Phiền Não Của Thiếu Niên Phản Diện

Chương 13: 13 Động Phủ

Có lẽ do nhìn thấy đám người Phong Thiệu đều rất kinh ngạc nên Lữ Xuân Thu vội vàng giải thích:

“Chắc các vị không biết, những linh sủng này đều được sinh ra từ động thiên phúc địa của Lữ thị chúng ta…”

Dường như để nghiệm chứng cho lời nói của Lữ Xuân Thu, khi đoàn người ngự kiếm phi hành qua rừng rậm, cứ thỉnh thoảng lại có những tiếng chim hót thú kêu, còn cả linh thú với hình dáng ưu mỹ, ngoại hình xinh đẹp chốc chốc lại lao ra ngoài.

Linh thú và yêu thú sau khi được thu phục nhìn không khác gì nhau, nhưng trước khi được thu phục thì chỉ cần dùng thần thức để quét qua là có thể phân biệt được, bởi vì linh khí và yêu khí cực kỳ khác biệt.

Lữ Xuân Thu không nói câu này thì thôi, ông ta vừa nói xong, ngay cả hai vị sư huynh của Phong Thiệu cũng không thể nào giữ bình tĩnh nổi.

Bọn họ trợn mắt nhìn Lữ Xuân Thu.

Ngay cả động thiên của Côn Luân được gọi là tiên cảnh cũng chẳng thể tự sản sinh ra linh thú tam giai! Nghe điều này có vẻ còn mất mặt hơn cả việc gia tộc Lữ thị sở hữu sức mạnh nghịch thiên, đủ để thu phục rất nhiều yêu thú trong bí cảnh hoặc ở vùng đất cổ xưa.

Dường như Lữ Xuân Thu đã quen với biểu cảm của đối phương mỗi khi mình nói ra những lời này, vì thế mặt không đổi sắc tiếp tục giải thích: “Mặc dù có linh thú cấp cao, nhưng có thể do được sinh ra ở động thiên phúc địa nên tính tình không hề hiếu sát như yêu thú.

Bởi vậy lúc chúng chiến đấu sẽ không thể phát huy được hết toàn bộ thực lực, sức mạnh cũng yếu hơn yêu thú ba phần.”

Nghe thấy thực lực của đám linh thú yếu hơn thực lực của yêu thú ba phần, cuối cùng biểu cảm của đám người Phong Thiệu cũng giãn ra đôi chút.

Linh thú dễ thu phục nhưng để làm linh sủng lại không thể bằng được yêu thú, chẳng qua có dáng bắt mắt hơn mà thôi.

Lữ Xuân Thu nói tiếp: “Ban đầu động thiên phúc địa của Lữ thị không hề có cơ duyên này, nhưng từ sau khi Tán Ất lão tổ phi thăng vào ba ngàn năm trước, chẳng hiểu sao linh thú trong động thiên của Lữ thị lại bỗng dưng phong phú hơn rất nhiều.

Ước chừng khoảng hơn một trăm năm trước, trong phúc địa cũng bắt đầu xuất hiện những linh thú cấp cao.”

Phong Thiệu đang thả thần thức để cảm ứng xung quanh khu rừng, khi nghe thấy vậy cũng có vài phần hứng thú: “Chẳng lẽ chuyện này có liên quan đến việc Tán Ất lão tổ là thân thể Chu Tước?”

Lữ Xuân Thu khiêm tốn lắc đầu: “Bần đạo không dám ngông cuồng khẳng định, có điều…” Ông ta dừng một chút rồi nhẹ giọng nói tiếp: “Theo sử sách trong nhà ghi lại: năm đó, trước khi Tán Ất lão tổ sinh ra thì động thiên phúc địa của Lữ thị cũng từng xuất hiện điềm lành như vậy.”

Trong lòng Phong Thiệu chấn động tựa như bị đả kích, cảm giác hâm mộ lẫn ghen tị cứ trào lên.

Y tưởng với tư chất được coi là bảo bối của Côn Luân đã đủ để mình tiếu ngạo Tu Chân giới.

Thế mà khi đem so sánh với điềm lành trời ban cả một trăm năm trước khi nam chính sinh ra, thậm chí những chuyện không hề khoa học như linh thú thăng giai cũng có thể xuất hiện… Khiến cho kẻ làm nhân vật phản diện như y thật chẳng còn chút mặt mũi nào.

Phong Thiệu trầm mặc, hai vị sư huynh của y thì không thể im lặng nổi nữa.

Ánh mắt Triệu Bác lấp lánh, hỏi thử: “Chẳng lẽ gia tộc Lữ thị của ngươi lại xuất hiện người có thân thể Thánh Thú?”

Trương Bách Thiên cũng rất tò mò: “Ta thường nghe mọi người nói thân thể Thánh Thú cực kỳ bất phàm, suốt vạn năm trở lại đây cũng chỉ có số lượng đếm trên đầu ngón tay thôi.

