Phế Đế Làm Phi

Chương 3: Tối nay, hưởng thụ ân sủng của trẫm cho tốt đi...

22/1/2022

Edit: Chary (tuchau1105.wordpress.com)

__________________________________________________

Hoàng cung Tiêu Quốc.

"Tử Khâm à, ngươi ....... đẹp quá ......"

Ngắm Mộc Tử Khâm nằm trên giường, trong mắt Tiêu Chấn Diệp không giấu được kinh diễm cùng cuồng nhiệt, hô hấp gần như cứng lại.

Mộc Tử Khâm yên lặng nằm giữa đại sàng phủ kín cánh hoa hồng.

Y khoác kiện bạc sa hồng sắc, cảnh sắc trên người ẩn dưới tầng lụa mỏng, thấp thoáng xem không rõ.

Thân thể mạn diệu, vòng eo bình thường vốn đã mảnh khảnh hơn nhiều so với thường nhân nay được hồng y bao lấy càng tôn thêm dáng diệu tinh tế, tưởng chừng chỉ cần dùng một tay liền có thể ôm trọn.

Cánh môi tựa anh đào câu lên gợi độ cung bán nguyệt, hé ra hợp lại, nhiệt khí như ẩn hiện, phảng phất muốn dụ người duỗi đầu lưỡi thâm nhập tìm kiếm mật ngọt.

Con ngươi xinh đẹp ướt sũng, mập mờ hơi nước, mê mang như mộng, trông như tiểu lộc lạc vào bầy sói, hoàn toàn chẳng hay biết tình cảnh chính mình.

Trong vũ mị xen lẫn thanh thuần, thanh thuần mang theo dụ hoặc, vô tình toát ra loại cám dỗ chí mệnh.

Tiêu Chấn Diệp hô hấp phút chốc nặng nề, nhãn thần càng lúc càng nóng rực, nơi nào đó trên thân thể nháy mắt nổi lên phản ứng.

"Ngươi thật sự là một yêu nghiệt."

Bàn tay to lớn xoa nắn eo nhỏ một tay có thể ôm hết đã mơ ước từ lâu, ở thịt mềm bên hông khẽ nhéo một phen.

"Ưm ~"

Thanh âm kiều mị phát ra từ miệng người nằm trên giường, trong lúc nhất thời làm Tiêu Chấn Diệp ngây ngẩn cả người, sau khi phản ứng lại thì huyết dịch toàn thân sôi trào.

Từ trước đến nay, Mộc Tử Khâm luôn mang bộ dáng cao ngạo thanh lãnh đứng tại thần đàn tâm cao khí ngạo, Tiêu Chấn Diệp là lần đầu tiên chứng kiến dáng vẻ thế của y, vậy mà yêu mị bực này.

Mộc Tử Khâm hiển nhiên bị cung nhân tự chủ trương hạ thứ đồ bậy bạ gì đó. Bất quá, không thể không nói, việc này rất hợp tâm ý hắn.

Ngón tay hữu lực ôn nhu âu yếm mi mục mỹ lệ độc nhất thế gian, bên trong chẳng còn sự sắt bén lãnh ngạo ngày thường, ngược lại nhiều hơn một phần quyến rũ, song nhãn liễm diễm mị hoặc, đuôi mắt hơi hơi phiếm hồng, nốt lệ chí tựa hồ thật sống động, càng thêm kiều diễm ướŧ áŧ.

Mẫu chỉ bọc đầy vết chai vuốt ve nốt ruồi yêu dã kia của Mộc Tử Khâm, hắn đột nhiên nhớ tới năm ấy chinh chiến sa trường, người nọ cũng là một thân chiến bào hồng sắc, giục ngựa xông pha nơi chiến tuyến đầu quân.

Liệt mã trường tông* rực đỏ phi dương, thiếu niên tướng quân hồng y đón gió, thống lĩnh vạn quân lập tức chém xuống thủ cấp địch nhân, nhất cử đập nát quân tâm cường địch.

(*Trường tông: lông bờm dài)

Một hồi trống trận rền vang, dẵn dắt năm nghìn quân sĩ Mộc Quốc đánh cho tan tác năm vạn địch quân, lúc ấy thiếu niên mười lăm tuổi lập nên một đoạn chiến sử thần thoại trên Lăng Phong đại lục, trở thành chiến thần trẻ tuổi nhất mảnh đại lục này.

Khi đó tư thế Mộc Tử Khâm là cỡ nào oai hùng bừng bừng phấn chấn Tiêu Chấn Diệp ghi nhớ rõ ràng, từ thân ảnh đỏ rực nghiêng đầu trong màn tịch dương buông xuống cho đến khóe môi tự tiếu phi tiếu đậm khí phách hăng hái ngông cuồng.

Vạn vật thế gian tựa hồ đều ảm đạm, thiên quân vạn mã như tiêu thất, trong mắt trong tâm hắn cũng chỉ còn lại thiếu niên hồng bào trên lưng ngựa cùng với độ cung chí cuồng chí ngạo làm chấn động toàn thiên địa.

