Phản Diện Hắn Bị Bắt Làm Đoàn Sủng

Chương 7: 7 Hôn Sự

Bệnh viện đế quốc..

Đây là một gian phòng làm việc không nhỏ, lối trang trí tối giản, trừ bỏ những thứ cần thiết không còn đồ trang trí nào khác, Lâm Trường Trạch đứng trước bàn làm việc màu trắng, tùy ý rút ra một quyển sách lật xem.

"Cùm cụp——."

"Ngượng ngùng, có việc chậm trễ."

Cửa tự động mở ra, Lâm Trường Trạch cũng không quay đầu lại nói: "Guy, đã qua thời gian nghỉ ngơi của anh cách đây một tiếng rồi."

Guy đặt máy tính lên mặt bản, ngồi xuống, nới lỏng cúc áo trên cùng, tháo kính mắt xuống bóp mi tâm: "Nam Dực tinh gửi rất nhiều người bệnh đến đây."

"Trùng tộc mấy ngày gần đây rất kiêu ngạo." Lâm Trường Trạch đóng sách lại, ánh mặt trời chiếu trên đỉnh đầu hắn đổ xuống vụn bóng nhỏ, Nam Dực tinh tuy nói ở tinh hệ bên cạnh, nhìn qua xám xịt không chút nào thu hút, nhưng chất lượng sinh sản nguồn năng lượng cấp cao ở Nam Sực tinh tốt nhất, nền công nghiệp của đế quốc sẽ chịu ảnh hưởng lớn nếu như Trùng tộc thực hiện được, mà đế quốc đã sớm chuẩn bị không ít lực lượng hùng hậu, hai bên đã giao tranh kéo dài năm ngày qua.

"Nguồn tiếp viện của Trùng tộc không đủ, sẽ rút lui." Guy lạnh lùng, quân tiếp viện của đế quốc cuồn cuộn không ngừng từ đế tinh đưa tới, đá năng lượng được lấy từ vật liệu địa phương, Trùng tộc muốn đưa tiếp viện qua lỗ hổng không gian sẽ kéo dài thời gian, Trùng tộc không thể đánh lâu dài, cũng không thể tấn công lâu dài, sớm hay muộn cũng rút lui.

Lâm Trường Trạch tới tìm Guy không phải nói chuyện phiếm, hắn lấy ra hai ống nghiệm dài, ống nghiệm không phải trong suốt, mơ hồ thấy chất lỏng lưu động bên trong, ném cho Guy.

Biểu tình Guy đột nhiên trở nên nghiêm túc, sau khi anh tiếp được đặt nó vào trong ngăn tối dưới bàn làm việc, nghiêm nghị nói: "Tôi sẽ dưa báo cáo xét nghiệm máu cho cậu càng sớm càng tốt, nếu không có bất ngờ gì xảy ra, hai ngày nữa tôi sẽ đưa đến chỗ cũ."

"Được."

"Nếu huyết thống Trùng tộc đạt tới tĩnh lặng 41,7%, tôi sẽ bắt đầu các bước trị liệu tiếp theo."

Guy mở máy tính ra, đem toàn bộ số liệu báo cáo mà mình tính toán được ra: "Đến lúc đó cậu có 17% khả năng bị liệt cả đời, 18% chết não, 1%....."

Lâm Trường Trạch cắt ngang: "Tình huống nghiêm trọng nhất là gì."

Gọng kính màu bạc của Guy đặt trên bàn lập lòe quang mang lạnh băng: "13% khả năng cậu sẽ mất đi thần chí, biến thành quái vật."

Lâm Trường Trạch nghe xong khẽ cười một tiếng: "Xác suất còn lại là bao nhiêu."

"21,76%."

Lâm Trường Trạch: "Đủ rồi."

Xác thực đủ rồi, hắn tin tưởng đem 21% này tăng lên đến 100%, bỗng dưng, hắn nhớ tới một vấn đề bối rối hắn gặp mấy ngày trước: "Có khả năng tồn tại một người có thể áp chế căn bệnh của tôi không?"

Guy nhíu mày: "Tôi không biết cậu đang nói cái gì, nhưng tôi biết cậu đang xúc phạm khoa học đấy."

"Thời gian không còn sớm, đi đây." Lâm Trường Trạch vẫy vẫy cuốn sách bìa đen trên tay: "Tôi mượn cuốn sách này về đọc."

Guy gật đầu, đột nhiên đặt câu hỏi: "Cậu có uống thuốc đúng hạn không đấy?"

"Đương nhiên."