Người nào người nấy đều tu thành đại năng, phi thăng Thượng Giới.

Hiện giờ lại thấy xuất hiện điềm lành, có lẽ cũng chẳng khác lịch sử đời trước là bao.”

Mấy sư huynh đệ Phong Thiệu tận mắt chứng kiến điềm lành linh thú thăng giai, lại được nghe Lữ Xuân Thu kể về lịch sử gia tộc mình cho nên càng thêm chờ mong với đám trẻ của Lữ thị.

Bọn họ tự tay kiểm tra tư chất cho hơn một trăm đứa trẻ của gia tộc Lữ thị, ai cũng hy vọng trong đó có người mang điềm lành là thân thể Thánh Thú.

Nếu thu nhận được đệ tử có tư chất như vậy thì chỉ cần một ngàn năm, chắc chắn trong sử sách của Côn Luân tông sẽ nhiều thêm một vị Chân Tiên Thượng Giới.

Trái ngược với sự sốt sắng của bọn họ, Phong Thiệu lại cực kỳ bình tĩnh.

Bởi vì y đã biết rõ kịch bản: nam chính Minh Tịnh không thể xuất hiện ở động thiên phúc địa của Lữ thị.

Trong nguyên tác, những tình tiết phập phồng lên xuống ở giai đoạn sau đều được dùng để đắp nặn cho thân thế vô cùng bi thảm của nam chính.

Bởi vậy, trước khi Minh Tịnh được Cố Hoài đưa về Côn Luân, suốt hơn hai mươi năm đầu đời hắn vẫn luôn lưu lạc trong thế tục, vì thế mới có cơ hội được gặp gỡ nữ chính cũng có xuất thân bi thảm như vậy.

Hơn nữa, so với việc đi tìm nam chính, Phong Thiệu còn có chuyện quan trọng hơn cần làm.

Y sắp xếp Lữ thị Lư Sơn ở trạm cuối cũng không phải vì Lữ Minh Tịnh.

Bên trong những dãy núi bao xung quanh phúc địa của Lữ thị, khí hậu ôn hòa tựa như đầu mùa hè.

Quả thật linh thú ở nơi này rất phong phú.

Trên trời nào là Đằng Xà, Trùng Minh điểu, Tất Phương; dưới đất thì Chư Kiền, Bạch Trạch; trong nước thì Hải Trãi, Hoành Công, Doanh Ngư.

Cần cái gì có cái đó, tựa như thần cảnh ở thời Thượng Cổ.

Tất cả đều là các giống loài quý hiếm chỉ có trong bí cảnh và vùng đất cổ xưa, hơn nữa ở những nơi ấy đều yêu thú, chúng sẽ chủ động công kích vật sống, cực kỳ hung mãnh.

Tuy nhiên ở nơi này lại là linh thú, phần lớn đều rất ôn hòa, chỉ cần không chọc đến chúng thì vẫn có thể ngắm nhìn.

Căn cứ vào đường đi trong trí nhớ, Phong Thiệu ngự kiếm bay thẳng một mạch.

Y có cảm giác như thể mình đang đi dạo trong vườn bách thú, tiếng chim kêu và hương thơm của các loài hoa, từng đàn thú chạy nhảy, tràn ngập hơi thở của sự sống.

Lúc gần tới nơi, thần thức của Phong Thiệu bỗng cảm nhận thấy có vài tu giả đang tập trung ở nơi ấy, ngay gần chỗ trận pháp trên núi.

Phong Thiệu hơi nhíu mày, tốc độ chậm lại, dần dần có thể nhìn thấy khu vực xung quanh ngọn núi.

Quả nhiên ở nơi đó có bảy, tám tu giả của Lữ gia đang tụ tập lại, cách đó không xa còn hai, ba người trông như Trận Pháp sư, trong tay cầm pháp khí chọc vào kết giới khiến trận pháp ở nơi ấy lóe lên từng đợt phù văn.

“Phong tiền bối hữu lễ, sao ngài lại đến một nơi hoang vu vắng vẻ như thế này?” Kẻ cầm đầu là tên đệ tử đã từng tiếp đón bọn họ với Lữ Xuân Thu ở trận truyền tống mấy hôm trước, gã cũng nhận ra vị thiếu niên tu sĩ Kim Đan này.

“Ta thấy tò mò với đám linh thú trong động thiên phúc địa nên muốn vào rừng thu phục mấy con, chẳng hiểu tại sao lại lạc đến chỗ này.” Phong Thiệu thuận miệng giải thích một câu.

Dù sao mấy ngày gần đây cũng có không ít người giống y, mặc dù sức chiến đấu của đám linh thú cao giai này không quá không mạnh, nhưng chúng lại rất xinh đẹp.

