Phán Quan

Chương 30: Mật thất

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Kinh nghiệm làm người của Hạ Tiều mới tầm mười năm nên chưa từng trải qua trường hợp nào như thế này. Dù sao cậu cũng xấu hổ muốn chết, đỏ bừng từ đầu đến chân.

Ngược lại anh cậu chỉ hơi mím môi căng thẳng, biểu hiện trên mặt khiến người ta cảm thấy hơi lạnh lẽo đôi chút, giống như không có phản ứng gì…À không phải, vẫn có chút—–

Văn Thời liệt mặt đứng nhìn nhau với Tạ Vấn, sau đó sờ yết hầu, không nói tiếng nào ngoảnh mặt đi.

“Anh, làm thế nào bây giờ.” Hạ Tiều đỏ mặt thì thầm.

“Làm sao là làm sao?” Văn Thời giật giật khóe miệng.

“Tin nhắn ban nãy.” Hạ Tiều nói.

Văn Thời tỏ vẻ bình tĩnh, tung ra một câu: “Cậu gửi mà.”

Hạ Tiều: “???”

Em con mẹ nó….

Vì đối phương là Văn Thời, Hạ Tiều không dám phản kháng, chỉ đành nuốt những lời muốn nói lại.

May mà có người bình tĩnh ung dung hơn có thể áp chế được hắn.

“Cậu bảo người khác gửi tin thì cho rằng tôi không nhìn ra ai là người nói câu ấy chắc.” Giọng nói của Tạ Vấn vang lên bên cạnh. Văn Thời ngoảnh đầu sang, lúc này mới phát hiện anh ta và lão Mao đã đi qua bên này, vạch rõ ranh giới với hai người lạ vào cuối cùng.

Lúc nói chuyện, ánh mắt Tạ Vấn liếc hai người đứng ở cửa kia, đánh giá một vòng từ trên xuống dưới, không hề nhìn Văn Thời. Nhưng vì hạ thấp giọng nên càng có vẻ thân mật với người bên cạnh hơn một xíu.

“Nhìn ra thì đã làm sao.” Văn Thời nói.

“Chẳng sao cả. Chỉ tò mò cậu tới đây xem điện thoại của ai thôi?” Lúc Tạ Vấn nói chuyện với hắn sẽ hơi nghiêng đầu, nói xong lại thẳng như cũ.

Văn Thời có thể cảm giác được nhiệt độ cơ thể anh ta phả vào người, sau đó tách xa.

Loại hơi thở nhỏ bé và sự tồn tại này khiến Văn Thời ngây ngẩn. Qua mấy giây hắn mới trả lời một cách mỉa mai: “Vậy anh qua đây là đi dạo cái siêu thị nào thế.”

Nói xong có hơi bực mình.

Vì lời nói ngắt quãng nên giống như hắn bị nghẹn họng vậy, thế nên có phản bác thì cũng hệt như đuối lý cãi cùn thôi.

Văn Thời lập tức xụ mặt, quyết ngó lơ người nọ.

[1] xụ mặt như này =)))

Bầu không khí trong nháy mắt trở nên đông đặc.

Hắn vừa đóng băng, hai người vào cửa lại càng cứng đờ.

Đại Đông rõ ràng cảm nhận được một chân lý: Thế giới thay đổi trong nháy mắt.

Một giây trước hắn còn kích động gửi tin nhắn cho bà cô lớn họ Trương: Đuổi kịp rồi! Đang ở bên tiệm Ba Mét, em với Chuột đang ở đây, hai người bọn họ chạy đằng trời.

Giây sau, hắn chỉ muốn nói: Hay là hai đứa mình chuồn đi….

Người trong căn phòng này, ngoại trừ hai đồ đệ nhà họ Thẩm phải theo dõi ra, Đại Đông thật sự không muốn gặp ai hết.

Chu Húc càng khỏi cần nói.

Bọn họ cũng quen biết Tạ Vấn, nhưng là kiểu quen biết đơn phương thôi. Loại mệnh đại sát trời sinh nổi tiếng này chẳng khác gì ôn thần cả. Mặc dù không phải nhân vật lợi hại nhưng ai nhìn thấy cũng đều muốn trốn, tránh cho bị lây sát, xui xẻo tìm tới cửa.

