Phản Diện Hắn Bị Bắt Làm Đoàn Sủng

Chương 16: 16 Bắt Cóc

Bịt mắt của Lâm Trường Trạch bị người kéo xuống, hắn chớp mắt thích ứng hoàn cảnh hắc ám trước mặt, phảng phất trên thế giới chỉ còn lại sự tồn tại của hắn.

Hắn chỉ nghe được tiếng hít thở của mình.

Đại khái sau 30 giây, “lạch cạch”.

Ánh sáng thình lình xuất hiện làm Lâm Trường Trạch híp mắt, hắn phát hiện mình ngồi trên một cái bàn dài, nguồn sáng từ đèn treo trên đỉnh đầu, miễn cưỡng có thể chiếu sáng hơn phân nửa cái bàn dài, lớp sơn xanh loang lổ cổ xưa, lúc này đang kẽo kẹt đung đưa.

Một bên khác trên bàn dài, có một người đang ngồi.

Cậu hòa vào bóng tối, ánh sáng có chút bủn xỉn dừng lại trên người cậu, chỉ có thể mơ hồ nhìn đến đôi tay đang giao nhau cùng mặt nạ màu bạc.

“Xin chào.” Giọng nói cậu nghẹn ngào, tựa như mũi dao cọ trên tấm kính: “Hoan nghênh ngài ghé thăm nơi thấp hèn này.”

Thần sắc của Lâm Trường Trạch không thay đổi, nhìn thẳng vào người thần bí: “Mục đích của cậu.”

Hắn không bị trói nhưng trên tay bị một cái vòng tay khóa chặt, ánh lên ánh sáng màu hồng.

Đây là một loại bom nhỏ, uy lực không lớn nhưng đủ để nổ tan cổ tay hắn.

Người thần bí cười quái dị: “Ha ha ha ha ha, hoan nghênh ghé thăm.”

Giọng nói cậu được máy thay đổi giọng nói trở nên máu lạnh tàn nhẫn: “Hiện tại, chúng ta bắt đầu chơi một trò chơi.”

Cậu hơi nghiêng cơ thể, mặt nạ màu bạc lóng lánh vệt sáng lạnh băng: “Đoán xem tôi là ai.”

Lâm Trường Trạch không chớp mắt nói: “Bạch Tử An.”

Người thần bí kịch liệt ho khan, giọng nói trải qua xử lý tựa như bị nghẹn thở.

Bạch Tử An: 【??? Sao Lâm Trường Trạch lại nhận ra mình, bình thường kịch bản chẳng phải Lâm Trường Trạch sẽ đoán vài cái tên sau đó mình sẽ cười ha ha, ngốc ngốc tháo mặt nạ xuống nói không nghĩ đến là tôi đi, biểu hiện của cậu không đủ biến thái hay là trong cảm nhận của Lâm Trường Trạch mình biến thái vậy? 】

Không sai, là Bạch Tử An phái người trói Lâm Trường Trạch bắt đến đây.

Vì muốn bù nội dung Lâm Trường Trạch không lấy được 100 triệu tinh tệ của cậu, cậu nghĩ ra biện pháp là đánh cược 100 triệu thua dưới tay hắn, Lâm Trường Trạch có thể lấy được tiền, mà bản thân có thể bị hắn vả mặt.

Đẹp cả đôi đường.

Chính là vì cái gì Lâm Trường Trạch có thể nhận ra cậu ngay vậy, chẳng lẽ trong cảm nhận của hắn ấn tượng về mình quá sâu chăng?

Xem ra đúng chín phần mười, lần đầu tiên bắt có người còn là nam chính, Bạch Tử An có chút khẩn trương, thời điểm vừa mang mặt nạ lên tay liền run run, tự cổ vũ mới ngồi lên ghế dựa.

Bạch Tử An tháo mặt nạ cùng máy thay đổi giọng nói xuống, lạnh lùng nói: “Xem như cậu thông minh, có vẻ như cậu đối với tôi sợ hãi đã ăn sâu vào trong xương rồi.

