Phi Đồng Loại Hỗ Xuyên

Chương 10

Tại Yêu giới, thông thường chỉ khi có thương nghị và khi xử lý những việc quan trọng mới dùng tới chính điện, ví dụ như lần Long Dục "sắp chết" mấy ngày trước chính là chuyện được bàn bạc trong chính điện. Nhưng trong những trường hợp bình thường, Long Dục và nhóm nhân vật cấp cao đều làm việc trong văn phòng của mỗi người.

Phòng làm việc của Long Dục là thư phòng của hắn.

Sau khi các trưởng lão rời đi, mấy vị nhân vật cấp cao còn lại vẫn không nhúc nhích. Mặc dù bọn họ chỉ đến hóng hớt, nhưng không thể biểu hiện quá rõ ràng, liền tỏ vẻ nghiêm chỉnh đứng đắn, tìm bừa mấy chuyện râu ria báo cáo một chút, lúc này mới cáo từ.

Với tính khí của Long Dục, nếu chịu suy xét, việc này chắc là có thể thành.

Bọn họ cảm thấy hiện giờ có thể bắt đầu chuẩn bị cho việc tuyển vương hậu rồi.

Bọn hộ vệ cũng có thể nhìn ra điểm này.

Mấy người trao đổi ánh mắt với nhau, không nhịn được mà cách một mặt tường nhìn về phía thư phòng.

Thật là... Không được thì sớm nói đi, nếu trị sớm một chút, có khi đã sinh được cả đàn con rồi.

Khi thần y nghe được tin tức này, một ngụm nước suýt nữa thì phun ra.

Long Dục vừa lấy chuyện này ra lừa gạt, kết quả chưa được mấy ngày đã tự phá sập.

Lần này hắn định nói như thế nào? Quá được để rồi uống thuốc cũng vô dụng, cho nên muốn cưới vợ cứu mạng sao? Chuyện xàm xí như thế ai tin, đa số mọi người sẽ cảm thấy hắn trước kia không được, bây giờ cuối cùng cũng trị xong!

Mà cho dù Long Dục nghĩ như thế nào đi nữa, hắn chịu lập gia đình, chung quy cũng là việc tốt.

Cũng không biết coi trọng con cái nhà ai... Thần y hơi hiếu kì, bắt đầu cùng mọi người mong chờ ngày đó đến.

Úc thiếu gia, người đã làm ra chuyện này, hoàn toàn không biết một câu "cân nhắc" có thể khiến cho đám người kia kích động đến thế, lúc này đây còn đang ngồi trong thư phòng.

Đương nhiên cậu sẽ không thực sự làm việc, dù có cả chồng văn kiện trên bàn, tất cả đều cho Yêu Vương xem hết. Bản thân cậu thì tìm tư liệu trên giá sách, muốn tìm thử xem ở Nhân giới có tổ chức nào chuyên quản lý những việc liên quan tới Yêu giới không, nếu không sau khi mở cửa người của Yêu giới tùy tiện qua chơi, chẳng phải sẽ lộn xộn sao?

Hơn một tiếng sau, cậu thành công tìm được thứ mình muốn.

Đài bậc trước điện và cầu đá bay lơ lửng đều có số lượng là chín, tòa cung điện này tên là "Chín dặm".

Cũng bởi vậy, nơi chịu trách nhiệm về những sự vụ liên quan tới Yêu giới ở Nhân giới có tên gọi "Văn phòng Chín dặm ", tên vừa nhìn phát là hiểu ngay.

Úc Thừa trả sách về, thấy khoảng thời gian này không có văn kiện mới, liền mở cửa ra ngoài, phân phó: "Có văn kiện thì cứ ném trên bàn tôi, hôm nay tôi muốn nghỉ một ngày."

Bọn hộ vệ đồng loạt nhìn hắn.

Xem ra có điều kiện có thể cưới vợ, tâm tình của tên chó già này rất tốt.

Úc Thừa đảo mắt, cười ngoắc ngoắc ngón tay: "Tiểu Hôi, lại đây."

Đông Hôi nghe lời đến trước mặt.