Nói xong, y nhìn về phía những tu giả đứng phía sau đệ tử Lữ gia thì thấy bọn họ đang dùng thừng Khốn Long để trói chặt vài người.

Trên quần áo của những người bị trói không hề có tộc huy, dường như không phải là người của Lữ gia.

Vì thế Phong Thiệu hỏi: “Chuyện gì vậy?”

“Đã để Phong tiền bối chê cười rồi.

Thật ra mấy chục năm trở lại đây thì chuyện linh thú của Lữ gia thăng giai đã không còn là bí mật ở Đại Hoang châu nữa.

Điều đó khiến rất nhiều Tán tu thấy đỏ mắt, không ít người có suy nghĩ muốn đi vào thu phục vài con linh thú cấp cao để mang ra ngoài bán lấy tiền.”

Vẻ mặt của đệ tử kia có phần bất đắc dĩ, gã nói tiếp: “Lữ gia lại không quá am hiểu về kết trận nên khó tránh đôi lúc sẽ khiến kết giới của phúc địa xuất hiện vài lỗ hổng.

Cho nên thường hay có Tán tu lợi dụng cơ hội này để lẻn vào bên trong.”

“Thì ra là vậy.” Phong Thiệu nhướng mày.

Y cũng không để tâm đến chuyện này lắm, thứ khiến y cảm thấy hứng thú là trận pháp ở phía bên kia.

Giữa rừng cây rậm rạp có một trận pháp với bán kính bằng nửa người, phù văn cổ xưa quỷ bí.

Y đi vài bước về phía đó rồi hỏi: “Đây cũng là một trong những lỗ hổng trên kết giới sao?”

Thấy Phong Thiệu muốn đi sang bên đó xem thử, đệ tử kia lập tức hiểu ý, vội vàng giải thích: “Chỗ đó không phải lỗ hổng mà là một trận truyền tống, tuy nhiên không ai biết trận truyền tống này sẽ đưa người ta đến đâu, ngoài ra cũng ko thấy nó hoạt động nữa.

Theo như lời của các Trận Pháp sư thì có lẽ đây là thứ do một vị đại năng tạo ra…”

Phong Thiệu khẽ nheo mắt, đúng là nó được tạo ra bởi một vị đại năng.

Năm đó Tu Di lão tổ có tu vi Đại Thừa kỳ, ở đại lục Cửu Châu cũng được coi như một vị đại năng có tu vi cao hiếm thấy.

“Mười năm trước, sau khi một trưởng lão Kim Đan hậu kì trong tộc bị người ta giết chết ở nơi này thì Lữ gia cũng phát hiện ở đây còn có một trận truyền tống.

Có lẽ sau khi vị đại năng kia giết trưởng lão của Lữ thị thì đã tạo ra nó.”

Đệ tử kia nói đến đây thì không kìm được tiếng thở dài: “Không hổ là trận pháp do đại năng tạo ra, người của Lữ gia không thể hoàn toàn phá hủy mà chỉ có thể miễn cưỡng khống chế đôi chút.

Bởi vậy cũng tạo nên rất nhiều lỗ hổng trên kết giới, khiến đám Tán tu dễ dàng thừa dịp lẻn vào ăn trộm…”

Phong Thiệu không lắng nghe vế sau nữa nữa, bởi vì những điều mà tên đệ tử này nói chỉ là do được nghe lại từ người khác, nên có vài chỗ không chính xác.

Chẳng hạn như: mười năm trước, trưởng lão Kim Đan hậu kỳ kia của Lữ thị không phải bị Tu Di lão tổ giết chết mà là bị Phong Thiệu giết chết.

Ngoài ra, Tu Di lão tổ kết trận cũng chẳng phải để lão dùng, với một kẻ có tu vi Đại Thừa kỳ như lão thì kết giới của phúc địa Lữ thị chỉ như một trang giấy mỏng mà thôi.

Sở dĩ lúc đó lão kết trận cũng là vì để một phế nhân như Phong Thiệu có thể rời khỏi Lữ gia.

Thời gian thấm thoắt như thoi đưa, y đã ở nơi quái quỷ này hơn mười năm rồi.

Trong lòng Phong Thiệu có chút cảm khái.

Y rời khỏi đó rồi đi dọc theo ngọn núi tới nơi mà mình quen thuộc.

Đệ tử của Lữ gia chỉ nhìn thoáng qua liền thu hồi ánh mắt, gã cho rằng vị tiền bối này muốn tiếp tục đi thu phục linh thú.

Mười năm trước, khoảnh khắc Phong Thiệu xuyên vào trong cơ thể của Thanh Thành, y còn chưa kịp phản ứng thì đã bị tu giả Kim Đan của Lữ gia tự bạo nổ cho tan xác.

