Phiền Não Của Thiếu Niên Phản Diện

Chương 20: 20 Gắn Bó

“Được, chuyện lúc trước ta không so đo với mi.

Nếu mi đã cứu ta, tất nhiên ta cũng sẽ tin mi, cho dù ta không thể kí huyết khế với mi, nhận mi làm linh sủng, nhưng ta cũng sẽ không xem mi là người ngoài… à thú ngoài.” Ngược lại Phong Thiệu lại không hề rối rắm, tươi cười vỗ lên lưng Bạch Hổ, giống như đang vỗ vai một người bạn.

Bạch Hổ nghiêng đầu qua, miệng nức nở, ánh mắt vàng kim phát sáng lòe lòe.

Mới không để ý một cái liền nhảy bổ tới đè thiếu niên dưới thân.

Phong Thiệu cũng không đánh nó, chỉ cho rằng nó muốn làm nũng với mình, y ôm chặt lấy cổ của Bạch Hổ, nằm úp sấp trên cái bụng tuyết trắng mềm mại của nó, vô cùng êm ái dễ chịu.

“Nếu đã là người trong nhà, vậy ta sẽ đặt cho mi một cái tên.” Phong Thiệu chống cằm nghĩ.

Y không có kinh nghiệm nuôi dưỡng thú cưng, mấy con chó mèo được nuôi hầu như đều có tên theo kiểu A Hoa, Bối Bối, Tiểu Hoàng, Tiểu Hắc linh tinh.

Y nghiêng đầu liếc mắt đánh giá, thấy Bạch Hổ cũng nhìn lại đây, một bộ dáng chăm chú lắng nghe.

Phong Thiệu kêu a một tiếng, lại không thể nghĩ ra được cái tên nào hay, văn hóa của y cũng không được cao cho lắm.

Vậy cứ bắt chước người khác đi: “Sau này cứ gọi mi là Tiểu Bạch đi, là một thành viên trong Phong gia của ta.” Phong Thiệu vui vẻ ra mặt tuyên bố.

Bạch Hổ nghiêng đầu, cũng không biết cái tên này hay ở chỗ nào, nhưng khi nó thấy thiếu niên vui vẻ liền cọ cọ đầu lên người y.

“Tiểu Bạch, ngứa lắm, đừng đùa nữa.”

“Ngao~”

Bên cạnh Phong Thiệu nhiều thêm một Tiểu Bạch, vốn tu hành trong động phủ tẻ nhạt cũng trở nên thú vị hơn nhiều.

Đây là điều mà ngay cả y cũng không lường trước được.

Vốn Phong Thiệu tính tu luyện trong động phủ này thêm vài năm, dù sao ở nơi có ma khí sung túc như thế này, bụi gai kia cũng không bị đói khát đến mức phá thể ra ngoài.

Mà y cũng có thể mượn cơ hội ở đây để ổn định cảnh giới Kim Đan sơ kì, giữ trạng thái tốt nhất để đến bí cảnh ở Tàng Phong sơn.

Nhưng khi có Tiểu Bạch ở bên, y thật sự không thể nghiêm túc bế quan tu luyện, cái tên này…

“Đủ đủ, hôm nay đủ rồi, đi xuống.” Phong Thiệu đẩy con Bạch Hổ đang vô cùng hưng phấn kia ra, đối phương giật giật lỗ tai xù lông, ánh mắt đầy khó hiểu nhìn y.

Phong Thiệu liền sửa sang lại quần áo nói:

“Đã sớm nói với mi rồi, mỗi ngày một lần, tuốt nhiều sẽ hại thân.”

Ánh mắt Tiểu Bạch chớp chớp, rõ ràng cũng nhớ đến những lời này.

Cái đầu to đùng của nó cọ cọ Phong Thiệu, Phong Thiệu bị cọ đến mức phải lùi về sau hai bước, đành phải sờ sờ đầu của Tiểu Bạch dỗ dành nói:

“Ngoan nào, không thể ăn uống quá độ.” Nói xong, y liền ngồi xếp bằng trên tảng đá, rồi cười nói:

“Ta muốn nhập định, mi ăn chút ma khí để bổ sung tạm đi, đợi ta hấp thu tinh nguyên hôm nay xong sẽ làm chút thịt cho mi ăn.”

Tiểu Bạch vừa nghe xong, hai con ngươi vàng kim liền sáng trưng.