Úc Thừa nói: "Biến ra nguyên thân tôi sờ chút."

Đông Hôi liếc mắt nhìn hắn một cái, hiện ra hình sói.

Viết kiểm điểm liên tục suốt mấy ngày, gã đã thấy rõ. Tên chó già này hôm trước nhất định là uống nhầm thuốc, tâm huyết dâng trào muốn sờ lông gã, chứ không phải sắp chết nên tâm tình yếu đuối cần được động viên.

Hắn đưa cái đầu to qua, nghĩ thầm ngài sờ đi, bị ngài lừa lần nữa thì tôi thua.

Úc Thừa sờ lông, hết sức hài lòng với cảm giác nơi đầu ngón tay, liền dẫn gã ra ngoài tản bộ.

Lần trước đến Yêu giới, cậu lo lắng cho tình trạng thân thể, một lòng chỉ muốn về nhà, sau này cho rằng sẽ phải ở lâu dài, cho nên khá thận trọng.

Lần này cậu biết bên kia có anh mình theo dõi, tâm lý rất thoải mái, hơn nữa cũng chỉ ở một ngày rồi đi, hoàn toàn có thể xem như chuyến du lịch một ngày.

Úc thiếu gia không lo ăn uống, vẫn luôn không có mưu cầu gì quá lớn, thứ có thể khiến cho cậu thực sự cảm thấy hứng thú rất ít, bình thường đều giống như cái tổ chức bán hàng đa cấp kia, chỉ có thể mang đến cho cậu niềm vui ngắn ngủi.

Mà hiện giờ, khi chẳng cần lo lắng gì nữa, cậu cảm thấy lấy mấy chuyện trước kia tính gộp lại cũng chẳng thú vị bằng chuyện này.

Ban ngày cậu đi dạo quanh cung điện, đi lên trên cầu bay liếc nhìn xung quanh, thấy phía xa xa mơ hồ có thể thấy bóng dáng của thành thị, muốn đi dạo qua một chút. Nhưng cậu cũng hiểu thân thể này dù sao cũng là Yêu Vương, làm việc không thể quá tùy hứng.

Cậu tiếc nuối trở về, định thăm dò tình hình xong rồi lại đi ra, nhìn về phía Đông Hôi nói: "Ngày thường lúc được nghỉ ngơi mấy người thường làm gì?"

Đông Hôi nói: "Hoặc là cùng luận bàn, hoặc là về nhà một chuyến, hoặc là cùng ra ngoài ăn một bữa."

Úc Thừa đã hỏi được chuyện muốn hỏi, nhếch miệng, đi tới tiểu đình trong hoa viên muôn hoa nở rộ ngồi xuống, nói: "Gần đây bên ngoài có gì ngon, giúp tôi đi mua một ít đến đây."

"Hả?" Đông Hôi ngẩn ra, "Ngài muốn ăn gì?"

Úc Thừa nói: "Cái gì được nhiều người mua thì mua cái đó, hoa quả, đồ ăn vặt cũng mua một ít, mua đồ uống nữa, gọi cả mấy người đang được nghỉ tới luôn, mời mọi người ăn."

Dừng một chút, cậu bổ sung, "Tìm bếp trưởng cho một thực đơn, tôi bảo nhà bếp chuẩn bị một ít thức ăn."

Đông Hôi hiểu rồi.

Lão đại sắp cưới vợ, mời khách ăn cơm!

Gã nhất thời phấn khởi, biến về hình người vươn tay đòi tiền hắn.

Úc Thừa nói: "Ghi nợ, mai đưa cho cậu."

Đông Hôi đáp lại, gọi hai người tới trợ giúp, hào hứng chạy đi.

Tốc độ của bọn họ rất nhanh, khi trở về, đồ ăn nhẹ và món tráng miệng Úc Thừa bảo bếp trưởng làm vẫn còn tỏa ra hơi nóng.

Tiểu đình không gian có hạn, cậu liền chọn một gốc cây đang ra hoa nhìn đẹp mắt, dẫn theo họ ăn uống dã ngoại trong hoa viên.