Một thoáng kinh hồng đổi lấy một đời rung động.

Mang theo ôn nhu tuế nguyệt.

Bảy năm qua đã trở thành chấp niệm sâu nặng nhất của hắn.

Đoạt tẫn thiên hạ, chỉ vì muốn ở bên một người.

Rốt cuộc, y cùng thành người của hắn, của duy nhất mình hắn.

Hắn cuối cùng không cần trốn ở chỗ tối rình coi, rốt cuộc hắn có thể quang minh chính đại có được y.

Khuôn mặt xưa nay hung ác nham hiểm lộ ra tươi cười xán lạn, tựa như hài tử trộm được trái cấm, trong mắt ngập tràn say mê và thỏa mãn, phát ra tiếng cười khanh khách thích ý.

"Tử khâm, ngươi biết không? Ta chờ ngày này, đã lâu lắm rồi ......"

Đại thủ trút bỏ hồng sa, bại lộ Mộc Tử Khâm da thịt trắng nõn mê người.

Tiêu Chấn Diệp bắt lấy mắt cá chân mảnh dẻ của Mộc Tử Khâm, từng nụ hôn nóng bỏng rơi xuống nơi chân, hàm chứa tín ngưỡng thành kín nồng nhiệt.

Tỉ mỉ in vết hôn từ mu bàn chân một đường hướng tới, lần lượt rải rác qua eo bụng, rốn, chu anh trước ngực, đầu vai, xương quai xanh, cổ, .......

Ý cười tại con ngươi ngày càng đậm, hắn hôn đến say mê, như muốn mỗi tất da thịt Mộc Tử Khâm đều phải lưu lại dấu vết của hắn.

"Hự ——"

Ngay lúc đang hôn nhiệt liệt, cơ thể bất thình lình vọt đến đau nhức lạnh thấu xương.

Tiêu Chấn Diệp cúi đầu nhìn, thanh chủy thủ phát ngân quang chứa nội lực mạnh mẽ từ sau lưng đâm xuyên thân hắn, mũi nhọn lộ ra trước ngực chỉ lệch trái tim khoảng một tấc.

Tiêu Chấn Diệp vừa hướng Mộc Tử Khâm dò xét, đúng lúc bắt gặp nhãn thần Mộc Tử Khâm bốc lên sát khí sâm lãnh cực lực áp chế tìиɦ ɖu͙ƈ do dược vật kíƈɦ ŧɦíƈɦ.

Như mãnh thú khốn thân trong lồng, dù bị ngục tù vây hãm vẫn y nhiên kiệt ngạo bất tuân, nguy hiểm chết người.

Máu tươi đỏ thấm nhỏ xuống cánh hồng phủ kín trên sàng, Tiêu Chấn Diệp nhưng lại giống như căn bản không cảm thấy đau, môi câu lên tiếu ý mê người.

Hắn thế mà quên mất, Mộc Tử Khâm vốn là dã thú, dưới túi da mĩ lệ che giấu lợi trảo có thể gϊếŧ người bất cứ lúc nào.

Mắt thấy Mộc Tử Khâm xuất chưởng chứa đầy nội lực hướng ngực mình đánh úp, Tiêu Chấn Diệp đảo mắt, chặn được hai cánh tay y.

Đau đớn truyền tới, Mộc Tử Khâm chẳng thèm kêu một tiếng, lại vận khởi chưởng phong lăng lệ đáng tới Tiêu Chấn Diệp.

"Ầm ——"

Tiêu Chấn Diệp nhất thời sơ suất, bất ngờ bị Mộc Tử Khâm đắc thủ trúng ngực.

Không nghĩ tới dưới tình huống như vậy, Mộc Tử Khâm còn có khả năng xuất kích một chưởng có lực sát thương lớn thế này.

Đúng thật xem nhẹ y rồi.

Song, đây mới là Mộc Tử Khâm chân chính, mặc dù bị kéo xuống vũng bùn vẫn như cũ cao ngạo không dung bất luận kẻ nào nhúng chàm!

Y không cho phép kẻ nào nhúng chàm, vậy hắn càng phải đẫm đạp y dưới chân! Khiến cho toàn thân Mộc Tử Khâm mỗi một chỗ đều đóng lên dấu hiệu độc nhất của Tiêu Chấn Diệp, ép buộc y cả đời đều phải đặt hắn trong mắt, không tài nào quên được hắn!

Tiêu Chấn Diệp tùy tiện lau máu dính trên miệng, ánh mắt lặp lòe tinh quang hưng phấn dị thường, giống như hổ báo trình rập đã lâu rốt cuộc đợi được con mồi xa vào cạm bẫy.

Tiêu Chấn Diệp cường ngạnh bẻ gãy khớp tay Mộc Tử Khâm, giữ hai tay y tại đỉnh đầu: "Tử Khâm à, tối nay ngươi hưởng thụ ân sủng của trẫm cho tốt đi ......."