Phát Sóng Trực Tiếp Trường Quay Phim Thần Quái

Chương 23: Lâu Đài Ác Mộng 05

"Tiểu Đường ca!"

Cung Tử Quận hét lớn một tiếng, cả người bật khỏi sô pha, chỉ có một chút khoảng cách mà thôi, anh hoàn toàn có thể cứu —

"Oanh" một tiếng, vô số xúc tu màu đen chọc thủng sàn nhà, quấn chặt lấy anh ngay lúc anh vừa rời khỏi ghế sô pha!

"Làm sao..."

Nghe thấy giọng nói của Cung Tử Quận, Phó Kỳ Đường chậm rãi quay đầu lại, nhưng chẳng chờ cho cậu thấy rõ cảnh tượng trước mắt, cái lưỡi dài màu đỏ tươi kia đã mang theo tiếng xé gió, quấn chặt lấy cổ cậu.

Thắt lại, càng thắt lại!

"A —!"

Những tiếng kêu sợ hãi ngắn ngủi hoàn toàn bị chặn lại trong cổ họng, không khí trong phổi nhanh chóng mất đi, một đôi tay nhợt nhạt duỗi ra từ phía sau, ôm chặt lấy cơ thể Phó Kỳ Đường.

"Ha, ha..."

Đầu của con rối đến gần, gần như dính chặt vào Phó Kỳ Đường, bởi vì miệng nó đang mở, rất nhiều mùi hôi thối và nước bọt chảy ra dính trên vai cậu.

"Cung Tử Quận..."

Biểu tình của Phó Kỳ Đường thống khổ mà vặn vẹo, đôi môi khó khăn nhấp nháy, gọi tên Cung Tử Quận trong vô vọng.

Cung Tử Quận muốn xông qua!

Anh rõ ràng có vô số cách để lao tới, nhưng lúc này, anh cực kỳ hoảng sợ phát hiện mình không thể làm gì được.

Đạo cụ tồn tại trong không gian ý thức không cách nào lấy ra được.

Cơ thể này đã mài qua vô số lần sinh tử cũng không thể thoát khỏi những xúc tu chết tiệt này.

Vốn dĩ, tâm trí anh có thể duy trì lý trí và bình tĩnh trong bất kỳ tình huống tuyệt vọng nào, nhưng vào lúc này, nó hoàn toàn đình trệ.

Anh muốn xé toạc mọi thứ đang ngăn trước mặt mình thành mãnh vụn, thậm chí dùng tay kéo hoặc dùng răng cắn.

"Tiểu Đường ca!!"

Nhưng anh ngay cả một ngón tay cũng không thể động, chỉ có thể phát ra tiếng kêu giận dữ và tuyệt vọng.

Bên trong giọng nói kia mang đầy thống khổ, như dầu nóng đổ lên trái tim đang loạn nhịp.

Giọng nói đầy đau thương, như dầu nóng đổ lên trái tim đang loạn nhịp.

"Kèn — kẹt —"

Lại là tiếng tường vỡ, từng đôi tay gầy guộc chỉ còn da bọc xương duỗi ra, điên cuồng mò mẫm giữa không trung, cuối cùng một ít bắt được Phó Kỳ Đường, sau đó tất cả cánh tay đồng loạt rung lên, rồi từ từ kéo cậu vào trong bóng tối.

"Không được, tôi không cho phép! Quay lại cho tôi!"

Cung Tử Quận gào thét, hai mắt đỏ ngầu.

Mình rõ ràng đã trưởng thành, không còn dáng vẻ vô dụng như trước nữa, mình đã chiến đấu không biết bao nhiêu lần ở ranh giới sinh tử.

Mình đã giết vô số người và ma.

Mình phải có cách, mình nhất định phải có cách!

Mình đã mất đi anh ấy* một lần, bị thống khổ dằn vặt mấy ngàn đêm, cho nên tuyệt đối không cho phép những chuyện như vậy xảy ra một lần nữa.

*Chổ này là nói về anh Đường, hình như lúc trước anh Đường lớn tuổi hơn anh Quận nên chổ này mình tạm để vậy nha.

Nhưng mà hắn* tuyệt vọng phát hiện, không có cách nào.

*Chổ này là nói anh Quận, mình tạm tách ra như vậy cho mọi người không bị nhẩm lẫn.

Hắn bị kẹt, thậm chí cơ thể cũng thu nhỏ lại, trở về trạng thái yếu ớt và bất lực ban đầu, bộ dạng cái gì cũng không làm được.

Chỉ có thể trơ mắt nhìn Phó Kỳ Đường bị vô số bàn tay bắt lấy, bị kéo vào bóng tối từng chút từng chút một, trơ mắt mà nhìn vẻ mặt anh ấy từ hi vọng chuyển sang cam chịu.

Môi Phó Kỳ Đường mấp máy, nhưng không có phát ra âm thanh nào.

Nhưng Cung Tử Quận lại hiểu anh ấy đang nói gì.

Anh ấy cũng đã từng nói điều tương tự, trong vô số đêm sau đó, từng câu từng chữ liên tục xé ra khuấy động trái tim hắn, và cuối cùng biến thành một vũng mảnh vỡ vô hồn.

"Tôi không trở về được nữa."

......

"Bộp —"

Sách trên đầu gối rơi xuống đất, Cung Tử Quận bỗng nhiên từ trên ghế sôpha ngồi dậy.

Phó Kỳ Đường trước mặt đang cầm một quyển dày được làm bằng da cừu, vẻ mặt hưng phấn nói, "Rất không dễ dàng, rốt cuộc tìm được rồi!" Sau đó cậu* sửng sốt, vẻ mặt kinh ngạc mà luống cuống, "Cung Tử Quận, anh* thấy ác mộng à?"

*Lúc này về lại xưng hô bình thường rồi nha mn, cậu - Phó Kỳ Đường, anh - Cung Tử Quận.

Là mơ à.

Cung Tử Quận mím môi, khóe môi kéo dài thành một đường thẳng, một lúc sau mới gật đầu, âm thanh lạnh nhạt nói: "Mơ thấy mấy chuyện trong quá khứ."

"Không vui sao?" Phó Kỳ Đường cẩn thận hỏi, đưa tay ra thăm dò vỗ vỗ lên vai anh, cảm giác bắp thịt dưới bàn tay căng thẳng mà cứng như đá.

Cung Tử Quận không lên tiếng, chỉ là nâng mắt lẳng lặng nhìn cậu, như là muốn khắc bộ dáng bình an vô sự của cậu vào trong sâu trong đáy mắt để an ủi mình.

