Phong Có Thơ Tình

Chương 25: 25 Lưu Luyến

Edit: Phương Thiên Vũ

Nghỉ đông đã trôi qua hơn một nửa, năm mới cũng càng ngày càng gần, từng nhà đều bắt đầu dán câu đối lên, nhưng nhà Lục Kinh Tả lại là ngoại lệ, bởi vì ba của Lục Kinh Tả năm mới đi công tác không trở về nhà, cho nên Lục Kinh Tả đến chỗ mẹ ăn tết, đã đi vào mấy hôm trước, Tống Kiểu Kiểu đã tiễn anh ra sân bay.

Tân niên hôm nay, Lục Kinh Tả đang ở cửa dán câu đối, Trịnh Tú Vận ở phòng bếp bận rộn cơm tất niên, cơm tất niên hôm nay chỉ có hai mẹ con bọn họ, kỳ thật hằng năm như vậy Lục Kinh Tả sớm đã thành thói quen, từ lúc mười tuổi, tân niên anh không phải cùng Lục Giản thì chính là cùng Trịnh Tú Vận.

Trịnh Tú Vận làm xong cơm tất niên, lúc ra ngoài liền nhìn thấy con trai đứng ở cửa đang dán câu đối, một năm không gặp, anh lại cao thêm rất nhiều, thân mình lại gầy không ít, "Kinh Tả, dán xong chưa? Tiến vào ăn cơm?"

Lục Kinh Tả vuốt phẳng tờ câu đối cuối cùng, xách theo thùng hồ nhão tiến vào, "Dạ."

Trịnh Tú Vận làm đầy một bàn đồ ăn, bà gắp cho anh một cái cánh gà, "Mẹ nhớ rõ con rất thích ăn cánh gà chiên coca mẹ làm."

"Cảm ơn."

Nghe anh nói lời cảm ơn, thần sắc Trịnh Tú Vận ảm đạm vài phần, trong mấy ngày nay, bọn họ trên cơ bản không có nói qua mấy câu, cho dù ngồi ở cùng trên sô pha, hai người cũng là bận chuyện riêng.

Trong lòng bà cũng rõ, số lần anh tới nơi này ăn tết càng ngày càng ít, đồng thời cũng càng ngày càng xa lạ, nhưng trước nay bà không có hoài nghi có phải Lục Giản nói với anh cái gì khiến mối quan hệ mẹ con của bọn họ bị ảnh hưởng hay không.

Bởi vì bà rất hiểu rõ, con trai của bà từ nhỏ chính là một người có tự chủ, anh so với bạn cùng lứa suy nghĩ nhiều hơn, hiểu nhiều hơn, cho nên xa lạ giữa bọn họ không phải bởi vì Lục Giản, mà là anh không muốn thân thiết với bà.

Lục Kinh Tả ngẩng đầu thì thấy được trong mắt bà chợt lóe tia ảm đạm, anh rũ mắt, sau đó cũng gắp cho bà một cái, "Mẹ cũng ăn đi."

Ánh mắt Trịnh Tú Vận tức khắc liền sáng lên, "Ôi."

Lúc đang ăn cơm, di động đặt ở trên bàn của Lục Kinh Tả đột nhiên vang lên, Trịnh Tú Vận nhìn lướt qua, gọi tới là Lục Giản.

Lục Kinh Tả buông đũa nghe điện thoại, "Alo?"

"Con trai, hôm nay tân niên, năm mới vui vẻ, ăn cơm chưa?"

"Ân, đang ăn, còn ba?"

"Ba à, ba một lát cũng ăn."

"Ăn cái gì?"

"Đương nhiên là ăn bữa tiệc lớn a."

Lục Kinh Tả vốn còn muốn hỏi ông có phải một mình không, nhưng sau khi nhìn đến Trịnh Tú Vận ở đối diện, anh không hỏi nữa.

Đầu kia yên tĩnh hai giây, "Mẹ con có ở đó không, ba muốn nói chuyện một chút."

