Phế Thổ Và An Nghỉ

Chương 49: 49 Tiếp Xúc Kiểu Thứ Hai

Ban đêm, trạm tị nạn sau khi tắt đèn chìm trong tĩnh lặng.

Nhưng sự im lặng này không giống với vẻ im lặng trên Phế Thổ.

Trong cái tĩnh mịch của Phế Thổ vẫn mang theo những tạp âm khiến lòng người an ổn —— tiếng gió thổi qua vùng đất vắng, tiếng cát bụi lắng xuống địa biểu.

Mà nơi này chỉ có những âm thanh sột soạt vang dội của lũ sâu bọ và chuột cách một bức tường.

An Nghỉ ẩn mình trong bóng tối, ngẩng mặt ngồi trên bàn nhìn chằm chằm bóng đèn khuya nhấp nháy, đột nhiên cất tiếng: “Em đã làm tình với Mio trên cái bàn này.”

29 không kịp đề phòng ho sù sụ.

72 im lặng dịch ra xa khỏi cạnh bàn, chán ghét nói: “Lần sau hồi tưởng quá khứ máu me có thể đánh báo động trước không ạ?”

An Nghỉ ngửa cổ, còn chưa kịp trả lời, Số 2 bỗng nhiên nói: “Có người tới.”

Mấy người nháy mắt thẳng lưng, Số 2 lại nói tiếp: “Là bạn nhỏ.”

Quả nhiên, mười giây sau đã thấy Lid đẩy cửa bước vào, theo sau không ngờ còn có cả Viêm Vương.

An Nghỉ nhảy xuống khỏi bàn, nhỏ giọng kêu lên: “A Viêm Vương!”

Viêm Vương dùng khuôn mặt vô cảm phối hợp với cậu: “A An Nghỉ.”

Viêm Vương nhìn quanh một vòng, cau mày: “Sao lại đưa bọn họ xuống đây?”

An Nghỉ không hiểu: “Làm sao?”

Viêm Vương tiện tay đóng cửa, móc từ trong túi ra một khối cầu trong suốt, lắc lắc rồi đặt lên bàn —— thứ bên trong không biết làm từ chất liệu gì, sau khi đung đưa một hồi thì từ từ sáng lên, hắt ra trên mặt Viêm Vương vài vệt bóng đổ.

“Cậu không biết thật hay bị đần vậy?” Cậu ta nói.

“Dù vẫn giữ được lý trí, nhưng ném họ vào một khu tập trung toàn nhân loại, lại còn bưng bít không một kẽ hở, khắp nơi tràn ngập mùi máu tươi.

Bị buộc phải từng thời từng khắc kìm nén bản năng, có khác gì tra tấn không?”

An Nghỉ giật mình quay đầu nhìn Số 2, lại nhìn 29 —— Tại sao không có ai nói với cậu chuyện này.

An Nghỉ lắp bắp: “Xin… xin lỗi.”

29 nhún vai.

72 nói: “Ê, tôi nghe nói là có thể giết người nên mới theo vào.”

“Nói đến giết người…” Nét mặt Viêm Vương trầm xuống: “Thời gian của tôi không có nhiều.

Nếu ai đó nửa đêm tỉnh ngủ phát hiện tôi không có trên giường thì phiền lắm.

Tôi sẽ nói hai việc.”

An Nghỉ nghiêm túc “Ừ ừ” mà ngồi xuống trước mặt Viêm Vương.

Viêm Vương hắng giọng: “Thứ nhất, tôi đã thấy Mio.”

Trong phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng côn trùng dội lại từ cách xa ngàn dặm.

Viêm Vương: “Nói thật, tình trạng của anh ta không tốt lắm.

Cũng không biết trước đó bọn chúng đã làm gì, nhưng trông rất… tệ.

Đến giờ có lẽ anh ta vẫn chưa bị tiêm thuốc mê, chắc là sợ ảnh hưởng đến thành phần máu, nhưng máu bị rút rất nhiều, vết thương từ lần đụng độ với bọn tôi cũng chưa khỏi hẳn.”

“Vẫn chưa khỏi?” An Nghỉ kêu lên: “Đã qua bao lâu rồi chứ!” Phải biết vết thương khi hắn chạm trán với rồng biến dị và gãy xương ống chân cũng chỉ mất một tuần đã khỏi hẳn.