Thấy anh như vậy, Phó Kỳ Đường hơi bất an.

"Tôi không nên hỏi sao?"

Cung Tử Quận lắc đầu phủ nhận, đột nhiên nói: "Lúc mới lên tàu, tôi rất vô dụng, chỉ có thể bị động đón nhận tất cả, cho dù có chuyện vui vẻ cũng không giữ lại được."

Nói đến một nửa, anh giống như là nhớ tới gì đó, nuốt hết những lời còn lại, ngượi lại nói, "Lần này quỷ có năng lực quấy nhiễu suy nghĩ, lúc nghỉ ngơi buổi tối phải cẩn thận."

Phó Kỳ Đường vội vàng gật đầu.

Cậu cảm thấy như thể mình đã chạm đến chỗ ẩn giấu sâu kín nhất của Cung Tử Quận, biết rõ như vậy là không thích hợp, nhưng không nhịn được muốn đến gần nhìn kỹ hơn.

Nhưng ngày hôm nay không được, ít nhất là không phải bây giờ.

"Đúng rồi, con rối tìm được cái này," cậu giơ tờ giấy da cừu lên, "Hẳn là gia phả của gia tộc Homer, tôi phát hiện có một số việc rất thú vị, chúng ta cùng xem nhé?"

Dựa theo gia phả, dòng họ gia tộc Homer trở nên giàu có từ năm thế kỷ trước, có hai giai đoạn phát triển huy hoàng và thịnh vượng.

Một trong số đó là ba trăm ba mươi năm trước xuất hiện một vương hậu nổi tiếng xinh đẹp và tài giỏi.

Vị vương hậu này tên là Melissa, người đã đưa gia tộc lên đỉnh cao thứ nhất và duy trì gần một trăm năm.

Tòa lâu đài này cũng được xây dựng vào thời điểm đó.

Sau khi Melissa qua đời, gia tộc nhanh chóng lụi bại, thậm chí từng rơi vào cảnh không thể thuê được người hầu.

Những ngày như vậy kéo dài trong khoảng hai thế hệ, cho đến một trăm năm trước, gia tộc được hồi sinh dưới sự lãnh đạo của tộc trưởng mới là Alexander Homer, gia tộc lại hồi sinh và đi tới thời kỳ đỉnh cao thứ hai.

"Alexander này là ông nội của lão Homer.

Theo những tư liệu khác, năng lực của người này ban đầu rất tầm thường, cho đến một ngày hắn tìm thấy một hộp vàng dưới tầng hầm của lâu đài, coi đây là tiền vốn và đầu tư quy mô lớn, rất nhanh liền kiếm được rất nhiều tiền." Phó Kỳ Đường nói.

Ngón tay của cậu chỉ vào tên Alexander Homer, "Điều đáng kinh ngạc hơn là công việc kinh doanh mà hắn đầu tư không bao giờ thua lỗ, cho dù đó là một chuyến vượt biển vô cùng rủi ro, tàu của người khác bị chìm, con thuyền của hắn vẫn luôn an toàn."

"Tìm thấy hộp vàng dưới tầng hầm? Con cháu biên soạn tư liệu có phải là xem thường chỉ số IQ của người khác không?" Cung Tử Quận cười, "Gia tộc này đã nghèo nàn gần trăm năm, nếu thật sự có hộp vàng trong tầng hầm, không thể nào đợi đến khi Alexander Homer mới phát hiện ra?"

"Và điều thú vị hơn nữa là ở đây," Phó Kỳ Đường ra hiệu cho anh nhìn xuống, "Kể từ khi Alexander hóa đá thành vàng, gia tộc Homer quả thực đã phát triển thịnh vượng về mặt tài sản, nhưng dân số trong gia tộc lại giảm đáng kể."

Alexander có tổng cộng năm người con, ba trai và hai gái.

Con gái út chết ngay sau khi sinh và con trai thứ hai chết vì đuối nước lúc 8 tuổi.

Mặc dù ba người còn lại sống đến tuổi trưởng thành, nhưng con trai cả và con gái lớn tuổi còn trẻ lại lần lượt bị bệnh qua đời.

Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, ba người con trưởng thành này lần lượt sinh ra tám thành viên trong gia tộc Homer, nhưng cuối cùng chỉ có một người sống đến năm mươi tuổi là Hyman Homer.

Còn các anh chị em của hắn đều đã chết.

Tỷ lệ tử vong của thế hệ sau thậm chí còn thảm khốc hơn.

Bao gồm cả những đứa con ngoài giá thú của mình, Hyman Homer có bốn người con gái và hai người con trai, tất cả đều chết trước ông mà không có ngoại lệ.

Và trong số những người này, chỉ có con trai cả Jean đã kết hôn và có con, còn lại thành viên cuối cùng của gia tộc Homer là Vanessa Homer.

"Ngay cả khi thời gian quay ngược lại hai trăm năm, đối với một gia tộc thì tỷ lệ tử vong này là quá cao." Phó Kỳ Đường nói, "Ngoài ra, sự hồi sinh của gia tộc và sự giảm sút của các thành viên gần như là cùng một lúc, nói gia tộc bị bệnh di truyền gây ra dẫn đến sự giảm sút này thì đúng hơn là..."

"Hiến tế.

Hiến thành viên của gia tộc cho ma quỷ để đổi lấy sự giàu sang, câu chuyện này tuy cũ rích, nhưng đúng là rất bình thường." Cung Tử Quận nhàn nhạt nói.

"Cho nên gia tộc Homer suy tàn là tất yếu, thành viên trong gia tộc cũng sẽ từng người chết đi, không có liên quan đến Camille.

Một trăm năm trước khi bà ấy gả vào, mọi chuyện đã định rồi." Phó Kỳ Đường lắc đầu thở dài nói.

Sau khi làm rõ chuyện này, hai người vốn muốn tiếp tục tìm hiểu sâu hơn về Alexander Homer, dựa trên các tư liệu hắn để lại để tìm ra con quỷ đã giao dịch với hắn năm đó, nhưng có quá nhiều sách và tư liệu trong phòng sách, mặc dù con rối đã rất chăm chỉ liếm cả buổi chiều nhưng vẫn chưa tìm được.

Bảy giờ.

Quản gia xuất hiện ở cửa phòng sách, lúc đầu ông ta gõ cửa một cái, thu hút sự chú ý của Phó Kỳ Đường và Cung Tử Quận, sau đó nho nhã lễ phép nói: "Các vị, đã đến giờ cơm."