Nhớ tới mĩ vị đã từng được nếm thử, không khỏi cúi đầu rống lên một tiếng.

Sau đó nó liền thành thật nằm sấp bên cạnh Phong Thiệu, nghiêng người vây chặt lấy thiếu niên, bao bọc kín đến nổi không còn một kẽ hở, giống như là muốn tuyên bố chủ quyền.

Phong Thiệu chẳng quan tâm, nhắm mắt tĩnh tâm, đả tọa nhập định.

So với bế quan tu hành đơn thuần, tu hành dựa vào việc thải bổ tinh nguyên để có được nguyên khí như bây giờ, lại có ma khí dày đặc trong động phủ, giúp cho y như làm chơi ăn thật.

Mới chỉ có một năm ngắn ngủi, cảnh giới Kim Đan sơ kì của y đã vững chắc hơn trước rất nhiều, linh khí cũng được tồn trữ đến mức độ nhất định.

Đây là chuyện mà vốn Phong Thiệu phải mất hai ba năm mới có thể hoàn thành.

Thải bổ tinh nguyên của một con linh thú so với việc tự mình tu hành, nói ra thật chẳng dễ nghe chút nào.

Tuy rằng Phong Thiệu không có quá nhiều tiết tháo, nhưng những ngày đầu cũng không thể làm được.

Chỉ là Tiểu Bạch như một tên suốt ngày đói khát, nó không thể ngăn cản được sự dụ hoặc từ nguyên tinh của Phong Thiệu, thường xuyên thú tính đại phát.

Cố tình cũng bởi vì Phong Thiệu không có nhiều tiết tháo, phần lớn thời gian sau khi ngăn cản một hồi liền biến thành..

thuận theo mà làm, sau đó lại vui vẻ chịu đựng.

Dục vọng được giải phóng sau mười năm cấm dục, quả thực không thể cứu vãn được trong thời gian ngắn, Phong Thiệu liền lười để ý.

Dù sao y cũng đã tu ma, tất nhiên nên làm việc theo cảm tính.

Dù sao y cũng không còn thân thể nguyên dương nữa, một lần hay nhiều lần cũng không khác nhau.

Tuy rằng Tiểu Bạch không biết thải bổ, chỉ biết hút nhưng Phong Thiệu tiết ra nguyên tinh cũng là thật.

Cho dù khống chế mỗi ngày một lần, nhưng cũng không thể không thừa nhận dù ít hay nhiều cũng có ảnh hưởng tới tu hành của y.

Vì thế… y đương nhiên sẽ không thừa nhận y giúp Tiểu Bạch tuốt tuốt thật ra cũng có nhắm tới nguyên tinh của đối phương đâu~.

Đây chỉ là giúp đỡ nhau mà thôi!

Bởi vậy sau khi trao đổi một thời gian đã giúp ích cho Phong Thiệu rất nhiều.

Nguyên khí của đổi phương đậm đặc ngoài sức tưởng tượng của y, cho dù không bằng lần đầu tiên nhưng cũng giúp cho tu hành của y thuận lợn hơn rất nhiều.

Mà động phủ tràn ngập ma khí cũng là nơi tốt để Tiểu Bạch dưỡng thân.

Bạch Hổ trời sinh ăn ma khí, mỗi ngày hút hút phun phun, ăn đến vô cùng sảng khoái.

Cứ như thế, cuộc sống tu hành của một người một hổ trải qua vô cùng hài hòa.

Sau khi Phong Thiệu tu luyện xong nguyên tinh đã qua một ngày một đêm.

Y chậm rãi mở mắt ra, Tiểu Bạch ngay lập tức đã cảm giác được, liền ngẩng đầu cọ cọ y, đồng thời còn vươn cái lưỡi hồng nhạt liếm lên đôi môi cánh hoa của y.

“Được rồi, chúng ta đi bắt linh thú thôi.” Phong Thiệu nở nụ cười, gãi gãi cái cằm đầy thịt của nó, cảm giác hình như nó đã bị mình nuôi đến béo phì mất rồi.

Tiểu Bạch lại không cảm thấy mình béo thì có gì không tốt, nó vô cùng hăng hái đứng dậy, cúi đầu về phía Phong Thiệu, lưu loát đặt y lên người mình rồi nhanh chóng cõng thiếu niên chạy đến chỗ cấm chế của động phủ.

Phong Thiệu bị xóc nảy liền nắm lấy hai lỗ tai bông xù của nó, cười mắng vài câu, lúc này mới mượn ngọc quyết khải trận.