“Có thể do không được ăn hoặc truyền dinh dưỡng, tôi cũng không biết.” Viêm Vương buông thõng tay.

“Hơn nữa, vết thương do đạn bắn mà không gắp đầu đạn ra sẽ rất khó lành.

Dù sau này da thịt khép lại, viên đạn vẫn sẽ kẹt trong thân thể, không chừng còn di chuyển đến những vị trí nguy hiểm.”

An Nghỉ nhấp nhổm không yên: “Chẳng lẽ ngay cả xác đạn cũng không lấy ra cho anh ấy?”

“Anh ta chỉ cần bất tử là được, ai thèm phí công quan tâm một cái túi máu.

Đừng có ngắt lời tôi nữa.” Viêm Vương đè tay xuống, ý bảo cậu tạm thời đừng nóng nảy.

“Ý tôi là, nếu muốn cứu Mio thì tốt nhất không nên trì hoãn thêm.

Với cường độ thí nghiệm này, rút thêm mấy bịch máu nữa e là cũng đi đời.”

An Nghỉ lại ngồi dựa vào cạnh bàn trầm tư: “Không, chuyện đã không còn đơn giản như vậy nữa.

Vốn dĩ kế hoạch của bọn tôi chỉ là cứu Mio, nhưng hiện tại…” Cậu thoáng liếc nhìn Lid, thấy đối phương cũng đang nhìn mình.

“Không thể để trạm tị nạn rơi vào tay Firefre.”

Ngoài dự đoán là Viêm Vương cũng gật đầu: “Đây là chuyện thứ hai tôi muốn nói.”

“Tôi đã thử dò hỏi một chút, về lý do giam cầm Mio, tới giờ Firefre vẫn chưa nói sự thật với cả đoàn.

Gã chỉ giải thích mơ hồ về kế hoạch thí nghiệm gien đột biến gì đó.

Nhưng trong đội có rất nhiều người từng quen biết Mio, không có hảo cảm thì cũng từng là đồng đội.

Hôm qua Firefre có thể thản nhiên bỏ mặc bọn tôi, hôm nay lại lấy đồng đội cũ ra làm thí nghiệm vô nhân đạo như vậy, không biết ngày mai còn có thể làm ra chuyện gì.

Bất mãn trong đoàn đã rất lớn rồi.”

“Gã đã rất cố gắng đè ép những suy nghĩ đó, nhưng thí nghiệm tiến triển cũng không quá thuận lợi.” Viêm Vương nói.

“Huyết thanh miễn cưỡng tinh luyện được cực kỳ khó bảo quản, chưa kịp đưa vào thí nghiệm đã biến chất.

Sáng nay tôi còn nghe nói lão muốn dùng người sống làm thí nghiệm.”

Lid nghe vậy không nhịn được kêu lên: “Cái gì!”

An Nghỉ cũng khiếp sợ: “Người sống? Chẳng lẽ gã giam nhiều người như vậy là để…”

Lid lắc đầu, không biết là đang phủ nhận hay không thể tin nổi: “Mấy người Điền An, Hồng Trà đều bị giam lỏng, để làm tài nguyên sinh sản bán đi…”

Một cơn buồn nôn dâng lên trong họng An Nghỉ: “Sao ông biết?”

Lid hơi cúi đầu: “Tuần trước hình như có hai gã trong Yahwili định… định… Điền An.”

Cậu nghẹn họng mãi không thốt ra nổi hai chữ “cưỡng bức”.

Lid nói thật nhanh: “Nhưng may mắn là không có việc gì, do gã đoàn trưởng kia ngăn lại.

Gã nổi sung lên, nói cái gì mà không được làm hỏng chất lượng hàng hóa, lỡ mang thai thì coi như vứt.”

Viêm Vương cười lạnh: “Đúng là phong cách của gã.”

Cậu ta nói tiếp: “Chuyện thí nghiệm trên người sống tôi nghe được từ một người trong đội.

Thông tin này có thể tới tai tôi chứng tỏ rất nhiều người đã biết, mọi người đều rất phản cảm.”

72 bỗng nhiên cất tiếng rên rỉ: “Có thể nói vào trọng điểm không, rốt cuộc khi nào giết người?”

Viêm Vương liếc hắn, cũng không nổi cáu: “Trọng điểm chính là, tôi cảm thấy người có cùng mục đích với chúng ta không chỉ giới hạn trong căn phòng này.”