Lục Kinh Tả ngẩng đầu liếc mắt nhìn Trịnh Tú Vận, "Ba con muốn nói chuyện với mẹ?"

Ngữ khí của anh mang theo dò hỏi nên lúc Trịnh Tú Vận duỗi tay tới tiếp nhận, anh mới đưa cho bà.

Sau khi Trịnh Tú Vận tiếp nhận di động, nói với Lục Kinh Tả con ăn trước đi liền đứng dậy đi ra bên ngoài ban công.

Lúc này đã hơn 7 giờ, trời bên ngoài cũng đã tối đen, nhưng dưới lầu vẫn truyền đến tiếng trẻ con vui đùa ầm ĩ.

"Alo? Tú Vận?"

"Ân, em đây."

"Năm mới vui vẻ."

"Anh cũng vậy."

"Hôm nay chắc em làm rất nhiều món ngon đi? Nhất định rất nhiều món mà Kinh Tả thích ăn, tiểu tử này......"

"Còn anh? Ở đó ăn cơm chưa?"

"Ở cùng mấy người bạn, chuẩn bị đi ăn rồi."

"Ân."

Hai bên điện thoại lại là một trận trầm mặc, qua thật lâu sau, Trịnh Tú Vận mới mở miệng.

"Lục Giản, anh đã suy nghĩ xong chưa?"

"Cái kia......!Tú Vận, bạn anh gọi anh, anh phải đi qua, tối nay lại nói, tạm biệt."

Trịnh Tú Vận nhìn điện thoại bị cắt đứt, vài giây sau, trên mặt bà khôi phục vẻ mặt ôn hòa.

Di động đặt ở góc bàn của Lục Kinh Tả.

"Đã xong?"

"Ừ."

Lục Kinh Tả gật đầu, cúi đầu tiếp tục ăn cơm, cũng không có hỏi gì nữa.

*****

Tống Kiểu Kiểu ăn bữa cơm tất niên vô cùng no, căng đến nỗi bụng nhỏ phẳng lì của cô hơi nhô ra một chút.

Ăn cơm tất niên xong, Tống Khánh Quốc cùng Vương Tuệ Lâm đều cho cô tiền mừng tuổi, nhiều hơn năm rồi hai trăm đồng, Tống Kiểu Kiểu hưng phấn ngay cả đi đường cũng có thể nhảy lên.

Muộn một chút Kỷ Vị gọi điện thoại cho cô hẹn cô ra ngoài chơi, giống như năm rồi, bọn họ đầu tiên là đi tiệm net lên mạng, sau khi chơi game xong lại đi mua pháo hoa tiểu pháo, sắp đến 12 giờ mới trở về nhà của mình.

Về đến nhà tắm rửa xong cô liền chui vào trong ổ chăn bắt đầu đếm lì xì, đếm lì xì thật là một chuyện khiến người ta vui vẻ, chuyện vui vẻ dĩ nhiên phải chia sẻ, vì thế cô lấy di động ra chuẩn bị gọi điện thoại, nhưng mới vừa mở ra thì Lục Kinh Tả đã điện thoại đến.

"Cậu điện thoại đến thật là đúng lúc, tôi vừa mới chuẩn bị gọi điện thoại cho cậu đấy."

Thanh âm trong trẻo của cô gái ở đầu dây kia mang theo sự vui vẻ không thể che dấu, tức khắc khiến trái tim trống rỗng của Lục Kinh Tả có chút ấm áp, anh thấp giọng cười một chút, "Có phải hôm nay thu được rất nhiều tiền mừng tuổi hay không?"

"Cậu thật hiểu tôi, tôi nói với cậu, ba mẹ tôi năm nay cho tôi hơn hai trăm, hai trăm đấy."

"Vui vẻ như vậy sao?"

"Kia đương nhiên a, vui vẻ muốn ngất luôn, tôi muốn để dành tất cả tiền mừng tuổi."

"Để dành làm cái gì?"