"Đã trễ thế rồi à." Xuyên qua cửa sổ, Phó Kỳ Đường thấy bên ngoài trời đã tối sầm, mặt trời lặn chỉ còn lại một viền đỏ phía xa, nó sẽ sớm biến mất không tăm hơi.

"Công việc có thuận lợi không?" Quản gia hỏi.

"Vẫn tốt, nhưng ở đây có quá nhiều tài liệu, rất khó tìm, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến tiến độ công việc của chúng tôi." Phó Kỳ Đường nói, cậu liếc mắt nhìn quản gia một cái, thăm dò mà ám chỉ nói, "Ngài biết đấy, nếu như không biết rõ về cuộc đời nhân vật, thì không thể nào viết ra được một tiểu sử vĩ đại được."

"Tôi rất xin lỗi.

Sợ là tôi không giúp được gì, kính xin hai vị cố gắng nhiều hơn." Quản gia không động lòng chút nào, ngoài cười nhưng trong không cười nói.

Lúc đi xuống phòng ăn, Phó Kỳ Đường thoáng thấy một người mặc áo giáp đeo kiếm trong bóng tối ở góc cầu thang, bước chân thoáng dừng một chút, nghi ngờ nói, "Lúc chúng ta tới đây, chổ này có áo giáp không?"

"Không có." Cung Tử Quận liếc mắt nhìn, tiện tay vỗ một miếng nhựa dẻo to bằng hạt đậu tương lên áo giáp, "Được rồi, nếu nó di chuyển, tôi sẽ nhận được nhắc nhở."

"Cái này cũng là đạo cụ?"

Cung Tử Quận vẻ mặt bình tĩnh gật đầu, như là không có gì ghê gớm.

"Tôi hình như không thấy nó ở cổng cửa hàng."

"Đạo cụ theo nội dung phó bản." Cung Tử Quận giơ tay xoa đầu cậu, "Chỉ cần cậu đi qua nhiều phó bản, có thể thấy nhiều đạo cụ kỳ quái."

"Vậy thì cũng phải có mạng mới lấy được a." Phó Kỳ Đường không khỏi cảm thán, một lần nữa quyết tâm trở thành một vật trang sức xuất sắc.

***

Đi vào phòng ăn, Lâm Phưởng và Hà Chi Châu, vốn là họa sĩ giờ đã an vị trước bàn ăn xa hoa, thấy Phó Kỳ Đường đi vào, Hà Chi Châu vẫy tay với cậu.

"Xem ra hai người không có chuyện gì, tốt rồi." Hà Chi Châu nói, ánh mắt tiếp xua với Cung Tử Quận, lập tức có chút lúng túng, "Ha ha, tôi quên mất cậu và Sói Điên cùng một tổ, sao có thể xảy ra chuyện."

Hắn cười cười, sau đó hạ thấp giọng nói tiếp, "Buổi chiều tôi và Lâm Phưởng ở trong phòng vẽ tranh thấy được chân dung của rất nhiều thành viên gia tộc Homer, ở dưới mỗi tấm chân dung đều ghi chú ngày sinh và ngày mất, chúng tôi phát hiện..."

"Bắt đầu từ một trăm năm trước, thành viên của gia tộc này chết với tốc độ bất thường?" Phó Kỳ Đường nói tiếp.

Cậu vừa nói vừa kéo ghế ra, không ngờ cái ghế lại nặng như vậy, nó không hề di chuyển khi cậu kéo nó lần đầu tiên.

Cung Tử Quận bên cạnh nở nụ cười, không nói gì mà giúp cậu kéo ra, còn làm một hành động "Mời".

Đạn mạc liền chuyển động.

[60: Oa, Sói Điên vốn thân sĩ và săn sóc như vậy sao?]

[05: Này là nhấn đầu em ăn đường rồi, em ăn, em ăn còn không được à.]

[18: Âm thầm gõ một cái?]

[58: Đừng hỏi, thật ngọt mà mau kết hôn đi!!!]

[39: Mỗi khi tôi bị sự ngọt ngào này giết chết, không có Sói Điên và Đường Đường nào là vô tội.]

[10: Thực sự ngọt mà...!Tui chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có ai đó có thể thuần hóa Sói Điên, tiểu Phó thật tuyệt vời, tui sẽ đẩy thuyền.]

......

"Này."

Như không có chuyện gì xảy ra, Phó Kỳ Đường ngồi xuống vẫy tay trước mặt Hà Chi Châu.

Từ nãy đến giờ, người này đều chuyên tâm nhìn đạn mạc, thậm chí không nói ra hắn định nói gì.

"Thì ra khán giả yêu thích thể loại này sao, hay là tôi cũng tìm một CP?" Hà Chi Châu nhỏ giọng thì thầm, nhìn Phó Kỳ Đường một cái, lại quay đầu nhìn Lâm Phưởng ở bên kia, cuối cùng lắc đầu nói, "Không được, không phù hợp.

Tôi vẫn thích phụ nữ hơn."

"..."

"Anh so sánh với đạn mạc cái gì a." Phó Kỳ Đường bất đắc dĩ.

"Chậc, chuyện này sao có thể coi là chăm chỉ được, không phải tôi không muốn phấn đấu trở thành chủ bá nổi tiếng sao?" Hà Chí Châu gãi đầu nói, "Vì ngoại hình không có điểm cộng, thực lực cũng không có gì nổi bật, vậy thì phải chăm chỉ trong các lĩnh vực khác á! "

Mặc kệ lời nói của hắn là thật lòng hay cố ý nói ra trước khán giả, nhưng cuối cùng hiệu quả rất rõ rệt.

Có rất nhiều đạn mạc là fan của Hà Chi Châu lên tiếng, hết sức khen ngợi hắn, đồng thời không quên giẫm lên Lâm Phưởng bên cạnh, chỉ trích hắn vào phó bản mà thụ động, tất cả công việc buổi trưa đều ném cho một mình Hà Chi Châu làm, tăng thêm gánh nặng cho đồng đội của mình.

Phó Kỳ Đường nhìn Lâm Phưởng, nghĩ thầm có lẽ người này đã thật sự bỏ cuộc.

"Nói chính sự đi." Cậu nhắc nhở Hà Chi Châu.

"Ồ đúng.

Nói chung, đây là tỉ lệ tử vong không bình thường, một thế hệ chỉ có một hoặc hai người sống sót, còn tất cả những người còn lại đều bị bệnh qua đời, bệnh gia truyền gì mà đáng sợ như vậy?" Hà Chi Châu lắc đầu nói, "Hơn nữa tôi phát hiện lúc chết những người này còn rất trẻ, điều này rất không đúng."