Y vừa mới chết trên bàn phẫu thuật, nay lại suýt chết thêm một lần nữa, nhưng bởi vì chưa chết hẳn nên sự thống khổ của lúc ấy còn kinh khủng hơn cả cái chết.

Nếu là người bình thường thì có lẽ đã chết từ lâu rồi.

Từng thớ thịt trên người y đều bị nổ thành những mảnh vụn, máu phun ra như mưa, Phong Thiệu không thể động đậy cũng không cảm nhận được bất kỳ điều gì, y chỉ biết mình vẫn còn sống.

Y tiếp nhận ký ức của nguyên chủ, cũng hiểu được hoàn cảnh hiện giờ nhưng vẫn không muốn chết.

Cho nên lúc Tu Di lão tổ xuất hiện: “Thằng nhóc, thân xác của ngươi đã không còn, đan điền cũng vỡ vụn, gân mạch thì nát bấy, thế mà ngươi vẫn chưa chết! Này, ngươi còn muốn sống nữa không?”

Phong Thiệu biết rõ lời kịch tiếp theo của y, biết rõ người này sẽ dụ y tu ma, biết rõ đây mới là sự khởi đầu của tấm bi kịch mà Thanh Thành tôn giả từng bước vào.

Mặc dù không muốn nhưng y vẫn lựa chọn đi theo kịch bản.

Bởi vì y không muốn chết một lần nữa, cho dù chết muộn hơn một chút cũng không hề gì!

Tư chất của Phong Thiệu rất phi phàm, cho dù tu vi đã bị phế đến không thể trùng tu lại như ban đầu, nhưng y vẫn không chết, cùng lắm là không khác gì một phàm nhân yếu ớt mà thôi.

Tuy nhiên, nếu chỉ như vậy thì y đã chẳng phải luẩn quẩn trong lòng rồi lại lựa chọn đi theo con đường chết mà Tu Di lão tổ đã vạch ra.

Có trách thì chỉ trách Phong Thiệu lại giết người Lữ gia trên chính đất Lư Sơn của bọn họ.

Y đã bị thương đến không thể động đậy được nữa, sớm muộn gì cũng bị người Lữ gia phát hiện ra thôi, họ chỉ cần khẽ vung tay là có thể lập tức chấm dứt tính mạng một kẻ phàm nhân như y.

Nếu không đồng ý với điều kiện của Tu Di lão tổ, chắc chắn đối phương sẽ thấy chết mà không cứu.

Mỗi lần nhớ lại điều này đều khiến Phong Thiệu cảm thấy xót xa trong lòng.

Nhân vật chính gặp được thế ngoại cao nhân, y cũng gặp được thế ngoại cao nhân.

Hà cớ gì nam chính gặp được cao nhân thì sống, còn y gặp được cao nhân lại phải chết?

Bởi vì nội dung phim cần phải như vậy? Mạng của nhân vật phản diện thì không đáng giá hay sao? Nhân vật phản diện cũng là người mà!

Phong Thiệu xót xa buồn tủi mất một lúc, có khổ mà chẳng thể nói, chỉ đành đi men theo phương hướng trong trí nhớ.

Đã mười năm rồi, cây cối cũng rậm rạp hơn rất nhiều nhưng không làm khó được tu giả, y vẫn tìm thấy động phủ năm đó.

Phong Thiệu gỡ pháp khí duy nhất mà Tu Di lão tổ để lại cho y, ngoài bụi gai Hỗn Nguyên thì chỉ còn miếng ngọc quyết vô danh ở trước ngực.

Vừa tháo ngọc quyết ra, khắp toàn thân Phong Thiệu liền được một lớp ma khí màu đỏ bao phủ.

Dưới sự trợ giúp của bụi gai Hỗn Nguyên, ma khí đã thoát ra lại càng khó thu về.

May mà lúc trước Tu Di lão tổ đã tìm được nơi hoang vu này để làm động phủ cho y.

Mặc dù sẽ không ai nhận ra ở đây có ma khí thấp thoáng nhưng Phong Thiệu vẫn nhanh chóng bấm tay niệm thần chú, ngón tay linh hoạt vẽ phù, trong miệng khẽ ngâm ma chú.

Trên những mảnh rêu xanh trải rộng khắp sườn núi bỗng xuất hiện một luồng sương mù màu đen.

Theo chú ngữ của Phong Thiệu, sương mù dần dần tụ lại thành một huyết trì ở dưới chân y.

Phong Thiệu hơi nhíu mày rồi bịt mũi nhảy xuống.

Y ghét Ma tu, cũng ghét trận truyền tống của Ma tu là một huyết trì.

Dù không dám trông ngóng trận truyền tống có phù văn hoa lệ như tu giả thì ít nhất có cổng vòm xanh biếc bằng hoa cỏ như yêu tu cũng được mà.