Phản Diện, Tôi Là Mẹ Cậu

Chương 148

Nhịp

timcủa Nguyễn Hạ đột nhiên tăng lên, sao cô lại cảm thấy bầu không khí càng ngày càng mập mờ vậy, hơn nữa, Tống Đình Thâm nói như vậy là có ý gì?"Em và Vượng Tử chắc chắn là người một nhà rồi." Nguyễn Hạ ngẩng đầu đối mặt nhìn anh: "Vợ và con trai tất nhiên là người một nhà."

"Vợ?" Tống Đình Thâm tinh tế thưởng thức chữ này, từ trong miệng anh nói ra thì vô cùng kỳ quái, khiến cho lỗ tai người ta cũng cảm thấy ngứa ngáy.

Nguyễn Hạ không chịu đựng được bầu không khí này nữa, thừa dịp lúc Tống Đình Thâm không chú ý, tranh thủ chuồn đi, đương nhiên cô còn rất tốt bụng giúp anh đóng cửa phòng làm việc lại.

Cô trở về phòng ngủ, thấy Vượng Tử đang xem phim hoạt hình dựa lưng vào gối to, đôi chân nhỏ mập mạp bắt chéo nhau, nhìn nhóc mập mạp thì luôn cảm thấy vô cùng ấm áp và mãn nguyện.

"Vượng Tử..."

Giọng nói Nguyễn Hạ có chút nguy hiểm.

Vượng Tử thấy cô vào phòng lập tức ngoan ngoãn ngồi dậy, động tác nhanh vô cùng, không dám bắt chéo chân nữa, cũng không biết cậu học được thói quen xấu đó ở đâu.

Thấy nhóc mập mạp biết điều, Nguyễn Hạ cũng lười dạy bảo, khắc sâu tư tưởng với cậu, cô ngồi cuối giường, còn đang suy nghĩ cuộc trò chuyện vừa nãy với Tống Đình Thâm, thẳng thắn mà nói, cô có chút động lòng.

Đối mặt với người đàn ông như vậy, cô mà không động lòng thì không phải là người thì là thần rồi đấy!

Nếu anh không chủ động trêu ghẹo cô, cô còn có thể miễn cưỡng tự thuyết phục mình đối xử với anh như một người bạn cùng phòng, không can thiệp vào cuộc sống của nhau nhưng bây giờ chuyện gì đang xảy ra vậy?

Haiz!

Vượng Tử nhanh chóng bò đến bên cạnh Nguyễn Hạ, tỉ mỉ quan sát cô, giơ bàn tay nhỏ mập mạp chọc vào mặt cô, rất nghiêm túc nói: "Mẹ, mặt mẹ thật là đỏ."

Nguyễn Hạ vội vang dùng mu bàn tay che mặt: "Vậy sao?"

"Vâng." Vượng Tử dùng sức gật đầu: "Có phải mẹ bị ốm không?"

Nguyễn Hạ còn đang vì Tống Đình Thâm mà khổ não, ngoài miệng lại nói: "Không ốm, có thể là do nóng quá."

"Hôm nay không nóng." Vượng Tử nói toạc ra với cô: "Con còn cảm thấy lạnh."

"Mẹ và con khác nhau, con cảm thấy lạnh nhưng mẹ cảm thấy nóng." Nguyễn Hạ nói xong thì thở dài.

"Mẹ có phải là mẹ có tâm sự gì không?"

Cho dù nhóc mập mạp này phần lớn đều là một cậu bé đáng yêu ngây thơ, nhưng Nguyễn Hạ biết rõ cậu không giấu được tình cách trong lời nói, cho nên, dù cô có nhịn chết mình cũng không coi nhóc mập mạp này như một cái cây, bởi vì nói không chừng vừa chớp mắt cái nhóc đã bán đứng cô rồi.

Tưởng tượng quá nhiều là bị bệnh.

Lê Tĩnh không phải là một ví dụ điển hình đó sao? Tống Đình Thâm và cô ta chưa nói được với nhau mấy câu, nếu như không phải tưởng tượng quá nhiều, cô tin rằng, chỉ cần là nhưng cô gái bình thường đều sẽ coi Tống Đình Thâm chỉ là nam thần có thể nhìn từ xa mà không thể tới gần, làm sao có thể nháo đến mức tự sát như vậy... Nói trắng ra là, chính là tưởng tượng quá nhiều hại bản thân, chỉ cần suy nghĩ thực tế một chút, căn bản sẽ không náo đến mức độ này.

Bây giờ Tống Đình Thâm cũng không có nói gì với cô, cũng không có xác minh biểu đạt cái gì, nếu như cô lại tưởng tượng quá mức, có thể coi Tống Đình Thâm có ý với cô, hơn nữa còn thích cô không?

Nói tóm lại, Nguyễn Hạ phát hiện, không thể suy đoán tâm tư của một trai thẳng, nếu trong lòng bọn họ thật sự có tình cảm, đâu cần cô phải suy đoán, trực tiếp dùng hành động thực tế để biểu đạt, người khác thì không nói làm gì, cái gì cũng không làm, cô mẹ nó ngay cả buổi tối mặc áo ngủ màu gì cũng phải suy nghĩ kĩ nhưng như vậy sẽ không ổn!

Nguyễn Hạ ôm Vượng Tử, đắp kín chăn cho cậu: "Mẹ không có tâm sự, vẫn là ngủ với con trai thoải mái hơn."

Vậy thì không cần phải tiếp tục ảo tưởng nữa, ảo tưởng ngủ với tên đàn ông thối đó.

Ở một phòng ngủ khác, Tống Đình Thâm nghĩ mãi mà không ra, thậm chí anh cũng không còn có tâm trạng tiếp tục công việc nữa rồi.

Nếu như anh và Nguyễn Hạ thân cận với nhau như vậy thì hiện tại bọn họ đã đến bước nào rồi?

Đối với một người không có kinh nghiệm yêu đương mà nói, Tống Đình Thâm cảm thấy anh đã biểu đạt rất rõ ràng rồi, vậy vì sao cô vẫn không có phản ứng gì?

Ngày hôm sau, sau khi Tống Đình Thâm đến công ty, cũng không quên chuyện Lê Tĩnh, trực tiếp nhấn điện thoại nội bộ gọi giám đốc phòng nhân sự và phòng tài vụ lên.

Hai người gặp mặt nhau ngoài văn phòng Tống Đình Thâm đều có chút mơ hồ, không biết có chuyện gì mà giám đốc Tống lại đột nhiên gọi bọn họ đến?

Bình thường thì chuyện của phòng tài vụ và phòng nhân sự cũng không quá liên quan đến nhau.

Sau khi trợ lý Trần dẫn bọn họ vào văn phòng, Tống Đình Thâm dừng công việc đang làm lại, nói với giám đốc phòng tài vụ: "Lê Tĩnh ở phòng cô, người nhà của cô ta cũng là trực tiếp nhờ cô, sau này cô ta cũng không tới đây làm nữa, chuyện này hai cô bạn bạc với nhau đi, xem có cần tuyển người mới không, mặt khác, đồng nghiệp của Lê Tĩnh giúp cô ta thu dọn bàn của cô ta, để đồ của cô ta ra chỗ khác."