Một người một hổ nhảy ra từ trong huyết trì, nhảy đến phúc địa của Lữ thị.

Bên ngoài, bầu trời đã trải đầy các vì tinh tú.

Trong tiếng kêu của côn trùng, Phong Thiệu mang theo một con Bạch Hổ chạy vào rừng rậm.

Hổ là loài động vật ngày ngủ đêm săn, cho dù Tiểu Bạch có là linh thú, dường như cũng không thể thoát khỏi tập tính động vật này, nó đi lại trong bóng đêm vô cùng tự tại.

Hiện giờ đã hơn nửa năm, Phong Thiệu cũng đã quen với việc thi thoảng đi đánh giết một vài loại linh cầm trên núi, sau đó nướng hoặc nấu lên ăn.

Nếu không cần bế quan, y sẽ không làm khó dạ dày của mình, cho dù tu vi hiện giờ của y đối với việc ăn uống cũng không còn quan trọng nữa.

Tiểu Bạch là linh thú ngũ giai, nó có nhu cầu về ăn uống hay không thì Phong Thiệu không rõ lắm.

Bởi vì linh thú ngũ giai là một loại tồn tại khác thường.

Có điều, Tiểu Bạch đối với các loại linh thực mà Phong Thiệu làm ra lại rất có nhu cầu, hơn nữa lại không ăn đồ sống, chỉ ăn đồ sau khi đã trải qua sự chế biến của y.

Bắt mấy con linh cầm trong núi đối với Phong Thiệu và Tiểu Bạch mà nói đương nhiên không phải là việc gì khó.

Hơn nữa bây giờ là ban đêm, cũng có thể dễ dàng tránh đi tai mắt của người thường.

Một người một hổ đi vòng vòng trong rừng, sau đó liền có thể nhanh chóng cầm chiến phẩm trở về: là mấy con gà cảnh lông hồng và hai ba con thỏ xám.

Nếu như Tiểu Bạch thực sự có nhu cầu ăn uống, có lẽ toàn bộ chỗ đồ ăn này sẽ không thể thỏa mãn cái bụng của nó.

May mà nó giống Phong Thiệu, dường như chỉ thích hương vị mà thôi.

Mỗi lần đến lúc nấu cơm, Phong Thiệu liền cảm thấy vô cùng may mắn khi linh khí của mình có thuộc tính hỏa bình thường.

Tuy phù triện cũng có thể nhóm lửa, pháp khí gì đó cũng có nhưng lại không tiện bằng tự mình ra tay.

Ngón tay búng ra lửa, muốn chín tầm nào thì chín tầm đó, thịt sau khi nướng xong, đảm bảo bên ngoài cháy xém nhưng bên trong lại non mềm, tỏa hương thơm ngào ngạt.

Phong Thiệu cầm đũa ăn ngấu nghiến, cũng không quên ra tay đút cho Tiểu Bạch.

Nó ăn miếng thịt đưa đến miệng mình, lỗ tai bông xù giật giật, ánh mắt vàng kim lại nhìn theo miếng thịt không còn nhiều trên tay y.

Chẳng may Phong Thiệu cố tình ăn hết, Tiểu Bạch còn có thể lấy chân trước cào cào y.

Nếu bỏ qua chủng loại và khổ người của nó, bộ dạng nhu thuận này cũng không kém mèo nhà là bao nhiêu.

Tuy rằng y không có kinh nghiệm nuôi dưỡng thú cưng, nhưng bỗng nhiên hiểu được tâm tình của những người thích nuôi thú cưng kia.

So với việc cô đơn một mình, bên cạnh có thêm một người bạn có thể tin tưởng được, thật khiến cho người ta thoải mái biết nhường nào.

“Ăn xong.” Phong Thiệu vỗ vỗ tay, sau khi bấm tay niệm thần chú giải quyết đống xương xong, liền đem Tiểu Bạch coi như đệm, nằm ngửa lên người nó.

Y dựa vào cái bụng ấm áp của nó, ngẩng đầu ngắm nhìn các vì tinh tú trên trời.

Ánh sáng mông lung chiếu xuống tạo thành những vệt loang lổ xuống rừng rậm, cùng với gió đêm thổi phất phơ, bên tai còn có tiếng con trùng không biết tên kêu rì rầm.

Trong lòng Phong Thiệu vô cùng yên ổn.