"A, lại nói tôi cho cậu thuốc uống một tháng, hiện tại còn dư lại mấy viên."

Lâm Trường Trạch mặt vô biểu tình xoay người đi ra cửa: "Tôi còn chút việc đi trước."

"LÂM! TRƯỜNG! TRẠCH!" Âm thanh nghiến răng nghiến lợi của Guy vang lên từ phía sau: "Cậu lại không uống thuốc đúng hạn lần sau đừng nghĩ đến chuyện lấy được một viên thuốc nào từ chỗ tôi."

Cửa tự động đóng lại, ngăn cách tiếng la tức muốn hộc máu của Guy, hắn bước vào thang máy, ngón tay thon dài do dự chạm vào cái nút, Cố Đình tướng quân bị tập kích, chuyện Bạch thiếu gia bị liên lụy cả Mãn Thành đều biết, Bạch Tử An....

Hẳn là đang được trị liệu trên tầng hai mươi của bệnh viện, hắn không thể hiểu được mà tưởng, nhìn bộ dáng trắng trắng mềm mềm kia của cậu, lần này bị thương chắc sẽ khóc rất lâu đây.

Ánh mắt hắn dừng lại nút nhất số hai mươi một lúc, di chuyển lên trên, ấn tầng 25.

Mấy ngày trước tư liệu mà Ron tìm giúp hắn chỉ ra thứ hắn muốn đang ở tầng 25 của bệnh viện đế quốc, hắn nhất định phải có được nói.

Bạch Tử An răng rắc răng rắc cắn táo, cánh tay phải của cậu được băng bó lại, cô gái búi tóc đuôi ngựa hai bên đứng bên cạnh giường bệnh thuần thục dùng dao gọt vỏ trái cây, lại cắt thành miếng nhỏ bày lên đĩa.

Quả táo này không chỉ có nhiều nước mà còn ngon nữa, hơn nữa còn có tác dụng phụ trợ thuốc tăng tốc độ khép lại của miệng vết thương, nhưng bởi vì giá cả quá đắt chỉ có quý tộc mới được ăn.

Cậu để Lạc Phàm về lấy quần áo tắm rửa, cô gái này vẫn luôn đi theo bên người mẹ Bạch, cô sẽ tạm thời chăm sóc mình, cô tên Lola, thích váy bồng màu hồng phấn và các loại dây búi tóc hoa hòe lòe loẹt, nếu bạn cho rằng cô là tiểu loli đáng yêu thích nũng nịu thì cậu sai rồi, Bạch Tử An tận mắt nhìn thấy cô hi hi ha ha vặn gãy cổ một tên đàn ông đô con.

Có bóng ma ám ảnh này, Bạch Tử An cảm thấy bộ dáng cô gọt táo đều giống như đang cắt da thịt của người nào đó.

Trình độ chữa bệnh của bệnh viện đế quốc đứng hàng đầu, hơn nữa Cố Đình tướng quân còn đưa thuốc trị thương đến, miệng vết thương của Bạch Tử An thoạt nhìn khủng bố, thật ra chỉ là vết thương nhẹ, cậu nằm gần một ngày liền có thể ngồi dậy dùng máy tính bảng xem tin tức.

Chiến tranh nổ ra với Trùng tộc ở Nam Dực tinh, người bệnh cuồn cuồn không ngừng được đưa về đế tinh, Bạch Tử An click mở hình ảnh, tức khắc bị một màn đẫm máu trên chiến trường làm cho kinh ngạc.

Cậu tự hỏi một lúc nói: "66, tao muốn tiền chữa trị cho trạm cứu trợ y tế."

66: "Không được.

Ký chủ, không hợp tính cách thiết lập của cậu."

Bạch Tử An nói tiếp: "Nặc danh.

Mày ra tay, tao yên tâm."

66 cảm động: "Ký chủ lần đầu tiên cậu tin tưởng tôi như vậy, tôi nhất định sẽ làm tốt."

Sau một lúc.

Giọng nói của 66 xuất hiện lần nữa: "Được rồi, quyên góp 500 vạn tinh tệ, ký chủ cậu yên tâm, đào ba thước đất cũng không tìm được người đưa là cậu."

Bạch Tử An giơ ngón tay cái lên với 66.

Cậu lại cắn một miếng táo, nghe cô gái nói lúc cậu được đưa đến bệnh viện, thân vương điện hạ muốn đến thăm nhưng bị mẹ Bạch uyển chuyển từ chối, sau đó sai người đưa tới một thùng táo, chính là quả táo mà Bạch Tử An đang ăn.

