Pháp Ngoại Tình Duyên

Chương 2

[Bạch luật sư là một người tốt, cậu ấy chịu thu lưu một kẻ không nhà để về như tôi. Phòng trọ đã thuê nhiều năm của tôi... ngày hôm qua lúc trở lại, phát hiện bị loạn thành một đoàn, rất nhiều thứ đều bị đập hư, trên tường còn có viết rất nhiều lời thóa mạ, không biết là ai đã làm vậy. Bà lão chủ nhà vốn đối với tôi thực thân thiết cũng không dám giương mắt nhìn tôi... chỉ kêu tôi không cần ở lại đây nữa. Chính là tôi thiệt sự không có giết người... Tôi cảm thấy thực thương tâm, cũng rất khổ sở. Tôi biết hiện tại mọi người đều không tin tôi, người duy nhất tôi có thể nghĩ đến cũng chỉ có mỗi Bạch luật sư... Lại còn giữ danh thiếp của Bạch luật sư, cho nên liền tự tiện tới... Cũng may là cậu ấy không có tức giận.]

Vương Tráng đang mở sổ viết nhật ký, hắn từ rất lâu về trước đã có thói quen viết nhật ký, tuy rằng đôi khi chỉ là vài ba câu tường thuật lại những chuyện đã phát sinh trong ngày, cả vui vẻ lẫn không vui.

Vương Tráng dừng bút, ngẩng đầu hồi tưởng một chút sự tình tối hôm qua.

- -----

Bạch Luật Minh khựng lại vài giây, "Anh trước đi vào nhà đã."

"A... à, được."

"Cởi giày ra." Bạch Luật Minh nhíu mày nhìn đôi giày dính bùn đất của Vương Tráng.

Vương Tráng vào nhà, đồ dùng cá nhân của hắn quả thực rất ít ỏi, cho nên chỉ mang vỏn vẹn một cái túi. Hắn thật cẩn thận mà nhìn xem bốn phía một chút, toàn bộ nhà ở có vẻ sạch sạch sẽ sẽ, hắn cảm thấy giống hệt như con người của vị Bạch luật sư này.

Bạch Luật Minh lại tới ngồi ở trước máy tính.

"Cậu luật sư à..." Vương Tráng bị lơ hơn hai mươi phút, rốt cuộc nhịn không được mà mở miệng nói.

"Gọi tôi Bạch luật sư là được rồi."

"A được... Bạch luật sư... cậu... cậu thực sự tin tưởng tôi sao?"

Bạch Luật Minh ngẩng đầu nghiêng mắt nhìn Vương Tráng, "Đúng vậy, tôi tin anh vô tội."

Vương Tráng trong tâm cảm động một trận, cười cười với Bạch Luật Minh.

Bạch Luật Minh trông đến khóe mắt hồng hồng của Vương Tráng, đoán rằng người nam nhân này hẳn là đã khóc. Cũng phải thôi, đã xảy ra loại biến cố như vậy, lại còn lưu lạc đến hoàn cảnh như thế. Bạch Luật Minh yên lặng nghĩ, tiếp tục lật xem tư liệu trong tay, "Anh làm sao tìm được chỗ ở của tôi?"

"Là nhờ anh cảnh sát đưa cho tôi danh thiếp của cậu."

"Ừm."

"Anh cảnh sát còn nói, cậu chưa từng thua một vụ án tử nào..."

"Từ khi tôi chính thức trở thành luật sư cho tới nay, xác thực là như vậy, bất quá lúc còn đi kiến tập, tôi vẫn có thua án."

"Bọn họ còn bảo... bảo cậu... cậu là..." Vương Tráng tạm dừng thật lâu, cuối cùng mới nhỏ giọng nói, "Là luật sư ác ma..."

Vương Tráng kỳ thật vẫn luôn nghi hoặc về cái danh xưng này, rốt cuộc tại thời điểm dồn đủ dũng khí đi hỏi đương sự, phát hiện Bạch Luật Minh đã dừng công việc trên tay, thì Vương Tráng đột nhiên cảm thấy có chút hối hận vì đã hỏi đến vấn đề này.

Tầm mắt Bạch Luật Minh chuyển hướng về phía Vương Tráng, Vương Tráng có điểm chột dạ đến nỗi không dám cùng y đối mặt.

Bạch Luật Minh bỗng nhiên cười, "Ý anh là chỉ cái này à?" Y đem màn hình máy tính xoay về chỗ Vương Tráng.

Vương Tráng trợn tròn mắt, nhìn hình ảnh trên máy tính, hình như là một bài báo, tiêu đề là, "Tên tội phạm giết người ác liệt nhất trong lịch sử, vì hắn ta biện hộ lại chính là luật sư ác ma!" Trong đó, cụm từ "luật sư ác ma" còn đặc biệt được phóng to, in đậm.

"Này... Đây là!" Vương Tráng kinh ngạc.

"Nếu nói hiện tại anh là kẻ bị căm ghét nhất thành phố, thì tôi đây nên là người đứng thứ hai." Khóe miệng Bạch Luật Minh thế mà lại nhếch lên, "Bởi vì tôi muốn giúp anh thoát tội."

Vương Tráng giương miệng, trong mắt tràn đầy không thể tin.

"Không cần phải ngạc nhiên như vậy đâu. Tử trạng của người bị hại thập phần thê thảm, ruột đều lòi ra ngoài, báo chí đăng tải rất rành mạch. Cô ta là một thai phụ chỉ còn một tháng nữa thôi liền sinh, hơn nữa đứa nhỏ trong bụng lại là song bào thai. Anh ngẫm thử xem, một tên phạm nhân sát hại một người như thế, chính là liên quan đến ba vụ án mạng, phải có bao nhiêu tội ác tày trời a."