"Để dành về sau dẫn cậu cùng đi phương Bắc xem tuyết."

Đôi mắt Lục Kinh Tả lóe sáng, càng thêm thâm thúy, cổ họng có chút hơi chát, "Thật sao?"

"Đương nhiên a, vậy cậu có muốn đi cùng tôi không a?"

"Ân, đi."

"Vậy chúng ta đã quyết định xong."

Đầu kia trầm mặc vài giây, thanh âm Lục Kinh Tả lại truyền tới, "Kiểu Kiểu?"

"Ân?"

"Hình như tôi nghe thấy tiếng pháo hoa bên cậu, bên ngoài đang bắn pháo hoa sao?"

Pháo hoa?

Tống Kiểu Kiểu lập tức trở mình, sau khi tập trung lực chú ý cô mới nghe thấy tiếng pháo hoa bên ngoài, "Hình như thật sự đang bắn."

Cô xốc chăn lên mang dép lê chạy hai bước đến bên cửa sổ, kéo tấm rèm cửa sổ ra, nơi xa trên bầu trời xác thật đang nổ tung từng đóa pháo hoa sáng lạn, cực kỳ xinh đẹp, "Thật sự đang bắn pháo hoa, thật xinh đẹp, còn cậu? Chỗ cậu bắn pháo hoa chưa?"

"Còn chưa có, nhưng cũng sắp rồi."

Tân Xuyên biểu diễn pháo hoa vô cùng đúng giờ, đồng hồ vừa lúc 12 giờ pháo hoa liền bay lên trên không, pháo hoa sáng lạn phản chiếu trong đôi mắt sáng của Lục Kinh Tả, thanh âm anh mang theo lưu luyến cùng dịu dàng vô cùng.

"Kiểu Kiểu, năm mới vui vẻ."

"Năm mới vui vẻ, Lục Kinh Tả."

Sau khi cúp điện thoại, lúc Tống Kiểu Kiểu chuẩn bị muốn ngủ, "Tích ——" một tiếng, WeChat truyền đến một tin tức, là Lục Kinh Tả.

—— WeChat chuyển khoản

—— Về sau chúng ta cùng để dành tiền đi phương Bắc xem tuyết.

Tống Kiểu Kiểu vừa thấy số tiền bên trên nháy mắt đôi mắt mở to, anh chuyển cho cô năm trăm đồng! Năm trăm đồng khổng lồ!!! Tức khắc buồn ngủ cái gì đều biến mất, thế nhưng nhất thời phấn khởi lên, tay cô đánh chữ run nhè nhẹ.

—— Tả ca, anh anh anh ~

Lục Kinh Tả cho dù không nhìn thấy cô cũng có thể tưởng tượng ra bộ dángcô lúc này, khóe miệng không khỏi giương lên.

—— ngủ đi, lại phát cho cậu một bao lì xì buổi sáng.

Bao lì xì buổi sáng?

—— bao lì xì buổi sáng là nhiều hay ít a?

—— ngày mai rời giường cậu sẽ biết.

Tống Kiểu Kiểu xịu mặt, nhưng vẫn rất vui sướng mà tiếp nhận năm trăm đồng vừa rồi chưa có nhận.

—— tốt tốt.

Ba mẹ cô mỗi người hôm nay cho cô năm trăm, lại thêm Lục Kinh Tả cho năm trăm, hôm nay cô liền thu được một ngàn rưỡi tiền mừng tuổi!!!

Bởi vì nhớ thương bao lì xì buổi sáng cho nên Tống Kiểu Kiểu buổi sáng chưa đến 6 giờ đã bắt đầu bò dậy sờ di động, sau khi mở WeChat ra, cô quả nhiên thấy được lúc hơn 5 giờ Lục Kinh Tả gửi cho cô một bao lì xì mới, cô cố nén buồn ngủ mở bao lì xì ra.

Hai mươi đồng???