Một khi đã như vậy…”

Cậu cong khóe môi: “Trò chơi bắt đầu.”

Nửa phút sau, Lâm Trường Trạch nhìn bộ bài poker trên bàn, trầm giọng nói: “Đây là trò chơi mà cậu nói?”

“Đúng vậy.” Bạch Tử An nâng cằm: “100 vạn tinh tệ một ván.

Phòng ngừa cậu chơi xấu, vị này chính là người công chứng Chris.”

Trong bóng đêm bước ra một người, đứng ở trung tâm, cung kính nói với hai người: “Tôi là người công chứng Chris, kế tiếp tôi sẽ đảm bảo tính công bằng khách quan trong trận đấu, tôi sẽ giám sát mọi động thái của hai người trong suốt quá trình, thúc giục thực hiện kết quả trận đấu."

Lâm Trường Trạch: “Tôi không có nhiều tiền như vậy.”

Bạch Tử An: “Ồ, tôi có là được, Chris, có thể bắt đầu được rồi.”

Ha, nói gì mà không có tiền, qua lúc nữa tiền đều là của cậu hết.

Chris khom người: “Xin lỗi, đối phương không đồng ý, đánh cược vô pháp thực hiện.”

Bạch Tử An gõ bàn, cười lạnh nói: “Không đồng ý thì để tay cậu lại đi."

Lâm Trường Trạch sâu xa nhìn Bạch Tử An: “Tôi đồng ý."

“Vậy có thể bắt đầu được rồi chứ."

Chris gật đầu, cầm bộ bài poker trong tay, kiểm tra một hồi xác định bộ bài poker bình thường nói: “Xin hỏi ngài muốn phương thức đặt cược là đầu hổ, Jack đen hay là…”

Bạch Tử An đánh gãy lời Chris nói, biểu tình khinh thường: “Anh nói cái gì vậy, tôi chưa từng nghe qua, theo lời tôi mà làm, so lớn nhỏ đi.”

“So… so lớn nhỏ?” Chris lộ vẻ mặt nghi ngờ.

“Không hiểu đúng không.” Bạch Tử An đắc ý dào dạt: “Tôi rút một lá, cậu ta rút một lá, ai lớn người đó thắng, anh hiểu chưa? Hiểu rồi thì bắt đầu đi.”

Chris nghệch mặt, sống 33 năm nay, Chris chưa từng gặp trường hợp bắt cóc nào kém như này, một bên trói người một bên chủ động bại lộ thân phận của mình, vậy cậu đeo mặt nạ thay đổi giọng nói làm gì vậy? Chơi cosplay?

5 năm làm công chứng, trước nay hắn chưa từng gặp qua trò nào ấu trĩ như vậy, kiểu so lớn nhỏ này không hề có kỹ thuật năm ba tuổi hắn đã không còn chơi nữa rồi.

66: 【 Tôi cảm thấy Chris đang khinh bỉ cậu.

Bạch Tử An: 【 Tự tin chút, đừng làm hỏng cảm xúc của tao.

Bạch Tử An tùy tiện rút một lá bài, cầm lên nhìn sau đó ném lên bàn.

Là Q.

Lâm Trường Trạch cũng rút một lá bài, nhẹ nhàng mở ra.

Là 8.

“Ha ha ha ha ha.

Tôi thắng, ha ha ha ha ha, Chris nhớ rõ cho tôi.”

Mấy ván kế tiếp, Bạch Tử An biểu hiện ra vẻ mặt tiểu nhân đắc chí, vỗ bàn cười càn rỡ.

Bạch Tử An hai tay ôm ngực, nhướng mày nói: “Chà, không đủ kích thích, Lâm Trường Trạch, cậu thiếu tôi 500 vạn, muốn tăng giá cược lên không, 50 vạn một ván, nếu cậu thắng thì chúng ta huề nhau.”

“Được.”

Bạch Tử An: 【 Ha ha ha, 66, cậu ta đáp ứng rồi, tao không tin cậu ta không lấy được tiền của tao.

66:【 Rút lá bài thứ tư.

Bạch Tử An làm tư thế hoàn mỹ rút ra, là 4.