Một lát sau, mấy nhân vật cấp cao nhận được tin tức cũng chạy tới. Úc Thừa hỏi hai câu, biết công việc của bọn họ đã hoàn thành, liền chào đón bọn họ, mà mỗi người chỉ cho uống ba chén rượu.

Tử Xuân đi tới ngồi xuống bên người cậu, cười nói: "Sao hôm nay lại có hứng thú thế?"

Có vẻ như cô rất thích nhưng bộ trang phục diễm lệ, khi không giương cung bạt kiếm, khuôn mặt cô đầy ý cười, còn mang theo đôi phần tư vị biếng nhác, là một người rất có mị lực.

Úc Thừa ăn một đống thứ trước đây chưa từng ăn, đặc biệt hài lòng: "Tôi cũng không biết tại sao, tâm tình tốt thôi."

Một đám hộ vệ bên cạnh cùng gật đầu.

Đừng nói nữa chúng tôi hiểu mà, trị hết bệnh rồi.

Để phòng ngừa nhiều người dễ bị lộ tẩy, Úc Thừa bỏ thêm một câu: "Hôm nay chỉ muốn ăn, không muốn nói, mấy người cứ trò chuyện đi, tôi nghe mọi người nói."

Mọi người không có ý kiến gì, vừa ăn vừa nói chuyện, cực kỳ náo nhiệt.

Là đại công thần thần y cũng bị gọi tới, nhìn Yêu Vương đang hơi cười mỉm ở đối diện, chợt bừng tỉnh nhận ra mình đã không thấy hắn như vậy rất nhiều năm rồi.

Năm ấy cấm địa rung chuyển, cha mẹ Long Dục, ân sư và cả sư đệ tất cả đều bỏ mình, thân là sư huynh Tạ vương lại không hiểu sao mà mất hết toàn bộ lý trí, dẫn đầu tạo phản, Long Dục vội vàng từ Nhân giới chạy về, trọng thương gần chết mới có thể trấn áp được y.

Trong một đêm, cha mẹ anh em tất cả đều rời bỏ hắn mà đi, một đống sự vụ hỗn loạn ở Yêu giới toàn bộ đè nặng trên người hắn, mài dũa một tiểu thiếu chủ ổn trọng tao nhã thành dáng vẻ bây giờ.

Ông thở dài một hơi thật nhẹ trong lòng, lại nhìn qua người đối diện, cũng cười theo.

Thật may, mặc dù công việc khổ cực, nhưng cuối cùng Long Dục vẫn chịu đựng được, đến khi lấy vợ, sinh con, cuộc sống mỗi ngày sẽ tốt đẹp hơn.

Bọn họ ở bên này ăn uống vui vẻ, Long Dục ở bên kia đầy đầu lại toàn là phẫn nộ chửi thề.

Hắn đường đường là Yêu Vương, vậy mà lại say máy bay.

Tuy tìm nữ tiếp viên hàng không xin thuốc, nhưng hiệu quả rất ít, hơn hai giờ bay hắn đã muốn phá hủy cái máy bay này vô số lần.

Úc Duyên ngồi bên cạnh, mắt thấy hắn dằn vặt thân thể của Tiểu Thừa như vậy, cũng muốn đánh chết hắn vô số lần.

Khi tài xế tới đón, thấy hai vị thiếu gia nhà anh ta tỏa ra khí lạnh khác thường, giật mình, tình huống gì đây, cãi nhau?

Long Dục chẳng buồn nhìn anh ta, lên xe toàn thân tê liệt trên chỗ ngồi, bất động.

Một đường tê liệt về nhà, hắn vào cửa lên tầng, về phòng nằm trên giường.

Úc Duyên qua xem, hỏi: "Cảm thấy thế nào?"

Long Dục đã đỡ hơn, nhưng vẫn lười mở mắt, trả lời: "Rất tốt."

Úc Duyên mắt điếc tai ngơ: "Không thoải mái nhớ gọi bác sĩ, đây là thân thể em trai tôi."

Long Dục giả vờ không nghe thấy.