Đại Đông thầm nhủ trong lòng phải đen tới cỡ nào mới đụng trúng nhóm người này cơ chứ.

Điều chết người nhất chính là thằng nhóc Chu Húc nhìn thấy bọn họ sửng sốt vài giây, sau đó thốt lên: “Đại Đông? Anh Chuột? Sao hai người cũng tới đây?”

Hắn còn chưa kịp mở miệng giải thích, tiểu đồ đệ nhà họ Thẩm tên Hạ Tiều dường như tìm được chủ đề, nước mắt vui mừng hỏi Chu Húc: “Mấy người quen nhau à?”

Đại Đông định xua tay, Chu Húc lại bảo: “Ờ, quen mà. Người nhà tôi đó.”

Đại Đông hóa đá.

“Người nhà em?” Cậu bạn Hạ Tiều phản ứng khá nhanh, “Nhà họ Trương hả?”

“Đúng rồi, hôm nay bọn họ trực luân phiên. Ban nãy tôi còn gặp bọn họ ở ngay đầu đường phía trước ấy.” Chu Húc nói xong lại dùng giọng điệu nửa khinh bỉ nửa nghi ngờ nói, “Chắc anh cũng biết trực luân phiên là gì chứ?”

“Hôm nay vừa biết.” Hạ Tiều rất thành thật, “Trực luân phiên tới tận đây cơ à? Trùng hợp ghê.”

Đại Đông cười gượng ha ha hai tiếng: “Đúng vậy, tin đồn linh tinh bên này nhiều lắm, là khu vực trực luân phiên chủ chốt nhà chúng tôi, bình thường sẽ do người bên nhà chính giải quyết, hôm nay hiếm khi tới lượt hai bọn tôi, đúng là trùng hợp.”

Hắn vừa mới lấp liếm xong thì vị tổ tông Chu Húc kia đã be be cái mồm: “Không phải anh bảo dì nhỏ cắt cử hai người theo dõi ai đó à? Theo dõi xong rồi?”

Đại Đông: “…..”

Lời này vừa tuôn ra, Văn Thời, Hạ Tiều, Tạ Vấn và Lão Mao đồng thời ngoảnh mặt sang, nghiêm túc nhìn thẳng bọn họ. Những biểu cảm kia bao gồm ‘Cuối cùng cũng tìm được chỗ để nhìn’ ‘Như trút được gánh nặng’ và ‘Mấy người có biết xấu hổ hay không’.

Thế là Đại Đông và Chuột chịu gánh nặng mà không biết rõ vì sao.

Chuột nặn ra một câu từ khóe môi: “Làm sao giờ, tôi muốn chết quá.”

Đại Đông thầm nhủ ai mà không muốn chết chứ.

“Hay là…đi thôi?” Đại Đông xen vào một câu.

Chuột lập tức quay người đi thẳng ra cửa như thể chờ câu này đã lâu.

Ai ngờ khi hắn vén rèm nhựa plastic lên, lối đi ngầm vốn hoang phế trống rỗng đã thay đổi hình dáng.

Hai bên lối đi là vách tường trải dài, cách vài mét lại có một chiếc đèn nhỏ chiếu lên tấm áp phích của tiệm Ba Mét. Ánh đèn là một chùm sáng nhỏ, nơi nó chiếu tới cũng rất đặc biệt.

Vừa nhìn, những hộc tủ, ván giường, ngăn nhà vệ sinh đều trở thành hình dáng đa chiều chân thực.

Giống như bạn vừa bị nhét vào trong một không gian chật hẹp, nhìn tia sáng chiếu vào qua khe hở, rọi một đường nghiêng trên đất cắt cơ thể người thành hai nửa bất quy tắc.

Trong lối đi xuất hiện người đi đường, không biết ai cười khanh khách, tiếng bước chân từ đầu này lối đi truyền tới đầu bên kia. Một lát sau lại vòng về.

Còn có những bóng người thưa thớt chậm rãi băng qua lối đi hoang vắng. Bọn họ đội mũ hoặc xách theo túi, không hề nói chuyện. Lúc đi ngang qua những ánh đèn có thể thấy rõ đám gương mặt trắng bệch trong nháy mắt, sau đó lại tiếp tục chìm vào trong bóng tối.