Im lặng hồi lâu, Ian bỗng nhiên lên tiếng: “Mục đích của chúng ta là gì?”

Viêm Vương lập tức đáp: “Giết chết Firefre, chọn ra đoàn trưởng mới, lấy lại danh dự cho Yahwili.”

An Nghỉ bổ sung: “Cứu Mio và những người khác bị nhốt trong trạm.”

Lid nghĩ nghĩ, cũng nói: “Khiến toàn bộ người của Yahwili vĩnh viễn rời khỏi trạm.” Cậu khẽ liếc Viêm Vương một cái, thấp giọng sửa lời: “Trừ cậu ra.”

Số 2 lắc lắc ngón tay: “Thế là ba cái.”

Ian: “Tuy nhiên, tất cả đều có cùng một mục tiêu.”

An Nghỉ: “Firefre.”

Ian gật đầu: “Không sai, không có gã, những thành viên khác vốn chẳng biết gì chắc chắn cũng không hứng thú với kế hoạch cải tạo gien gì đó.

Gã sợ người khác nhòm ngó con ngỗng đẻ trứng vàng này nên mới bí mật tiến hành, ngược lại cũng tự cô lập chính mình.

Có điều, không có hứng thú với cải tạo gien, chưa chắc đã không có hứng thú với những thứ khác.”

Viêm Vương nhíu mày: “Là sao?”

Ian: “Trạm tị nạn này, tài nguyên và nhân lực đều rất phong phú.

Thừa dịp cháy nhà hôi của, chiếm giữ toàn bộ nơi này, những người khác chưa chắc đã không ủng hộ.

Nếu chúng ta chỉ đơn giản giết chết Firefre, rồi để Yahwili rơi vài tay một kẻ độc tài khác, vậy ba mục đích cũng chỉ đạt được một.”

Viêm Vương chống cằm, trầm giọng: “Ý anh là, trước khi động thủ phải phân chia trận doanh?”

Ian nói: “Tìm ra vây cánh thực sự của kẻ địch, còn lại kẻ địch của kẻ địch đều là bạn.”

Viêm Vương lắc đầu: “Thời gian quá ngắn, bất chấp dò xét rất nguy hiểm.

Mà liên minh nếu thành lập trong thời gian ngắn như vậy cũng không vững chắc.”

Ian trỏ vào ngực cậu ta, nói: “Bất luận thế nào, chuyện này cũng chỉ có thể dựa vào cậu.

Cụ thể có thành hay không, cũng chỉ có một cách mới biết được.”

Viêm Vương nhìn ánh mắt anh, hiểu ra, vô thức ưỡn ngực: “Để tôi thử xem.”

Ian gật đầu: “Cũng chỉ có thể thử.”

Khối cầu nhỏ phát sáng Viêm Vương mang đến từ từ tối dần, giọng nói thanh thúy của An Nghỉ bỗng vang lên: “Em có một kế hoạch.”

Mọi người đồng loạt quay qua.

An Nghỉ lắc lắc khối cầu pha lê, chờ ánh sáng ấm áp một lần nữa trải rộng: “Sáng mai Viêm Vương bắt đầu thử dò xét thái độ của mọi người trong lữ đoàn Lily.

Nếu chắc chắn có thể hỗ trợ chúng ta thì nhắc họ đừng uống nước sau giờ cơm tối.”

Số 2: “Uống nước?”

An Nghỉ hỏi Ian: “Bác sĩ, anh có thể chế ra loại thuốc ngủ công hiệu cực mạnh hay cái gì tương tự không?”

Ian nhất thời chưa kịp phản ứng: “Có đủ nguyên liệu là được, cũng không khó…”

“Nơi này không phải Phế Thổ, trên Phế Thổ mọi người lúc nào cũng phải xách theo rất nhiều đồ trữ nước, vào trạm mới được lấy theo nhu cầu.

Nhưng ở đây, nguồn nước của mỗi người đều như nhau.” An Nghỉ chỉ vào Lid: “Đều được phát từ trạm lọc nước tầng bốn.”

“Hàng ngày, nước sẽ được cấp lần đầu tiên vào bữa sáng, lần thứ hai sau giờ cơm tối trước giờ tắt đèn.

Lợi dụng khoảng thời gian sau giờ cơm, Lid sẽ bỏ thuốc ngủ vào đầu nguồn nước, như vậy đến gần thời điểm tắt đèn thuốc sẽ bắt đầu phát huy tác dụng.