Giống với Phó Kỳ Đường, Hà Chi Châu cũng đưa ra suy đoán về việc "Lấy mạng sống của thành viên trong gia tộc hiến tế cho quỷ, dùng cách này đổi lấy giàu sang và quyền lực".

Hơn nữa lý do của hắn cũng rất đầy đủ.

"Thời gian càng trôi, những bức chân dung càng tinh xảo hơn và có rất nhiều bức chân dung của một thành viên trong gia đình, từ thời thơ ấu đến lúc về già, chứng tỏ dòng họ Homer lúc đó vô cùng giàu có.

Và khoảng một thế kỷ rưỡi sau, ngoại trừ tộc trưởng, không có thành viên nào trong gia tộc để lại bất kỳ bức chân dung nào, ngay cả bức chân dung của các tộc trưởng cũng kém xa trước đây về kích thước và độ tinh xảo.

Điều này cho thấy rõ gia tộc Homer đã ở mức thấp trong một thế kỷ rưỡi qua."

"Nhưng đến thế kỷ trước, đột nhiên có nhiều bức chân dung hơn, tôi thấy có khá nhiều bức trong số đó được vẽ cùng năm.

Khung tranh cũng sang trọng hơn xưa, cho nên tôi đoán gia tộc Homer đã phục sinh lần nữa."

"Kết hợp với quy luật tử vong của các thành viên trong gia tộc, tôi chỉ có thể nghĩ rằng ai đó đã làm giao dịch với quỷ."

Phải nói rằng lập luận và suy đoán của Hà Chi Châu là có cơ sở, Phó Kỳ Đường không thể không nhìn hắn bằng con mắt khác.

Sau đó cậu kể cho hắn nghe về Alexander Homer.

"Nói như vậy, Alexander này chắc chắn là mấu chốt, chúng ta phải tìm ra con quỷ đã làm giao dịch kia với hắn." Hà Chi Châu nói, bởi vì có mục tiêu rõ rệt, cả người đều kiên định hơn.

Ngay lúc bọn họ nói chuyện, người phụ nữ trung niên và nữ sinh cũng đi vào.

Thân phận của họ là nhà làm vườn, hai người dành ra cả buổi chiều để làm cỏ trong vườn dưới ánh nắng mặt trời.

Hơn nữa, cả hai đều là người mới, vừa làm việc vừa lo lắng không biết quỷ có xuất hiện đột ngột hay không, điều này thật sự mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần.

"Chổ tôi không có phát hiện gì, chỉ làm việc thôi." Người phụ nữ trung niên nói.

"Tôi cũng vậy." Nữ sinh rụt rè nói, nhưng ánh mắt của cô đảo qua, có vẻ do dự, một lúc sau mới nói thêm, "Nhưng khi tôi nghĩ ngơi giữa chừng, nhìn thấy một lối đi nhỏ sau vườn, dẫn tới một căn phòng bị khóa."

"Phòng như thế nào?" Phó Kỳ Đường truy hỏi.

"Chỉ là một căn phòng bình thường, được xây bằng gạch đỏ, lợp rơm trên mái.

Tôi chỉ hấy là hơi lạ khi có một ổ khóa lớn trên cửa." Nữ sinh không xác định mà nói.

"Một lát đi xem xem." Phó Kỳ Đường nói, nhìn Cung Tử Quận.

Người sau dựa lưng vào ghế, một tay đặt lên bàn, ngón tay như có quy luật mà gõ đều đặn trên mặt bàn, mấy giây sau mới lười biếng "Ừm" một tiếng.

Một lúc sau, có tiếng bước chân từ hành lang truyền đến, thân phận "kiến trúc sư" người đàn ông mặc vest và huấn luyện viên thể hình cuối cùng cũng quay lại.

"Mẹ nó, không phải cậu nói mình làm nghề xây dựng sao, ngay cả một cái tay vịn cũng không sửa được." Huấn luyện viên thể hình hùng hổ ngồi xuống, trừng người đàn ông mặc vest.

Người đàn ông mặc vest tỏ vẻ bất lực, "Đại ca, tôi nói là tôi bán vật liệu xây dựng.

Chuyện này liên quan gì đến việc sửa tay vịn?" Hắn vừa nói vừa phân ra mà làm, hiển nhiên rất là bất đắc dĩ.

"Cậu phải biết về ngành này nhiều hơn tôi chứ.

Kết quả là cậu còn không bằng tôi.

Không có ích lợi gì."

"Vâng vâng vâng, ngài cực khổ rồi." Người đàn ông mặc vest không thể không làm vế nhỏ thấp giọng nói.

Giống với người phụ nữ trung niên bên kia, nhóm của họ cũng không thu hoạch được gì.

Vì đã bị kinh sợ trước sức mạnh của quản gia, hai người họ cũng không dám liều lĩnh nữa, đành phải làm việc đàng hoàng.

Nhưng trong hai người họ một người bán vật liệu xây dựng, một người đổ mồ hôi trong phòng thể hình, không ai có thể sửa đỉnh lâu đài.

Mơ hồ lăn lộn một buổi chiều cho đến khi quản gia đi mời họ ăn cơm, hai người chuẩn bị đến phòng ăn thì quản gia đột nhiên hỏi về việc tay vịn bị gãy.

Đương nhiên tay vịn không được sửa, cả hai thậm chí còn không nghĩ đến chuyện này.

Nhưng bị quản gia nhìn chằm chằm, hai người nơm nớp lo sợ mà lập tức đi sửa, một trận vò đầu bứt tai.

Cuối cùng, người đàn ông mặc vest đã tìm được một thanh sắt, miễn cưỡng đem phần bị đứt rời cố định lại.

"Nói tới nói lui đều tại cô, đi đứng cũng không xong, nhất định phải làm gãy cái tay vịn kia làm gì? Có bệnh à?!" Huấn luyện viên thể hình càng nghĩ càng tức, quay đầu ném lửa lên người nữ sinh.

"Thật xin lỗi!"

"Xin lỗi có tác dụng chó gì, cô có biết tôi lo sợ thế nào khi bị bản mặt của lão chết kia liên tục nhìn chằm chằm không, đã vậy còn phải nghĩ biện pháp sửa cái thứ chết tiệt đó, nếu không phải tại cô, lão tử sao phải gánh cái tội này? Nói đi, cô chuẩn bị bồi thường cho tôi cái gì?" Huấn luyện viên thể hình nói, mắt dâm tà nhìn nữ sinh từ trên xuống dưới.

"Tôi thấy bộ dạng cô cũng không đẹp, không ngực không mông, ăn vào trong miệng còn ngại đấy.