Hệt như thước phim kinh dị chuyển cảnh liên tục.

Bóng một người qua đường trong số đó cảm giác được ánh nhìn của Chuột, gã chậm rãi quay đầu.

Động tác quay đầu của hắn cực kỳ kỳ quái, cơ thể tiến về phía trước theo quán tính, bả vai bất động, chỉ có khuôn mặt xoay một góc 90 độ. Khoảnh khắc đó ánh đèn rọi từ phía trên xuống. Một nửa gương mặt của gã khuất trong bóng tối, nửa còn lại được chiếu sáng, giống như bị cắt ngang chỉ có nửa mặt vậy.

Có vẻ gã cố ý hù dọa, nhìn chằm chằm Chuột mấy giây, sau đó thò đầu ra!

Gương mặt kia trở nên rõ ràng, mấy hàng máu thâm đen chảy xuống từ hốc mắt gã.

Chuột thậm chí nghe thấy cả tiếng tí tách nhỏ giọt, tiếp đó một dòng chất lỏng lạnh buốt nhỏ xuống từ trên đỉnh đầu, rơi ‘bẹp’ vào chóp mũi hắn…..

Vô cùng tanh tưởi.

Kẻ qua đường kia dường như thấy trò đùa ác đã thành công, gã lặng lẽ mỉm cười quay đầu về.

Chuột lẳng lặng rụt bước chân lại, thả rèm cửa, lôi Đại Đông lùi về sau ba bước.

“Cậu lùi lại làm gì?” Đại Đông hỏi.

Chuột khẽ mấp máy môi, đè nỗi sợ hãi ban nãy xuống, ép bản thân bình tĩnh nói: “Chúng ta vào lồng rồi.”

“Sao có thể?” Đại Đông mở màn hình điện thoại, “Tôi vừa mới nhắn tin với—“

Chị Lam nữa mà…..

Hắn nhìn điện thoại không có tín hiệu, nuốt vào mấy lời đằng sau.

Giao diện tin nhắn vẫn dừng ở đoạn tin hắn gửi cho Trương Lam: Đuổi kịp rồi! Đang ở bên tiệm Ba Mét, em với Chuột đang ở đây, hai người bọn họ chạy đằng trời.

Gửi tin nhắn xong hắn liền cất điện thoại chạy xuống dưới, không để ý gửi tin có thành công hay không. Cho tới bây giờ mới phát hiện, bên cạnh dòng tin là dấu chấm than màu đỏ biểu thị nó không thể gửi đi.

“Lần này hay rồi.” Đại Đông nhỏ giọng lầu bầu.

“Làm sao?” Chuột hỏi.

Đại Đông đưa màn hình cho hắn nhìn, khẽ nói: “Chị ấy còn chẳng biết chúng ta đang ở đâu.”

Cũng không thể chạy tới nhìn xem được.

Những tiểu bối nhà họ Trương trực luân phiên ở phụ cận đều biết tiệm Ba Mét là một nơi rất phiền toái, đã từng xuất hiện mấy cái lồng, cái nào cái nấy đều hung.

Có lẽ vì xuất hiện quá nhiều lồng nên đôi khi chỉ cần tới gần bên này sẽ cảm giác được một nguồn sức mạnh khiến người ta không được thoải mái.

Rất khó hình dung. Giống như ở đây lâu một chút thì bản thân sẽ trở nên kích động, muốn làm những chuyện nguy hiểm.

Chuyện này có hiệu quả như khi giải lồng thất bại, ngược lại bị oán khí và sát khí của chủ lồng ăn mòn – ô nhiễm. Cho nên bình thường bọn Đại Đông trực luân phiên sẽ né khu này ra, bởi vì biết rõ bản thân không giải quyết được.

Những nơi khó giải quyết như chỗ này được bọn họ gọi là xoáy lồng, trước giờ vẫn luôn do mấy nhân vật lợi hại ở nhà chính phụ trách, ví dụ như mấy người ở thế hệ trước, cả bọn Trương Lam và Trương Nhã Lâm nữa.