Cô cảm thấy không còn sức lực chống lại cơn buồn ngủ nữa, mắt nhắm lại lập tức lâm vào mộng đẹp ngọt ngào, thậm chí một giây trước khi lâm vào mộng đẹp cô còn đang suy nghĩ có lẽ là lúc anh nhập số tiền đã viết thiếu một số 0.

*****

Lục Kinh Tả đặt vé máy bay trở về trước một ngày khai giảng, Trịnh Tú Vận đưa anh đến sân bay.

Bà giúp anh sửa sang lại cổ áo một chút, "Cũng chỉ còn mấy tháng nữa phải thi đại học, sau khi trở về phải chăm chỉ học tập, biết không?"

Lục Kinh Tả gật đầu, "Ân."

Trịnh Tú Vận nhìn Lục Kinh Tả đã cao hơn mình một cái đầu, trong lòng trào ra một tia cảm khái, lúc sắp qua cửa an ninh, trên mặt bà xuất hiện một tia do dự, bà trầm mặc một lát, cuối cùng vẫn hỏi: "Kinh Tả, nếu......!Nếu mẹ và ba con ly hôn, con sẽ ở với ai?"

Lục Kinh Tả dừng lại, anh ngẩng đầu, trong mắt trước sau vẫn bình tĩnh, "Ai con cũng sẽ không theo."

"Kinh Tả."

"Tháng tám năm nay con sẽ vào đại học."

Sau khi Lục Kinh Tả nói xong, Trịnh Tú Vận sửng sốt một chút, bà chỉ ngơ ngác nhìn anh, nhất thời cũng không biết nên nói cái gì.

"Được rồi, con phải qua cửa, mẹ trở về đi, lúc lái xe chậm một chút." Lục Kinh Tả cầm vali, nói tiếng tạm biệt với Trịnh Tú Vận liền bước qua cửa an ninh đầu không quay lại.

Trịnh Tú Vận nhìn thân ảnh cao gầy thẳng tắp kia biến mất trong đám người, đột nhiên có chút hoảng hốt, lúc bà đi anh chỉ là một đứa nhỏ mười tuổi, hiện tại đã là một thiếu niên lớp mười hai.

Bà đột nhiên duỗi tay che lại vị trí ngực, bởi vì nơi đó lúc này hoàn toàn trống rỗng, làm bà khó chịu có chút muốn khóc, bà biết chính mình dường như đã mất đi một vật vô cùng quan trọng, dùng cái gì cũng không thể bù đắp.

Lục Kinh Tả sau khi qua cửa an ninh, kỳ thật anh xuyên qua đám người quay đầu lại nhìn thoáng qua, Trịnh Tú Vận còn đứng ở nơi đó, chỉ là biểu cảm có chút trống rỗng, trong lòng anh dâng lên một cảm giác ê ẩm.

Lúc anh mười tuổi ba mẹ tách ra anh cũng đã biết.

Khi còn nhỏ, có lẽ anh còn có thể cố gắng một chút, nhưng càng lớn anh tựa hồ càng lý trí, loại chuyện này cũng không phải chỉ dựa vào việc anh nỗ lực sẽ có tác dụng, anh cũng không có oán hận cái gì, chỉ là sẽ có chút mất mát mà thôi.

Lúc mọi người cùng nhau đi ra ngoài chơi đến khuya, mỗi người đều sẽ nhận được điện thoại trong nhà, chỉ có một mình anh không có sẽ có chút mất mát.

Người khác tan học về nhà, trong nhà trên bàn đều đặt đồ ăn nóng hổi ba mẹ vừa làm xong, mà nghênh đón anh chỉ có mảnh tối tăm sẽ có một chút mất mát.

Kỳ thật một loại thói quen thật sự rất dễ dàng dưỡng thành, chỉ cần ngày qua ngày năm này sang năm nọ liền có thể, tỷ như chờ đợi buồn chán như vậy.

Lời của tác giả: Hôm nay con rể có chút đáng thương, sau này chúng ta phải thương hắn nhiều một chút.