Chậc, cô đã từng ngủ với đàn ông chưa?"

Nữ sinh vừa xấu hổ vừa tức giận, dáng dấp sắp khóc đến nơi.

"Anh! Tôi không phải..."

"Cái gì, không phải? Mẹ nó, lão tử bị thiệt thòi!"

Huấn luyện viên thể lực nổi giận trong lòng, giơ tay vỗ mạnh vào mặt bàn.

Có lẽ vì bàn ăn cũng đã lâu năm rồi, bề ngoài trông thật xa hoa, nhưng bên trong đã mục nát từ lâu, bị vỗ một cái đã nứt ra một khe hở mỏng manh.

"Vãi, đây là cái chất lượng gì!" Huấn luyện viên thể hình trừng mắt kinh ngạc.

Người phụ nữ trung niên bảo vệ nữ sinh đang sợ sệt ở phía sau, lúc này mới nói: "Cậu không thể cẩn thận sao, cũng không nhìn xem đây là nơi nào.

Hơn nữa, cái bàn bị vỗ hư thì cậu là người sửa thôi."

"Bà già này nói gì đó?!"

"Tôi nói sai chắc? Cậu không sửa chẳng lẽ nhà văn, hoạ sĩ hay là nhà làm vườn đến sửa?" Người phụ nữ trung niên và đối chọi gay gắt.

Lúc này, một loạt tiếng bước chân truyền đến.

Quản gia mang theo ba người hầu gái xuất hiện ở cửa phòng ăn.

Bữa tối món ăn khá là phong phú.

Có sườn bò nướng mè, bơ hầm nấm, khoai tây phô mai, măng tây xào bắp, ngoài ra còn có súp măng tây ăn với bánh mì và salad.

Sau khi người hầu gái bày những món ăn tinh mỹ ra đầy bàn một cách nhanh chóng, mặt không thay đổi lùi ra như khi đến.

"Đều là những món ăn đơn giản, hy vọng các vị có thể giảm bớt vất vả của ngày hôm nay." Quản gia hơi cúi đầu hành lễ, nhưng ngữ khí lại có ý sâu xa.

"Nó rất phong phú, cảm ơn vì sự chiêu đãi." Phó Kỳ Đường nói, "Đúng rồi, tiểu thư Vanessa không xuống ăn tối sao?"

"Cô chủ đã ăn trong phòng ngủ của mình rồi, nếu không có chuyện gì xảy ra, sáng mai các vị có thể gặp tiểu thư." Quản gia nói, "Tôi không quấy rầy các vị dùng cơm, nếu có việc cần tìm tôi, chỉ cần lay chuông là được."

Chờ quản gia đi rồi, trong phòng ăn cuối cùng cũng có chút không khí.

"A!" Sau khi cắn một miếng sườn bò nướng mè, người đàn ông mặc vest mở to mắt nói: "Mọi người ăn thử đi, thức ăn ở đây cũng quá ngon rồi!" Sau đó hắn nhét thêm một miếng nữa vào miệng.

Người phụ nữ trung niên do dự một lúc, không biết đồ ăn trong phó bản này có ăn được không? Nếu giống như trong những cuốn tiểu thuyết cô đã đọc, thịt bò nướng này thực sự là thịt người nướng thì làm sao bây giờ? Vì vậy, cô chần chờ nhìn Phó Kỳ Đường và những người khác.

Tuy là mỗi lần đoàn tàu đều sẽ đưa người chơi vào chỗ chết, nhưng ngoài những phó bản đặc biệt, sẽ không giở trò với đồ ăn nước uống, có lẽ là cân nhắc "tầm nhìn", dù sao đây cũng là một chương trình phát sóng trực tiếp.

Bởi vậy Hà Chi Châu nói: "Yên tâm ăn đi." Nói xong cầm muỗng múc súp cho vào miệng, ánh mắt sáng lên, "Mùi vị đúng là không tệ."

Phó Kỳ Đường bên cạnh yên lặng gật đầu, hết sức hài lòng.

Thừa dịp này, Cung Tử Quận nói quỷ có thể dẫn dắt và điều khiển tinh thần của người chơi, chỉ nhắc nhở, chứ không nói việc mình gặp ác mông.

"Skill này rất thường gặp, nhưng không dễ đối phó." Hà Chi Châu nói.

Trong vòng quay khủng bố tuần hoàn, ai cũng tích tụ rất nhiều cảm xúc tiêu cực, đặc biệt là những người có thâm niên.

Thông qua quỷ thông qua dẫn dắt, khuếch đại và điều khiển những cảm xúa âm u đó, dùng nó ăn mòn tinh thần và ý chí của người chơi, thậm chí là khống chế cơ thể của người chơi, đây thực sự là một phương pháp phổ biến trong phó bản.

Ăn uống luôn là một điều thú vị, sau khi ăn một lúc, bầu không khí trên bàn ăn rõ ràng là thoải mái hơn, có một sự ấm áp và nhiệt tình rất ngắn ngủi, dường như mọi người chỉ đang ở trong một ngôi nhà nào đó được trang trí tinh tế, phòng ăn và đồ ăn tinh mỹ, mà không phải là một phó bản có thể chết bất cứ lúc nào.

"...!Không thể không nói, thịt này nướng tới vừa đúng, nhiều dầu nhưng không ngán, rất ngon.

Vị của nước sốt không nặng, không làm mất hương vị nguyên bản của thịt...!"

Hà Chi Châu thẳng thắn cao hứng làm chủ bá, hết sức miêu tả hương vị của món ăn cho khán giả, dẫn tới một làn sóng đạn mạc kêu rên.

"Nếu không phải sẽ chết người, tôi còn muốn ở lại đây thêm vài ngày để ăn mấy món này." Người đàn ông mặc vest bỉu môi nói, "Lần trước tôi được ăn những món ngon như vậy là vào sinh nhật của bạn gái, tôi bỏ ra một tháng lương! Lão tử đối với cô ấy quá tốt mà!"

"Cô ấy có đợi anh xuống tàu không?"

"Ai biết được?" Người đàn ông mặc vest lắc đầu, nụ cười lấy lòng trên mặt từ khi tiến vào phó bản trở nên chua xót, "Tôi ngay cả bản thân mình có thể còn sống trở về hay không cũng không biết, làm sao có thể quản được cô ấy."

Đang nói chuyện, khóe mắt hắn chợt thoáng nhìn thấy huấn luyện viên thể hình bên cạnh chậm rãi quay đầu lại, mặt đỏ bừng, gân trên trán nổi lên, con mắt gần như muốn trào ra khỏi hốc mắt, hắn đang nhìn chằm chằm vào mình.