Xoáy lồng trên thế giới thật ra có khá nhiều, chỉ riêng Ninh Châu cũng đã có chín cái, vả lại phạm vi và số lượng đang gia tăng, khỏi nói đến tất cả. Vậy nên bọn họ không thể dõi theo từng giờ từng phút được. Bình thường cách một thời gian sẽ tới dọn dẹp một lần.

Gần đây Trương Lam và Trương Nhã Lâm đều dồn hết sự chú ý lên ba cái xoáy lồng ở phía tây nam Ninh Châu, chuyện này Đại Đông cũng biết. Thế nên đợi đại ca tới hỗ trợ thì đúng là viển vông…..

Trong lồng này còn có ai nữa ấy nhỉ?

Đại Đông yên lặng quay đầu nhìn, thấy Tạ Vấn bị gạch tên, hai đồ đệ nhà họ Thẩm không lên được danh phả, Lão Mao ưỡn bụng nhìn đã biết là nhân viên ăn hại, một Chu Húc bảo đi đằng tây thì sống chết phải đi đằng đông và một học sinh trung học phổ thông có khuôn mặt nhỏ tái mét cùng với cái đầu đầy dấu chấm hỏi…..

“Tôi muốn đổi nghề.” Đại Đông nói.

Chuột: “……Anh đừng dở chứng.”

Đang khóc lóc, điện thoại đột nhiên rung nhẹ.

Đại Đông cúi đầu xuống, trợn mắt nhìn một tin nhắn được gửi tới chiếc điện thoại không có tín hiệu của mình.

Người gửi là “Bà cô lớn Trương Lam”, nội dung là trả lời dòng tin “Bọn họ chạy đằng trời” mà hắn gửi đi không thành công.

“Trương Lam” nói: Ha ha, bọn mày cũng chạy đằng trời.

Da đầu Đại Đông tê rần.

Giây sau, một bàn tay lạnh ngắt bò lên trên vai hắn….

Đại Đông giật bắn mình, quay mạnh người!

Chỉ thấy cô gái tóc dài phụ trách thu ngân cười híp mắt nhìn hắn: “Mấy người có chơi không?”

Đại Đông: “……Tôi có thể không chơi sao?”

Cô gái vẫn cười không nói lời nào.

Tốt xấu gì hắn và Chuột cũng có kinh nghiệm, coi như trấn tĩnh. Phía bên kia, bạn học Tôn Tư Kỳ vô tội của Chu Húc và quỷ nhát gan Hạ Tiều đã bắt đầu sụp đổ.

Cô gái cầm bộ đàm nói: “Tiểu Hoa, tiểu Hoa, chuẩn bị xong chưa? Đợt khách này đủ rồi. Cậu nhanh tay nhanh chân lên chút, nếu không khách bỏ về đó.”

Bộ đàm kêu xẹt xẹt một hồi, vẫn là giọng nam âm u kia: “Xong rồi, đợt khách trước đã kết thúc. Cho bọn họ vào đi thôi.”

Lời này vừa dứt, trong phòng yên tĩnh vài giây.

Tôn Tư Kỳ nhìn chằm chằm đầu hàng lang tối tăm tĩnh mịch hướng xuống mật thất, nuốt nước bọt nói: “Đợt trước chơi xong rồi?”

Cô gái gật nhẹ đầu: “Đúng vậy.”

Tôn Tư Kỳ: “Thế người đâu….”

Cô gái cười nhìn cậu, con mắt đen kịt cong cong giống hai khe hở nhỏ.

“Tao không chơi đâu đại tiên.” Tôn Tư Kỳ quay đầu định chạy ra cửa, “Tao không ổn rồi, tao đi trước đây, tao…tao đi tìm bọn lão Lục.”

“Này——“ Chu Húc gọi với theo.

Tôn Tư Kỳ mắt điếc tai ngơ. Ngay khoảnh khắc sắp vén rèm cửa, một bàn tay tóm vào vai cậu.

Cậu hét ầm lên, hồn vía lên mây.

Tôn Tư Kỳ có thể cảm giác được hơi ấm từ bàn tay kia, vừa vững vàng vừa mạnh mẽ. Chỉ bình tĩnh nhấn vai cậu xuống như vậy mà cậu đã không nhúc nhích nổi.

Cậu nín thở, cứng ngắc nghiêng đầu, thấy một đốt ngón tay sạch sẽ xinh đẹp.