Tính đến trường hợp cơ địa từng người khác nhau, có người phản ứng nhanh mà đi ngủ trước cũng sẽ không gây cảnh giác quá lớn.” An Nghỉ nói.

“Như vậy chúng ta sẽ dư dả thời gian hơn một chút.

Đến lúc đó chia thành ba hướng, Số 2 và 29 tiên phong khống chế Firefre và đám chó săn của gã, bác sĩ giúp Mio phẫu thuật gắp mảnh đạn ra, em và Lid sẽ tìm cách cứu mọi người bị nhốt trong trạm.”

An Nghỉ nói xong, mọi người đều không có phản ứng gì.

Cậu bất giác căng thẳng, chà chà ngón tay lên mép áo.

Ian hỏi: “An Nghỉ, kế hoạch này em nghĩ từ bao giờ vậy?”

An Nghỉ mơ hồ nói: “Vừa nãy ạ.”

Mọi người trầm mặc hồi lâu

29 lên tiếng trước tiên: “Tôi thấy khá ổn.”

Lid nói: “Tôi cũng tán thành.”

72: “Không tán thành, sao tôi chẳng có việc gì làm thế?”

Số 2 mặc kệ hắn: “Dược liệu lấy đâu ra bây giờ?”

An Nghỉ đã sớm nghĩ đến vấn đề này: “Ở tầng bảy, em sẽ đi trộm.

Lid không thể rời khỏi tầm mắt của những người khác quá lâu, ngoài cậu ấy chỉ có em thông thuộc nơi này, hơn nữa trước kia em cũng từng làm việc ở phòng khám, vị trí sắp xếp các nguyên liệu em đều quen thuộc.

Không có nhiều người của Yahwili biết mặt em, em chỉ cần đổi sang quần áo của trạm, lau mặt, dù có bị bắt gặp cũng sẽ không bị phát hiện ngay.”

Ian dường như không quá đồng ý: “Đó là nếu em không đụng phải Firefre.”

An Nghỉ nghẹn lời, Viêm Vương nói: “Trước mắt cũng không còn cách nào tốt hơn, chỉ có thể hy vọng cậu không chạm mặt gã.

Bởi vì, tôi muốn tự tay giết chết gã.”

Kế hoạch vừa thành hình không kịp suy xét thêm quá nhiều, mọi người lập tức phân chia hành động, đêm trước ngày bão vốn không có thời gian để ngủ.

Sắp tới hừng đông, vẻ ngoài biến dị của đám Số 2 quả thực quá nổi bật, không thích hợp đi đi lại lại bên ngoài, trực tiếp bị tống xuống tầng chót cùng mới khai phá được một nửa đã bỏ hoang.

Viêm Vương trở lại kí túc xá, Ian và An Nghỉ đang đổi sang trang phục của trạm tị nạn mà Lid mang tới.

“A…” An Nghỉ tròng bộ áo liền quần lên người, vừa định kéo khóa thì phát hiện hơi chật.

Lid đi tới lật cổ áo lên nhìn: “Đúng cỡ của ông mà.”

“Béo ra sao?” An Nghỉ buồn bực cúi đầu nhìn vùng bụng phẳng lì của mình.

“Là do cơ thể em rắn chắc hơn, cũng cao lên nữa.” Ian bóp bóp vai cậu.

An Nghỉ thoáng liếc nhìn Lid, hai người ăn ý quay lưng lại dựa vào nhau.

Ian đưa tay chặn sau gáy Lid, An Nghỉ ngoái đầu nhìn, thấy anh ra dấu nói: “Còn kém từng này.”

An Nghỉ bĩu môi, Lid nhếch miệng cười cười.

Hai người nhìn nhau trong chốc lát, Lid bỗng nhiên giang tay ôm chầm lấy An Nghỉ: “Mọi người biết ông vẫn ổn, chắc chắn sẽ rất vui.”

Sống mũi An Nghỉ chua xót: “Nếu mọi người đều ổn, tôi cũng sẽ rất vui.” Cậu mím môi.

“Nhưng mà, lần này làm xong… tôi, có lẽ tôi…”

Lid: “Ông vẫn sẽ rời đi, đúng không?”

An Nghỉ cúi đầu, như muốn chôn mặt mình vào trong ngực.