Bạch Tử An dùng khăn tay lau miệng, y tới làm gì, chắc chắc không có ý tốt.

"Bác sĩ vừa kiểm tra miệng vết thương cho tôi tên là gì."

Ngoại hình đẹp đến mức kỳ lạ, đặc biệt toàn thân phát ra loại khí chất cấm dục lãnh đạm, cùng với gọng kính màu bạc thực quá hợp.

Tóc đuôi ngựa nhận khăn, rót nước ấm cho Bạch Tử An, giọng nói ngọt ngào: "Là bác sĩ Guy.

Bác sĩ chính chữa trị cho thiếu giá, người khá tốt, chỉ là quá lạnh lùng, vẫn là hòa đồng với Lạc Phàm."

Guy?! Sao thấy tên này quen tai vậy...

Hai mắt Bạch Tử An sáng bừng, đây chẳng phải bạn tốt kiêm vũ em của nam chủ Lâm Trường Trạch sao!

Thiên tài y học, tinh thần lực cấp S, đối với người khác lạnh như băng sương chỉ ôn nhu duy nhất với nam chủ, bao máu di động, vú em của đoàn đội, mỗi lần gặp mặt đều hỏi nam chủ "Uống thuốc đúng giờ không?" Sau đó tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.

Bạch Tử An tâm viên ý mã, hai người kia cũng rất có cảm giác CP.

*Tâm viên ý mã 心猿意马: Đứng núi này trông núi nọ; sớm nắng chiều mưa; thất thường.

Cấm dục băng sơn em phải uống thuốc đúng giờ công x quật cường tùy tính tôi không uống lêu lêu lêu thụ.

Tóc đuôi ngựa chớp chớp mắt to, thình lình hỏi một câu: "Thiếu gia, có phải người thích Cố tướng quân không."

Bạch Tử An lập tức thức tỉnh từ ảo tưởng CP của người khác thức, uống một ngụm nước thiếu chút nữa phun ra: "Con mắt nào của cô nhìn ra tôi thích Cố tướng quân vậy." Cậu cảm thấy mình ngốc thật rồi, cư nhiên nhìn ra tia thất vọng trong mắt to của tóc đuôi ngựa.

"Tích tích tích——."

Máy truyền tin của Bạch Tử An vang lên, tóc đuôi ngựa tự giác bước ra ngoài.

Bạch Tử An xem màn hình hiện lên là cha Bạch, do dự một chút, cậu xuyên thư tới nay chưa từng gặp qua cha của nguyên chủ, trong sách viết cha Bạch là cường giả tinh thần lực cấp SS, hơn nữa chức vị công tước của ông là thật, đều bắt nguồn từ những chiến công hiển hách, táo bạo dễ giận, phỏng chừng không dễ ở chung.

Nhấn nút nhận, tượng bán thân của cha Bạch tức khắc trình chiếu trước mặt cậu.

"Nhãi ranh con còn dám tiếp nối!"

"A? Đây không phải ngài..."

"Câm miệng, cánh cứng rồi dám đỡ đạn cho người khác!"

"Con..."

"Câm miệng!"

Bạch Tử An ngoan ngoãn ngậm miệng.

Cha Bạch ấn ấn thái dương, ngực phập phồng: "Bạch Tử An con hà tát vì tên Cố Đình mà làm chuyện như vậy, con có nghĩ tới...!mẹ con không?"

Bạch Tử An chột dạ xoa xoa mũi, hành động truy tinh của nguyên chủ quả thật hơi cuồng nhiệt, cậu dựa theo tính cách thiết lập cao ngạo tự đại của nguyên chủ mạnh miệng nói: "Trong lòng con hiểu rõ."

Thân ảnh của cha Bạch vụt qua, có thứ gì đó xông thẳng về phía Bạch Tử An, Bạch Tử An theo bản năng né.

"Công tước, đây là chén trà thứ mười bốn ngài đập vỡ trong tháng này rồi." Hình ảnh ngoại tuyến truyền tới âm thanh ôn hòa của thanh niên.

"Cậu cũng câm miệng." Cha Bạch quay đầu quát, quay lại giọng điệu hòa hoãn không ít nói: "Tâm tư của con mẹ con đã nói cho ta biết, chờ ta trở lại, con...!hôn sự của con ta sẽ giải thích với Cố Đình tướng quân."

"Ồ ồ, a? A!"

Hôn sự của con là sao?! Hôn sự của con liên quan gì đến Cố Đình? Còn có cái gì gọi là tâm tư của con?.