Tiếp đó một giọng nói lạnh nhạt vang lên: “Đừng chạy, ra ngoài càng đáng sợ hơn.”

Cũng bởi vì câu nói này, Tôn Tư Kỳ như được bật công tắc ‘tự động đi theo’, bám chặt sau lưng Văn Thời cùng với Hạ Tiều.

Chu Húc ban đầu cũng cẩn thận suy nghĩ, muốn tỏ ra mạnh mẽ một chút. Nhưng nó nghĩ tới cảnh tượng trong lồng lần trước, ánh mắt băn khoăn giữa mấy người trưởng thành, cuối cùng chọn đứng sau Văn Thời.

Thế là Văn Thời vô tình có thêm ba cái đuôi.

Cô gái thu ngân làm tròn bổn phận chuẩn bị đạo cụ vào mật thất, cô đưa cho tám người hai cái bộ đàm, hai ngọn đèn nhỏ hình cây nến.

Sau khi dặn dò ‘tự chia nhau’ thì đi vào hành lang không thấy điểm cuối, cô ta chỉ vào bên trong nói: “Phiền mấy vị qua đây.”

Tạ Vấn vô cùng phối hợp, tựa bên tường hành lang từ sớm.

Rõ ràng cơ thể người này nhìn rất đẹp, nhưng hiếm khi chịu đứng thẳng người, lúc nào cũng tìm một chỗ để dựa lên. Nhưng mà thế cũng có chỗ tốt, bởi vì vóc dáng anh ta khá cao, mặc dù bệnh tật nhưng nếu đứng thẳng lưng thì sẽ khiến không ít người cảm thấy ngột ngạt đè nén.

Lúc Văn Thời kéo theo ba cái đuôi đi qua đã thấy Tạ Vấn liếc mắt nhìn sang đây, ánh mắt nhìn hắn rất sâu sắc, cũng rất trầm tĩnh.

Tĩnh lặng đến mức như ánh nhìn chăm chú một thời gian dài, nhưng cũng chỉ như đang ngây ngẩn mất tập trung.

Đợi khi tới gần, Tạ Vấn đã thu mắt nhìn cô nàng thu ngân, chờ câu nói tiếp theo của cô ta.

“Hành lang rất hẹp, chỉ đủ một người đi, nên mấy người từng người đi vào, xếp thành một hàng.” Cô gái nói.

Nói xong, ba cái đuôi của Văn Thời trở nên xoắn xuýt.

Tôn Tư Kỳ nói: “Em không muốn đi cuối đâu.”

Hạ Tiều lập tức nói: “Anh cũng thế.”

Dưới tình huống như vậy, bất kỳ đứa nhát gan nào cũng đều không muốn đi cuối. Không ai thích cảm giác sau lưng không một bóng người cả. Trời mới biết liệu có thứ gì mình không nhìn thấy được bám theo phía sau hay không, nghĩ đến đã thấy nghẹt thở rồi.

Chỉ có mình Chu Húc đang ở thời kỳ phản nghịch không thích theo số đông, nó nói: “Tôi đây cũng chẳng muốn đi đầu.”

Đại Đông nhìn ba thằng nhóc trốn sau lưng Văn Thời bàn bạc thứ tự đi đứng mà cạn lời. Hắn thầm nghĩ người khác thì thôi đi, thằng nhóc Chu Húc này rốt cuộc đang nghĩ cái khỉ gì vậy?

Hắn với Chuột ở đây thì không theo lại chạy theo mấy thằng đồ đệ nhà họ Thẩm bị danh phả ngó lơ?

Đúng là chỉ biết nhìn mặt.

Đại Đông nghĩ: Đợi tới khi thật sự xảy ra chuyện thì chỉ có ba đứa bây khóc nhè thôi.

“Bọn mình một thằng đi đầu một thằng đi cuối đi.” Hắn quay sang nói với Chuột, “Đằng nào cũng không có ai khác.”

“Cũng được, anh dẫn đầu đi, tôi bọc hậu.” Chuột thở dài.