Lid nói: “Từ nhỏ ông đã luôn muốn được lên Phế Thổ, chúng ta lên tầng trên mặt đất nhìn trộm nhiều lần như vậy, cuối cùng chỉ có ông đủ dũng khí bước ra ngoài.

Sau khi ông đi rồi, tôi suy nghĩ rất lâu mới nhận ra, bản thân hóa ra không phải không thể rời đi, mà là không dám.

Tự do mê hoặc đến thế, kỳ thật cũng rất đáng sợ.”

An Nghỉ sụt sịt mũi: “Nhưng mà tôi, tôi rất nhớ mọi người.”

Lid cũng hít mũi, nói: “Bọn tôi cũng nhớ ông.”

Mắt thấy hai cậu thiếu niên cố ra vẻ trưởng thành sắp hiện nguyên hình, hốc mắt đong đầy nước, Ian vội bước lên: “Cũng muộn rồi, Lid còn không quay về cẩn thận bị phát hiện.

An Nghỉ qua đây, danh sách dược liệu đã có rồi.”

Hiện tại là 4:50 sáng, trừ tầng địa biểu có thủ vệ luân phiên canh gác, toàn trạm tị nạn phải hơn một tiếng nữa mới bắt đầu thức dậy.

Trước đây An Nghỉ cũng từng tự hỏi, tại sao rõ ràng đã chọn sinh hoạt dưới nền đất không thấy ánh sáng, lại vẫn cố chấp làm việc nghỉ ngơi theo quỹ đạo của mặt trời.

Sau này khi cậu tận mắt nhìn thấy thái dương, tự mình trải nghiệm năng lượng hùng vĩ và vĩnh hằng đó, dường như mới hiểu ra một chút —— Nhóm cư dân đầu tiên tiến vào trạm tị nạn phóng xạ nhất định đã cho rằng đây chỉ là một bước lùi ngắn ngủi.

Không khí, nguồn nước và thổ nhưỡng nhiễm độc nhất định sẽ nhanh chóng được tinh lọc, giống như vô số lần Địa Cầu từng trải suốt ngàn vạn năm qua vậy.

Dẫu sao thiên địa vô tình, thái dương tự cổ vẫn mãi chói chang.

Mộng tưởng chưa thành, nhân loại cuối cùng vẫn bị ép tới tình cảnh này.

Nhưng dù là dưới tình cảnh như vậy, vẫn không quên tàn sát lẫn nhau.

An Nghỉ rửa sạch mặt và tay, cột lại tóc thật chắc, đeo lên lưng hộp dụng cụ quen thuộc, chậm rãi thở ra một hơi, thẳng tắp hướng về phía thang giếng.

Bước chân cậu khẽ khàng vô cùng, giống như một con mèo hoang linh hoạt, nhưng cũng vững vàng vô cùng, giống như sau mỗi bước đi đều sẽ lưu lại một dấu chân trên mặt đất.

Cả trạm vẫn chưa thức dậy, lòng đất rộng lớn im ắng mà trống trải, giữa các viên gạch trong góc tường đều có vết máu đọng đã khô từ lâu, lộ ra vẻ âm u khiến người ta sợ hãi.

Cậu một mình đi tới tầng âm bảy.

Trước cửa phòng khám cuối hành lang có một thành viên của Yahwili đang ngủ gà ngủ gật, nghe thấy tiếng thang giếng chuyển động thì vô thức giật giật.

An Nghỉ nín thở đợi một lúc —— đối phương không mở mắt, lại nghoẹo đầu dựa vào tường ngủ tiếp.

An Nghỉ rón rén bước ra, trong tay siết chặt ống thuốc gây mê mà Ian đưa cho.

Kim tiêm nhanh chóng mà chuẩn xác cắm lên cổ thủ vệ, đối phương lập tức trợn to hai mắt, hai chân đạp loạn xạ.

An Nghỉ vội vàng bịt kín miệng hắn, quyết đoán đẩy mạnh toàn bộ lượng thuốc còn lại vào tĩnh mạch hắn.

Ghế dựa bị cọ sát xuống sàn nhà phát ra những âm thanh ken két chói tai.

An Nghỉ sốt sắng nhìn quanh, sợ đánh động đến những kẻ khác.

Nhưng rất nhanh, động tác của người nọ đã dần trở nên vô lực, An Nghỉ vội vàng duỗi tay đỡ lấy hắn, lại ấn hắn dựa vào tường tạo thành tư thế ngủ say.