"Tôi không có nói gì cả, anh Vương sao anh sao lại như vậy...?"

Còn chưa nói hết lời, người đàn ông mặc vest đột nhiên phản ứng lại —

Dáng vẻ của huấn luyện viên thể hình không giống như đang trừng mắt nhìn mình mà như thể có một bàn tay vô hình đang kéo cổ của hắn và đem toàn bộ đầu của hắn bẻ ra sau!

"Hô hô —!"

Huấn luyện viên thể hình khó khăn kéo dài mấy âm tiết đứt quãng từ trong cổ họng, cơ bắp cả người hắn căng thẳng, cả khuôn mặt nghẹn đến xanh tím, gân xanh trên cổ như sắp nổ.

"Anh Vương!" Người đàn ông mặc vest kêu lên sợ hãi, cái muỗng trong tay rơi xuống bát đựng súp.

Nhìn cảnh tượng trước mắt, cả người hắn phát lạnh, một loại kinh hãi tột độ tràn vào trong lòng, xâm chiếm hoàn toàn đầu óc của hắn, thậm chí ngay cả một ngón tay hắn cũng không nhúc nhích được, chỉ có cả người phát run ngồi trên ghế.

Mấy giây sau, một âm thanh giòn giã cuối cùng cũng phát ra từ bên tai hắn.

"Nứt — "

Đây là âm thanh cái cổ bị bẻ gẫy.

Cơ thể của huấn luyện viên thể hình vẫn ngồi trước bàn ăn, tay cầm nĩa, nhưng cổ ngoẹo 180 độ, quay mặt về phía sau, chết không nhắm mắt mà căm tức nhìn bức tranh treo trên tường phòng ăn.

"...!Hắn đã chết rồi sao?" Hà Chi Châu ngơ ngác mà hỏi.

Mọi chuyện diễn ra quá nhanh khiến hắn không kịp nhận ra chuyện gì vừa xảy ra.

"Ừ, chết rồi." Lâm Phưởng nhàn nhạt nói.

Vừa dứt lời, đồng hồ để bàn trong phòng ăn vang lên.

Chín giờ.

Lâu đài ác mộng tử vong: 2 người, người chơi cỏn sống: 7 người.

[36: Sao tự nhiên chết vậy?!]

[50: Quỷ đâu quỷ đâu quỷ đâu! Tui mù à! Hay là lần này quỷ có thể giết người trong không khí? Đã khó đề phòng, rồi làm sao chơi!]

[19: Vãi vãi vãi làm tui sợ muốn chết! Đột ngột quá, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì!]

Tất cả đạn mạc xôn xao.

"Xảy ra chuyện gì?!" Hà Chi Châu hỏi, sự bàng hoàng và khiếp sợ vẫn hiện rõ trên gương mặt hắn.

Hắn đã qua tám phó bản, nhưng đây là lần đầu tiên cảm giác quỷ này khác hẳn những con quỷ trước đây.

Nó còn chưa xuất hiện đã giết hai người chơi liên tiếp, hơn nữa còn không có quy tắc nào.

"Tôi không biết..." Người đàn ông mặc vest sợ tới mức hai chân phát run, nơm nớp lo sợ mà nói, "Lúc nãy tôi đang nói chuyện thì đột nhiên phát hiện anh Vương trừng tôi, tôi cũng quay đầu nhìn hắn, lúc này mới phát hiện hắn giống như bị thứ gì đó bóp cổ, bẻ cổ hắn về sau..."

"Đúng là cổ bị bẻ gẫy." Phó Kỳ Đường đi tới nhìn, phát hiện phần thịt trên cổ của huấn luyện viên thể hình bị xoắn thành hình bánh quai vạt, không khỏi nhíu mày, "Có ai để ý hắn đã làm gì không?"

"Không làm gì cả, ngồi ăn bình thường thôi." Người phụ nữ trung niên lắc đầu nói, chỉ người đàn ông mặc vest, "Cậu ta đang nói về chuyện bạn gái thì người kia quay đầu, tôi nghĩ hắn định nói chuyện với cậu ta, không nghĩ tới..."

Vì cẩn thận, lúc ăn cô và nữ sinh không ngồi cùng bên với mấy người đàn ông mà ngồi đối diện, nên thấy rõ hành động của huấn luyện viên thể hình.

Đang ăn cơm bình thường, sau đó quay đầu lại liền chết, cái chết này quả thật là không thể giải thích được.

Tìm ai nói rõ lí lẽ bây giờ?

Quỷ lần này không có quy tắc? Phó Kỳ Đường đầu óc mơ hồ.

Ngược lại, Cung Tử Quận ngồi bên cạnh cậu ăn đến miếng thức ăn cuối cùng trên đĩa và không hề bị ảnh hưởng, động tác ưu nhã cầm khăn ăn lên lau miệng, sau đó đi tới phía sau huấn luyện viên thể hình, nhìn thẳng về phía vách tường của phòng ăn.

Nơi đó có một khối phù điêu*.

(*Phù điêu hay còn gọi là chạm nổi là hình thức sáng tác nghệ thuật bằng cách đắp nổi hoặc đục đẽo, khoét lõm, nó là một kỹ thuật điêu khắc trong đó các yếu tố điêu khắc được gắn kết vào cấu tạo nền của cùng một chất liệu.)

Bởi vì ánh sáng trong phòng ăn hơi tối, chỉ có một hàng giá nến chạm khắc bạc được đặt ở giữa bàn ăn để thắp sáng, và vị trí của bàn ăn là ở giữa phòng, cách hai mặt của bức tường khá xa, nên lúc đầu không ai thấy khối phù điêu này đã tồn tại.

Nhưng mà nếu như được tìm thấy thì cũng coi nó như vật trang trí của phòng ăn.

Dù sao trong các lâu đài cổ, trên tường có phù điêu không phải rất bình thường sao?

Phó Kỳ Đường lấy một cái giá nến lại đây, khi ánh nến đung đưa đến gần, toàn bộ phù điêu nhất thời hiện lên trước mặt mọi người.

Thánh thiện và đầy rạng rỡ, Đức Mẹ vẻ mặt yêu thương cúi đầu nhìn xuống đứa trẻ trong vòng tay của mình, đứa trẻ nghịch ngợm hoạt bát, cố gắng thoát khỏi vòng tay của mẹ, và không quên quay đầu lại để quan sát phản ứng của mẹ.