Giờ phút này y không cần dựng mười vạn phần tinh thần của mình lên, dù sao cũng có ma khí trong động phủ chống đỡ, y không cần lo lắng bụi gai phá thể mà ra.

Hơn nữa có ăn có uống, có bạn lại còn có thể giải quyết nhu cầu sinh lý.

Nếu có thể cứ như thế trốn hết một đời ở trong này, vậy thì sau này kết cục cuối cùng của vở kịch kia sẽ không còn liên quan đến y nữa.

Đương nhiên, đây cũng chỉ là y suy nghĩ một chút thôi.

Suy cho cùng, trốn tránh không phải là cách để giải quyết vấn đề.

Nhưng chỉ mới tưởng tượng như vậy cũng đã khiến cho tâm tình tốt hơn rất nhiều.

Hai tay y gối sau đầu, cực kỳ thả lỏng thở ra một hơi: “Mấy ngày này thực sự rất thích ý, nếu như có thể cứ tiếp tục như vậy thì thật là tốt.”

Bạch Hổ dường như nghe thấy được sự sung sướng trong lời nói của thiếu niên, nó cúi cái đầu lông xù, dùng chiếc lưỡi đã thu hết măng rô liếm lên cần cổ của y, phát ra âm thanh lộc cộc giống như nó cũng thật vui vẻ.

“Được rồi… được rồi, đừng đùa nữa.” Phong Thiệu bị nó liếm lát thấy nhột vô cùng, liền ôm lấy cái đầu nó rồi xoa xoa cằm dưới.

Tiểu Bạch thu đầu lưỡi, lại còn như hơi ủy khuất mà chớp chớp mắt to.

Y liền hôn hôn bên cạnh miệng rộng của nó như trấn an, có chút cảm khái nói:

“Nếu mi có thể nói chuyện thì tốt rồi, chúng ta có thể tán gẫu, ta có rất nhiều chuyện muốn nói với mi.

Chúng ta cứ như vậy, ăn thịt, tán gẫu, tu hành, ta cảm thấy rất hạnh phúc.”

Bạch Hổ hiểu được những lời này, ngao một tiếng rồi cúi đầu xuống, có chút ỉu xìu.

Phong Thiệu vui vẻ, rướn người qua an ủi nó, một tay vỗ lên cổ nó rồi cười nói:

“Mi không cần phải vội, dù sao mi cũng là linh thú ngũ giai.

Nếu không phải thực lực của mi không cùng với đẳng cấp thì đã sớm có thể hóa thành hình người rồi.

Điềm lành ở phúc địa Lữ thị mới được có trăm năm, mà mi nhiều lắm cũng chỉ có mấy chục tuổi, nếu chăm chỉ tu luyện thêm trăm năm nữa, nói không chừng sẽ có thể biến hóa thành người.”

Hai lỗ tai của Bạch Hổ lắc lư một chút, hơi ngửa đầu gầm nhẹ, giống như nói nó không thể chờ đợi được.

“Tiểu Bạch, gấp cái gì, trăm năm mà thôi, sẽ đến rất nhanh.

Nếu ta cùng với tên Lữ Minh Tịnh kia bình an vô sự, sau này có là ngàn năm thì ta cũng có thể đợi được.” Phong Thiệu vừa nói đến đây, khó tránh khỏi có chút khát khao.

Làm một nhân vật phản diện, không có chuyện gì tốt hơn so với việc mình có thể sống bình an vô sự với nhân vật chính.

Tâm tình y vui vẻ lăn đến bên chân trước mềm mại của Tiểu Bạch.

Tiểu Bạch hơi hơi động liền đem Phong Thiệu đè dưới thân.

Bình thường Phong Thiệu cũng hay gối lên chân trước của Tiểu Bạch như vậy, thỉnh thoảng còn nắm nắm lấy da lông của nó, hoặc là trò chuyện với nó.

Cho dù đối phương không nói được tiếng người nhưng lại hiểu được tiếng người, có thể dùng ngôn ngữ cơ thể để đáp lại.

So với việc có thể giả bộ tiếng người, phản ứng của Tiểu Bạch là rung rung lỗ tai, cọ cọ đùi còn thú vị hơn.

Trong lúc một người một hổ đang tiêu sái ngắm trăng, thần thức của Phong Thiệu bỗng nhiên quét được dị động.

Cách hai ba dặm bên ngoài chân núi, mơ hồ xuất hiện thêm một đám người.