Cậu rút kim tiêm ra bỏ vào túi, đẩy mở cánh cửa gần trong gang tấc.

Phế Thổ nằm trên giường có lẽ bị động tĩnh bên ngoài đánh thức, đang gồng sức cố gắng nhìn chằm chằm ra ngoài, cho rằng lại có thứ tra tấn đáng sợ gì đó sắp đến.

Nhưng khi hắn nhìn rõ người bước vào, kinh ngạc đến mức quên cả hít thở.

Chỉ trong nửa giây ngắn ngủi, một An Nghỉ vẫn luôn đè nén những cảm xúc hỗn loạn, một An Nghỉ ôm súng không chớp mắt xả đạn tàn sát quái vật, một An Nghỉ bị người biến dị nhào tới đè xuống cận kề cái chết cũng không rơi một giọt nước mắt, lúc này rốt cuộc không nhịn được mà khóc nấc lên.

Lời của Viêm Vương hoàn toàn không phóng đại một chút nào, chỉ liếc qua đã thấy tình trạng của Phế Thổ thực sự thảm đến không tả nổi.

Cả người hắn dơ bẩn, máu tanh bê bết, gò má lõm xuống, hốc hác tiều tụy, những đường nét cũ biến mất trong đám râu lởm chởm khô khốc.

Áo trên và ống quần hắn đều đã biến thành màu nâu sẫm —— Đó là máu tươi thấm ra rồi khô lại nhiều lần.

Trải khắp cánh tay toàn là lỗ kim, đầu giường có một túi truyền dịch glucose đã khô quắt treo trên giá.

Đó là toàn bộ thứ dinh dưỡng đã duy trì sinh mệnh của hắn suốt những ngày qua.

Phế Thổ nhếch miệng cười, bờ môi khô nứt chảy ra tơ máu: “Vừa nghĩ đến dê con, dê con đã xuất hiện rồi.”

Hô hấp của hắn vừa nhẹ vừa nông, giọng nói khô khốc khàn đặc, ánh mắt cũng mông lung, giống như cho rằng cảnh tượng hiện ra trước mắt chỉ là ảo mộng.

Cho đến khi nước mắt An Nghỉ rơi xuống tay hắn.

Giống như trong truyện cổ tích xưa, nụ hôn của hoàng tử hạ xuống, toàn bộ khung cảnh đen trắng lập tức được nhuộm kín rực rỡ sắc màu.

An Nghỉ thấm nước lên môi hắn, lại mớm từng ngụm nước nhỏ cho hắn —— Hai tay Phế Thổ bị còng lên đầu giường, cổ tay đã bị mài đến rách tươm, máu tươi đầm đìa, da thịt lẫn lộn.

Nhưng An Nghỉ vẫn chưa thể tháo nó ra cho hắn.

Phế Thổ dường như đã mất hết cảm giác, phản ứng trì độn, vẻ mặt như đang rơi vào hồi ức xa xôi nào đó, nói từng tiếng đứt quãng: “Lần đầu gặp em cũng là ở đây.

Anh nằm trên giường… em đứng trước mặt… đút nước cho anh, kết quả rơi vãi đầy đất… Còn bị bắt được mắng cho một trận…”

An Nghỉ nghẹn ngào: “Anh đừng… đừng nói nữa.

Giọng anh khó nghe lắm…”

Phế Thổ không phản ứng, ánh mắt mơ hồ, khàn giọng tiếp tục lẩm bẩm: “Sớm biết thế này, lúc trước anh nên… đối tốt với em.

Để dành nhiều tiền làm gì… còn không bằng… để em… mua súp dinh dưỡng…”

An Nghỉ vừa khóc vừa lắc đầu, rút đầu kim tiêm đã trống rỗng trên mu bàn tay hắn xuống, cẩn thận giúp hắn lau sạch vết thương trên cổ tay: “Em không cần súp dinh dưỡng, cơm anh nấu ngon lắm.

Sau này em không thèm súp dinh dưỡng gì nữa.

Anh mau khỏe lên đi, rồi làm cơm cho em ăn.”