Nhưng mà khi ánh nến di chuyển xuống phía dưới, người chơi kinh hoàng phát hiện bàn tay của Đức Mẹ xuất hiện trên cổ của đứa trẻ, năm ngón tay hình móng vuốt, gân trên mu bàn tay nhô lên, rõ ràng là đang dùng rất nhiều sức lực.

Cô ấy muốn giết con trai mình!

Đây hóa ra là bức phù điêu Đức Mẹ giết một đứa trẻ!

"Có chút dọa người."

Sau khi trao đổi ánh mắt với Cung Tử Quận, Phó Kỳ Đường nói, rồi giơ giá nến lên tiếp tục chiếu sang bên cạnh, nhưng không có gì ở đó.

"Như vậy thì nội dung của bức phù điêu là nhắc nhở? Đức Mẹ bóp chết con trai mình, cho nên khi có người ngồi trước bức phù điêu này, họ sẽ chết giống vậy." Hà Chi Châu nuốt nước bọt, âm thầm hoảng sợ.

Buồi chiều những bức tranh mình thấy trong phòng vẽ tranh, ngoài những bức chân dung của các thành viên trong gia tộc Homer, còn có một số tác phẩm có phong cách và nội dung tương tự như bức phù điêu này.

Nếu quỷ thật sự giết người theo quy luật này, vậy mình chẳng phải là nhiều lần cận kề cái chết sao?

Nếu thật sự là vậy, độ khó của phó bản lần này có thể tăng lên trình độ khủng bố.

Dù sao trong lâu đài cổ, nhất định có rất nhiều đồ trang trí chứa nội dung, người chơi sẽ tiêu hao nhiều công sức để nhận biết từng cái một, sau đó đảm bảo chính mình sẽ không xuất hiện trước một cái tác phẩm đoạt mạng nào đó.

"Vậy chúng ta phải tránh bất kỳ vật trang trí nào có ý nghĩa chết chóc này trong lâu đài." Người phụ nữ trung niên mặt lộ vẻ khó xử mà nói, hiển nhiên cô cũng ý thức được đây là một nhiệm vụ bất khả thi.

"Tôi không nghĩ vậy." Cung Tử Quận một tay để trong túi, lười biếng nói.

Ngoại trừ Phó Kỳ Đường, những người khác đều sững sờ.

"Ừm, ý của anh ấy là mọi người không thấy kỳ lạ khi chỉ có một bức phù điêu trên toàn bộ bức tường này sao?"

Phó Kỳ Đường giơ giá nến trở lại, trong lúc mọi người đang nói chuyện, cậu nhanh chóng kiểm tra hai bên tường của phòng ăn, xác định chỉ có vị trí sau lưng huấn luyện viên thể hình mới có phù điêu.

"Nói như vậy, loại phù điêu này hẳn là một nhóm?" Đem giá nến để lại trên bàn ăn, Phó Kỳ Đường vẩy tay nói.

Vừa nãy cậu bước đi vội vàng, vài giọt sáp dầu không cẩn thận nhỏ ở trên mu bàn tay, có chút bỏng rát.

Mọi người: "...".

Đam Mỹ Sắc

Bây giờ không chỉ không biết ý Sói Điên, mà ngay cả ý của Phó Kỳ Đường cũng không hiểu luôn.

Phó Kỳ Đường thấy vậy liền cười giải thích: "Tôi đoán lúc chúng ta mới vào, nơi này không có phù điêu, sau khi có người chết phù điêu mới xuất hiện."

Cung Tử Quận híp mắt hơi gật đầu, giọng nói vui vẻ nhẹ nhàng: "Không sai."

"Cho nên, không phải nội dung phù điêu ám chỉ quỷ sẽ giết người như thế nào, mà là quỷ giết trước, sau đó mới tạo ra phù điêu có nội dung tương tự?" Hà Chi Châu càng ngày càng bị hồ đồ, "Vậy đây là cái gì? Quy tắc để quỷ giết người là gì? "

Phó Kỳ Đường nhún vai, biểu thị vấn đề này mình tạm thời cũng chưa biết.

Ánh mắt của mọi người nhất trí rơi vào người Cung Tử Quận.

Nhưng đúng lúc này, cửa phòng ăn phát ra một tiếng "kẽo kẹt" thật dài, quản gia lại xuất hiện ở cửa.

"Các vị dùng cơm xong chưa? Đồ ăn làm mọi người thỏa mãn chứ?" Ông ta hỏi với nụ cười lạnh băng.

"Cảm ơn vì sự chiêu đãi, rất phong phú." Phó Kỳ Đường đáp lại bằng kỹ năng diễn xuất không quá xuất sắc của mình.

"Tôi ở cửa nghe trong này hình như đã xảy ra một sự cố nhỏ bất ngờ, nên vào xem một chút — ôi, kiến trúc sư đáng thương." Quản gia khẽ lắc đầu, giống như không nỡ, nhưng khóe miệng của ông ta lại cong lên đầy vui mừng,, "Xem ra việc hắn làm không làm cho tổ tiên cảm thấy thoả mãn, tôi đã sớm nói, người lười biếng không có kết quả tốt!"

[11: Tôi hiểu rồi! Quỷ giết người dựa trên thái độ và hiệu suất làm việc! Tôi đã đi theo nhóm này cả buổi chiều, nói là sửa đỉnh lâu đài nhưng huấn luyện viên thể hình này đi mò cá, anh ta thậm chí còn không thèm nhặt một viên gạch.]

[30: Người đàn ông mặc vest không phải cùng nhóm với hắn sao, lẽ nào người mặc vest rất nỗ lực? Tại sao không giết người mặc vest?]

[51: Vì thân phận của bọn họ là kiến trúc sư và học trò a! Đương nhiên là giết thầy trước rồi.]

[49: Vậy tóc vàng chết lúc đầu thì sao?]

[16: Ummmm chắc là thái độ hắn ngạo mạn?]

[31: Vậy Lâm Phưởng...]

[28: Dù vậy, nhưng quỷ lần này cũng thật đáng sợ đi, không nỗ lực làm việc thì phải chết, vậy tôi đi mò cá chẳng phải là...]

[34: Bị chặt đầu nhá, hi hi.]

[05: Tôi đi đây, thảm quá.

Sói Điên và tiểu Phó còn tốt, Nhà văn có thể viết bất cứ thứ gì họ muốn, những người còn lại chẳng phải xong đời rồi sao? Em gái học sinh chắc không thể làm vườn đâu?]

......

Nhìn thấy cuộc thảo luận của đạn mạc, khuôn mặt của người đàn ông mặc vest, Hà Chi Châu và người phụ nữ trung niên đột nhiên trở nên rất khó coi.