Vương Tráng mặt mũi trắng bệch, thân thể không ức chế được mà phát run, nhưng Bạch Luật Minh vẫn đang cười, "Chưa kể có truyền thông thêm vào, anh bây giờ chính là công địch số một của người dân toàn thành phố, bao nhiêu kẻ đương kiển chân hi vọng nhìn thấy anh bị đưa lên đài treo cổ đâu."

"Bạch luật sư... tôi... không có..."

"Còn về luật sư ác ma kia à... Là bởi vì tôi là một tên luật sư dạng án tử nào cũng tiếp."

"..."

"Mặc kệ là người có hành vi phạm tội ác liệt cỡ nào, tôi cũng sẽ vì bọn họ biện hộ thắng lợi. Người dân chắc là cho rằng tôi đã thả chạy rất nhiều ác nhân để chúng ung dung ngoài vòng pháp luật, thế nên mới đặt cho tôi danh xưng như thế. Luật sư ác ma... A... Tôi là một luật sư, hết thảy lấy người ủy thác làm trọng, tận lực vì họ đem về phán quyết thắng lợi, đây là chức trách của một luật sư, tôi không cảm thấy điều đó có gì không ổn. Nếu như không muốn lại chứng kiến loại sự tình này phát sinh, luật sư bên đối phương hẳn càng thêm dụng tâm hơn một chút mới phải, nhưng đáng tiếc a."

"... Vậy... những người đó thật sự vô tội sao?"

"Điều này không ở trong phạm vi suy xét của tôi, vừa nãy tôi đã nói..."

Vương Tráng sắc mặt có chút suy sụp, "Bạch luật sư chỉ là muốn đạt được phán quyết vô tội sao... Tôi... Tôi thực sự không có giết người... Bạch luật sư lúc trước cũng nói tin tưởng tôi..."

"Tôi đích xác tin tưởng anh."

Vương Tráng ngẩng đầu nhìn về phía Bạch Luật Minh, người sau đã thu hồi ý cười mang điểm châm chọc kia, biểu tình nghiêm túc mà xem hắn.

"Vậy nên tôi mới có thể càng thêm chuyên tâm, cũng càng tin tưởng vì anh mà thắng được phán quyết vô tội." Bạch Luật Minh thu lại tầm mắt, "Tôi tin anh."

Qua một hồi lâu, "Bạch luật sư, cậu thật dũng cảm."

Bạch Luật Minh có chút kinh ngạc mà ngẩng đầu, người nam nhân vẻ mặt thản nhiên, ánh mắt ôn hòa, không biết tại sao, được người trước mắt khen là dũng cảm, Bạch Luật Minh trong lòng xẹt qua một điểm không tự nhiên.

"Gặp phải châm chọc cùng nhục mạ của nhiều người như vậy, còn có thể kiên trì nguyên tắc của bản thân..."

"Cho nên, anh cũng phải có nhiều dũng khí, không cần cứ mãi sợ hãi rụt rè."

"Được... được..."

"Tôi đói bụng."

"A... A?"

"Anh cho rằng tôi thu lưu không anh à, tôi đói bụng, tới phòng bếp làm chút đồ ăn đi. Phòng của anh là phòng thứ nhất bên tay trái, tự anh thu thập. Bắt đầu từ ngày mai, anh sẽ phụ trách quét tước nhà cửa, phải chuẩn bị cho tôi cơm ngày ba bữa, còn có khi tôi đang làm việc thì đừng quấy rầy."

"..."

"Còn đứng ngốc ra đó làm gì, mau đi nấu đồ ăn a." Bạch Luật Minh tà liếc Vương Tráng một cái.

"Rõ... Rõ rồi!"

- -----

[Việc Bạch luật sư có thể tin tưởng tôi, tôi cảm thấy so với bất cứ điều gì đều quan trọng hơn.] Vương Tráng trong lòng ấm áp, hắn cảm giác tại thời điểm tứ cô vô thân lại có thể gặp được Bạch luật sư thật là quá tốt, [Bạch luật sư mang một cặp mắt kiếng, không nói chuyện nhiều lắm, lúc làm việc sẽ thực nghiêm túc. Cậu ấy lớn lên rất đẹp, trông rất giống nhân sĩ tinh anh trên xã hội. Tôi hiện tại chính là đang phụ trách các loại việc nhà cho Bạch luật sư. Tuy rằng tôi vẫn luôn thiệt tin tưởng vào trù nghệ của mình, nhưng Bạch luật sư tựa hồ rất kén chọn, sau này tôi sẽ luyện tập để tinh tiến trù nghệ của bản thân, hi vọng có thể khiến Bạch luật sư vừa lòng. Bất quá, hôm nay việc đúng là thật nhiều, bởi vì Bạch luật sư là một người có yêu cầu nghiêm khắc, thế nên cả ngày bận việc, thật sự có điểm mệt đâu....]

"Vương Tráng! Lại đây!" Vương Tráng nghe được tiếng la của Bạch luật sư, xem ra lại muốn sai hắn đi làm cái gì nữa rồi đây, hắn mới vừa nghỉ ngơi không được trong chốc lát a...

"A được, lập tức tới ngay!" Nhưng mà mệnh lệnh của chủ nhà, không thể không nghe.

Vương Tráng nhanh tay viết nốt vài bút trên sổ nhật ký, [Bất quá, xét về ý nghĩa, Bạch luật sư thật đúng là "ác ma" đó.]

- -----

Lời của editor: Chuyện kể rằng, từ đó về sau, Tráng Tráng bước lên con đường nhân thê không thể quay đầu...