Trong đám người này, Đại Đông cảm giác bản thân cũng có chút dáng dấp của người dẫn đầu. Không có cũng phải có. Thế là hắn vòng tới đằng trước đám người, Tôn Tư Kỳ rất tự giác im lặng đứng trước mặt Văn Thời.

Hạ Tiều thầm nghĩ ‘đây là anh tôi chứ!’

Nhưng sau đó cậu lại nghĩ “Thôi được rồi, có mỗi mình chẳng phải người, không thể so bì tị nạnh với cậu ta được, cứ nhường cho người ta vậy”, thế là cậu vô cùng tự giác đứng đằng trước Tôn Tư Kỳ.

Kết quả vừa mới đứng vững, cái thằng ngang ngược Chu Húc kia chen ngang đẩy cậu lên trước, bản thân chui vào giữa.

Văn Thời không quan tâm vị trí đứng cho lắm. Hắn đứng im bất động, mấy người khác thích đứng kiểu gì thì đứng. So với chuyện này thì hắn quan tâm điểm kỳ quái của chiếc lồng hơn——

Nó không có tâm lồng.

Hoặc nói theo cách khác là không có tâm lồng rõ ràng.

Nơi này chỉ có vẻn vẹn một tòa kiến trúc, chính là mật thất được xây dưới lòng đất, mà không dùng bất cứ kỹ xảo nào bọn họ đã ở bên trong rồi. Hoặc đây chính là tâm lồng, bọn họ xông nhầm vào là tới thẳng luôn. Hoặc tâm lồng lần này không phải tòa nhà mà là một thứ gì đó trong này.

“Mời ngài nhanh chân đứng vào hàng ngũ.” Cô nàng thu ngân đột nhiên nhắc nhở một câu, Văn Thời tức khắc khôi phục tinh thần.

Hắn ngước mắt nhìn, phát hiện phía trước đều đứng chỉnh tề cả rồi——-

Lão Mao đứng trước Hạ Tiều, cùng anh kẹp ba cái đuôi ở giữa. Nhưng giây sau hắn phát hiện bản thân cũng là người bị kẹp, bởi vì Tạ Vấn đứng cuối cùng.

Chỉ có người đàn ông mặt chữ điền gọi là ‘Chuột’ đang nghiêm mặt không nói gì đứng ngoài hàng.

“Để tôi đi cuối cho.” Chuột nói.

“Không cần, tôi không thích sau lưng có người.” Tạ Vấn khách sáo nói, sau đó tay ra dấu ‘mời’ về phía trước.

Chuột vẫn cố chấp một hồi, nhưng vì cô gái thúc giục đành phải đi lên trước, chen ngang cả đoạn đường mà ai cũng không chịu xê dịch, cuối cùng hắn bị đẩy tới sau lưng Đại Đông, xếp thứ hai.

Bọn họ vừa đứng vững, cô gái kia liền cười khanh khách nói: “Đặt tay lên vai người phía trước nữa là được.”

Hành lang vừa hẹp vừa sâu, tiếng cười của cô nàng vang vọng mấy lần tựa như đang sát bên tai. Tất cả đèn đều tắt, toàn bộ hành lang tối đen như mực, đưa tay không thấy nổi năm ngón.

Cô gái kia cũng im thin thít.

Đại Đông đứng ngẩn một hồi, bỗng nhiên cảm giác phía trước có ai đó đang nhẹ nhàng dắt tay mình kéo đi.

Đại Đông: “…….”

Lông tơ ở cánh tay bị dắt của hắn dựng hết lên, xộc thẳng lên đỉnh đầu, cả người cứng đờ.

Hắn nuốt ngụm nước bọt, vừa tiến về phía trước vừa móc ra một sợi dây gai trong túi, một tay quấn chúng lên ngón tay mình.

Dây điều khiển rối chính là lòng can đảm và tính mạng của người học thuật con rối.

Quấn dây xong, tinh thần Đại Đông ổn định không ít, lá gan cũng lớn hơn chút. Hắn muốn thử nhìn xem người trước mặt là ai, thế là cánh tay phải không bị dắt thò ra trước sờ soạng mấy lần, kết quả càng mò lòng càng lạnh.

Bởi vì…..

Ngoại từ cái tay đang dắt hắn thì hắn không sờ thấy bất kỳ thứ gì, không có đầu cũng không có cơ thể.