Nếu đúng như lời đạn mạc nói thì tình cảnh của bọn họ vô cùng nguy hiểm.

Người đàn ông mặc vest không biết sửa nhà, Hà Chi Châu không biết vẽ tranh, người phụ nữ trung niên không biết nhiều về làm vườn.

Ngược lại là nữ sinh nhỏ giọng nói: "Chuyên ngành của tôi là thiết kế vườn."

Đạn mạc dừng một chút, rồi tất cả đều nói rằng không ngờ a, thực sự có hi vọng làm lại một ngôi vườn, chúc mừng em gái học sinh kéo dài tính mạng thành công.

Sau đó, quản gia rung chuông gọi người hầu tới, giống như buổi sáng dọn dẹp thi thể tóc vàng, người hầu gái mặt không thay đổi nhấc thi thể của huấn luyện viên thể hình đi.

"Vậy thì mong mọi người nhanh chóng về phòng nghỉ ngơi, dù sao thì ngày mai cần tinh thần sung túc để làm việc." Quản gia nói đầy ẩn ý.

***

Phòng của người chơi ở tầng hai của lâu đài, dựa theo thân phận xếp hai người một phòng.

Phó Kỳ Đường là học trò của nhà văn, tự nhiên được xếp chung phòng với Cung Tử Quận.

Sau khi đi một vòng quanh phòng, đẩy cánh cửa sổ bằng gỗ ra, ánh sao bên ngoài đột nhiên chiếu vào, nhàn nhạt và trong trẻo.

Một mình thưởng thức trong chốc lát, quay đầu nhìn thấy Cung Tử Quận đã tùy tiện vén chăn trên giường, ngồi trên giường đọc sách, Phó Kỳ Đường giả vờ vô tình đi tới, ho nhẹ một tiếng, "Đang xem gì vậy?"

"Tùy tiện lấy ở bên kia." Cung Tử Quận lật hai trang cho cậu xem, tất cả đều là hình vẽ, "Không có manh mối gì — đoàn tàu cũng lười phiên dịch những thứ này."

"Vậy mà anh còn nhìn đến say sưa?"

"Hết cách rồi, sợ cậu xấu hổ, " Cung Tử Quận cười nhẹ, ném sách sang bên cạnh, sau đó nâng mắt nhìn Phó Kỳ Đường, giọng nói nhẹ như lông chim, "Qua đêm với fan hâm mộ của mình, áp lực không?"

"..."

Đúng là rất áp lực, nhưng Phó Kỳ Đường tuyệt đối sẽ không thừa nhận.

Cậu cũng giả vờ thoải mái nói: "Chỉ cần anh biểu hiện như một fan bình thường là được."

"Nhưng tôi không phải, " Cung Tử Quận cố ý nói, trêu chọc cậu những gì cậu đã nói trước đó, "Tôi là fan tư sinh."

"Có cái gì đáng tự hào, anh còn cây ngay không sợ chết đứng?"

"Không được sao?"

"Có thể, anh là đại lão, anh nói cái gì thì là cái đó." Phó Kỳ Đường dở khóc dở cười.

Vì lý do an toàn, trong phó bản người chơi có xu hướng giảm các nhu cầu của bản thân, chẳng hạn như ít đi vệ sinh nhất có thể và cố gắng không tắm.

Dù sao thì sạch sẽ chỉ là chuyện tạm thời, nếu đang tắm mà gặp quỷ, mất cái mạng nhỏ này là chuyện cả đời.

"Tôi cảm thấy khắp người mình đều có mùi." Phó Kỳ Đường một bên cầm khăn lau mặt, một bên bất đắc dĩ nhỏ giọng nói.

"Hửm?"

"Sáng sớm leo từ giữa sườn núi lên đã ra một thân mồ hôi.

Hơn nữa lúc nãy trong phòng ăn cũng rất ngột ngạt, anh không cảm thấy sao?" Phó Kỳ Đường nói, hoàn toàn không chú ý tới ánh mắt của Cung Tử Quận, lúc chính mình đang nói chuyện đã nhích lại gần hai bước.

"Không có," Cung Tử Quận lắc đầu, sau đó càng tự nhiên cúi đầu nằm trên vai và cổ của cậu, "Tôi ngửi thử."

"?!"

Chưa bao giờ nghĩ tới từ khi bước vào phó bản này, cậu không bị quỷ dọa sợ, nhưng lại bị Cung Tử Quận bất thình lình lao tới làm cho đầu óc cậu mơ hồ.

"Ngửi cái gì, anh là chó sao?!" Đẩy cái đầu to bên gáy ra, Phó Kỳ Đường vừa buồn cười vừa bất lực.

"Tôi là chó hay không cậu còn không biết sao?" Cung Tử Quận cũng cười, ngẩng đầu lên nhìn Phó Kỳ Đường, "Có cần tôi cho cậu luyện tập từ ngữ một lần nữa không?"

"Anh bình thường đi!" Phó Kỳ Đường che mặt, "Lần này là quỷ háo sắc, thừa dịp tôi không chú ý lén lút nhập vào người anh? Hay anh có hai chức vụ, trời tối liền biến thành chủ bá tình dục, một người làm hai công việc, chuyên nghiệp thế?"

Cung Tử Quận lại lắc đầu, nói đầy ẩn ý: "Nếu là chủ bá tình dục, chỉ vậy là không đủ đâu."

"Được rồi, thật sự được rồi, nói thêm gì nữa liền biến thành nội dung xxx." Phó Kỳ Đường nói xong, mệt mỏi muốn ngồi xuống giường nghỉ ngơi, không hiểu tại sao lại đạp trúng ga giường rủ xuống mặt đất, trượt chân, cả người ngã xuống chiếc giường mềm mại.

"Tôi không cố ý!" Phó Kỳ Đường lập tức bò lên biện minh, còn muốn giơ ba ngón tay thề: "Tuyệt đối không phải lạc mềm buộc chặt, thật sự bị trượt chân!"

Cung Tử Quận không tỏ rõ ý kiến, chỉ nhướng mày, trong giọng nói mang đầy ý cười, "Vậy sao, tôi còn tưởng rằng thật sự xxx đấy."

"..."

Phó Kỳ Đường đang định nói, hai người liền nghe thấy một loạt tiếng bước chân sột soạt truyền đến từ cửa.

Tiếng bước chân giống như những giọt mưa, nhẹ mà ngắn ngủi, chắc chắn không phải là âm thanh của một người bước đi bình thường, mà giống như là —

Có người đang kiễng chân lên, chỉ có mũi chân giẫm lên sàn nhà phát ra âm thanh!

Ngoài cửa có người!.