Úc Duyên nói: "Tôi phải đến công ty, anh muốn mua gì thì bảo bọn họ giúp anh mua."

Long Dục nói: "Ừ, biến đi."

Úc Duyên từ trên cao liếc xuống hắn, về phòng thay quần áo khác, trước khi ra cửa còn nói với vệ sĩ: "Nếu nó muốn lái xe ra ngoài, bảo nó xe hỏng đang sửa, nếu muốn tản bộ, mấy người theo sau, cố gắng đừng để nó đi quá xa."

Vệ sĩ sững người: "Cậu ấy biết lái xe, bảo cậu ấy xe hỏng chắc chắn cậu ấy không tin."

Úc Duyên nói: "Không cần để ý, cậu cứ nói như vậy là được."

Vệ sĩ nói: "Vâng."

Úc Duyên suy nghĩ một chút, gọi một cuộc điện thoại cho Tống Diệp Lỗi, bảo hắn Tiểu Thừa bị bệnh cần nghỉ ngơi, bảo bọn họ không nên tới làm phiền, lúc này mới lên xe rời đi.

Tiếc rằng nghĩ thì tốt, lại không ngăn được Tống Diệp Lỗi có một trái tim của bà mẹ già.

Hắn đang chuẩn bị ra ngoài chơi, nghĩ dù sao cũng tiện đường, cho dù Úc Thừa đang ngủ, cùng lắm thì hắn nhìn một cái rồi đi, cũng có thể an tâm một chút, liền sửa soạn một hồi, lái xe đến.

Long Dục nằm mười phút, rời giường rửa mặt, cảm thấy thư thái hẳn.

Hắn ngẩng đầu nhìn người trong gương, tuy hận không thể để con thỏ nhỏ chết bầm này biến mất, nhưng thành thật với lương tâm mà nói, khuôn mặt này cũng khá ưa nhìn, thêm vào bản tính tinh ý khéo léo, hẳn là một kẻ chuyên gây họa ở bên này.

Hắn cởi chiếc quần jean hơi bó sát, thay một bộ quần áo thể thao, vừa đi giày vào liền nghe thấy tiếng nổ vang quen thuộc từ xa lại gần, đi tới ban công nhìn, phát hiện là cậu bạn nhỏ lần trước, liền đi xuống tầng.

Tống Diệp Lỗi ngẩng đầu nhìn thấy cậu, ngây người: "Không phải cậu bị bệnh sao?"

Long Dục nói: "Ừ."

Tống Diệp Lỗi quan sát cẩn thận một hồi, thấy sắc mặt cậu hơi tái nhợt, hỏi: "Bác sĩ nói thế nào?"

Long Dục nói: "Hắn nói tôi cần vận động thích hợp."

Hắn vỗ bả vai của đối phương, cười nói, "Đi, đưa tôi ra ngoài dạo một vòng."

Cậu có tâm trạng để chơi, Tống Diệp Lỗi đương nhiên thấy vui vẻ, dẫn cậu đi.

Vệ sĩ không nhịn được nói: "Cậu chủ, cậu cả bảo cậu cố gắng đừng ra khỏi nhà."

Long Dục ha ha một tiếng trong lòng, nói: "Không sao, tôi sẽ nói với anh ấy."

Vệ sĩ không dám cản, mắt thấy bọn họ rời đi, do dự vài giây, báo cáo cho Úc Duyên.

Tống Diệp Lỗi vừa ra khỏi tiểu khu, liền nghe thấy điện thoại vang lên.

Hắn lấy ra nhìn, theo thói quen run lên: "Đù má, anh của cậu!"

Long Dục duỗi cánh tay lấy điện thoại di động qua, bình tĩnh nhận máy: "Alo, có chuyện gì sao?"

Úc Duyên trầm mặc giây lát: "Anh đi đâu?"

Long Dục đơn giản nói: "Ra ngoài chơi, tối về, cúp máy đây."

Dứt lời, hắn ấn cúp máy.

Úc Duyên: "..."

Tống Diệp Lỗi, cậu chết chắc rồi.