Lá bài Lâm Trường Trạch rút được là 10.

Bạch Tử An hừ lạnh một tiếng: “Xem như cho cậu thắng một ván.”

Sau năm ván, sắc mặt Bạch Tử An đỏ bừng, mồ hôi chảy như mùa hè, ngón tay bấu chặt cái bàn, lẩm bẩm nói: “Chuyện này không có khả năng, không có khả năng, tôi khổ luyện kỹ năng rút bài lâu như vậy sao có thể bị đánh bại.”

Cậu đứng lên chỉ vào Lâm Trường Trạch: “Cậu ta gian lận.”

Chris lễ phép n’ói: “Lấy đạo đức nghề nghiệp của tôi ra đảm bảo, Lâm tiên sinh không gian lận.”

Bạch Tử An căm giận ngồi xuống, trầm mặc lúc lâu, ánh mắt dần dần trở nên hung ác.

Chris làm công chứng trong nhiều cuộc đánh cược, ánh mắt của Bạch Tử An hắn đã gặp qua ở trên người rất nhiều người, bọn họ là dân cờ bạc, dù có thua sạch nhưng tâm hồn vẫn như cũ ảo tưởng một trận lớn, đem những ván thua trước đó lấy lại toàn bộ, nhưng kết cục tám chín phần mười là táng gia bại sản thê ly tử tán.

*Thê ly tử tán 妻离子散: Vợ con li tán.

Quả nhiên, Bạch Tử An mở miệng, mang theo quyết tâm cùng tàn nhẫn: “Một trăm triệu một ván.”

Chris xoay đầu nói với Lâm Trường Trạch: “Bạch tiên sinh đề nghị một trăm triệu tinh tệ một ván, ý của Lâm tiên sinh thế nào.”

Bạch Tử An vội nói: “Cậu tốt nhất nên đồng ý.” Cậu tràn ngập tính uy hiếp nhìn Lâm Trường Trạch: “Nếu không, tay cậu e rằng giữ không nổi.”

Lâm Trường Trạch nhìn thoáng qua còng tay phát ra ánh hồng nhỏ.

“Được.”

Ván mới bắt đầu.

Bạch Tử An nói: “Cậu rút trước đi.”

Lâm Trường Trạch sờ soạn rút ra một lá bài, lật lên ném lên bàn.

Là J.

Bạch Tử An cân nhắc một lúc, do dự nửa ngày mới rút lá bài, cậu ngừng thở, từng chút từng chút một lật lên.

Vừa nhìn thoáng qua, sắc mặt Bạch Tử An từ hồng chuyển sang trắng, tê liệt ngồi trên ghế.

Chris bước lên lật lá bài kia lên.

Là 5.

Chris tuyên bố: “Ván này Lâm tiên sinh thắng.”

Bạch Tử An thần sắc tán loạn, tựa hồ không tin được toàn bộ những chuyện đã phát sinh, cậu đường đường là quý tộc cư nhiên bị đánh bại bởi một tên thường dân.

“Bạch tiên sinh ngài còn muốn tiếp tục không?”

Chris liên tục hỏi vài lần, Bạch Tử An mới phản ứng lại.

Cậu hít sâu một hơi, hung tơn nói: “Tiếp!”

66: 【??!! Ký chủ thầy dạy toán của cậu sắp tức chết rồi, một trăm triệu lại đi rồi! 】

Trong mắt Chris hiện lên một tia hiểu rõ, dân cờ bạc đâu chỉ không thấy tâm bất tử nơi Hoàng Hà, chính là dù có nhảy vào Hoàng Hà uống nước đến no cũng không chết tâm được.

“Đánh cược một đổi một, tôi có một người hầu tên Lạc Phàm.” Bạch Tử An lộ ra hàm răng trắng, tròng mắt mang theo hàm xúc tàn nhẫn: “Tinh thần lực cấp S, đã từng là học viên đại học đế quốc, hầu hạ người nào người đó đều thoải mái, dẫn ra ngoài cũng có chút thể diện, cậu thắng hắn liền thuộc về cậu.”.