Phế Thổ nhắm mắt: “Anh vẫn luôn nghĩ… câu cuối cùng nói với em, vậy mà lại nói em đáng ghét…”

Tim An Nghỉ sắp vỡ nát rồi: “Câu cuối cùng gì chứ, không phải chúng ta đã gặp lại rồi sao? Ngày mai anh và em sẽ cùng nhau rời đi, cùng tới Suhmati.

Em không ở lại chợ nữa.

Chúng ta sẽ cùng ra biển, ngắm sao, làm tình…”

Phế Thổ đã vô cùng suy yếu, dần dần không còn đáp lại.

An Nghỉ sốt ruột đến phát hoảng, nhưng lại không dám lay hắn, chỉ có thể nhỏ giọng gọi tên: “Phế Thổ, Mio, Mio… anh đừng ngủ…”

Cậu hoảng loạn nhìn quanh, lúc này mới để ý tại sao chân Phế Thổ không bị xích lại —— ga trải giường dưới chân hắn cũng đã bị nhuộm thành màu nâu đỏ, hai chân vô lực mở ra, trên mắt cá chân là hai cây đinh dài đóng xuyên xuống ván giường.

Toàn thân An Nghỉ rét lạnh, thanh âm run rẩy: “Mio, anh đừng… đừng ngủ.

Bây giờ em sẽ đưa anh đi nhé.”

“Nó kiệt sức rồi, không nghe thấy mày nói đâu.”

Một giọng nam xa lạ đột ngột vang lên, lỗ chân lông trải khắp từ đầu đến chân An Nghỉ dường như nổ tung.

Não cậu còn chưa kịp tự hỏi, cơ thể đã tự động móc súng ra kéo chốt.

Nhưng đối phương còn nhanh hơn, cậu vừa mới xoay người lại, họng súng đen ngòm đã đè lên mặt cậu.

Người tới mở miệng, lộ ra hàm răng nhọn hoắt như răng cưa: “Mất máu quá độ, cảm giác giống như sinh mệnh đang dần xói mòn, toàn thân rét lạnh, ý thức tan rã, cả cuộc đời lướt qua trước mắt giống như đèn kéo quân.”

An Nghỉ siết chặt báng súng, chắn trước mặt Phế Thổ, nhìn chằm chằm người mới đến —— Kẻ này cậu vừa gặp mấy tiếng trước, chính là gã đứng chờ thang giếng.

An Nghỉ nói: “Tôi, tôi chỉ tiện đường ghé qua…”

Đối phương lại cắt ngang: “Mày biết đèn kéo quân là gì không?”

An Nghỉ chậm rãi lắc đầu: “Không biết.”

“Tao thì biết đấy.” Đối phương lại nâng tay lên làm động tác đầu hàng, thu súng về: “Tao còn biết mày là đồng bọn của thằng nhãi Viêm Vương.

Buổi sáng thấy mày tao đã nghi rồi, vừa rồi Viêm Vương không có trong phòng nghỉ, chắc là đi gặp mày hử?”

An Nghỉ kinh ngạc nhìn y: “Ông là ai?”

Đối phương nói: “Chào, tao là Giao Sa.”

An Nghỉ vẫn giương súng như cũ, chờ y tiếp tục.

Giao Sa: “Tao tự giới thiệu xong rồi, tới lượt mày.”

An Nghỉ nói nhanh: “Tôi là An Nghỉ, ông muốn gì?”

Giao Sa nhếch môi, lộ ra một nụ cười đằng đằng sát khí: “Tao à? Tao muốn gia nhập với bọn mày.”

An Nghỉ trợn mắt: “Gia nhập… bọn tôi? Gia nhập bọn tôi làm gì?”

Giao Sa: “Cái này thì mày phải nói chứ, bọn mày có kế hoạch gì?” Y nghển cổ nhìn lướt qua Phế Thổ phía sau An Nghỉ.

“Bọn mày định cứu nó ra thế nào?”

An Nghỉ: “Liên quan đến ông à?”

Giao Sa bật cười: “Nếu không liên quan thì, lát nữa tao sẽ báo lại toàn bộ chuyện này với Firefre.

Nói thật, Firefre tính toán gì tao không cần biết, cũng không có hứng tham dự.”

An Nghỉ nhìn y: “Rốt cuộc ông muốn gì? Mạng của Firefre, hay danh hiệu của Yahwili?”

Giao Sa để lộ răng nanh, vừa lòng nói: “Đúng rồi đó, cuối cùng cũng nói đến chuyện tao có hứng thú rồi.”.