Phong Có Thơ Tình

Chương 8: 8 99

Edit: Phương Thiên Vũ

Buổi chiều sau khi thi xong, mọi người quét tước vệ sinh lớp xong liền trực tiếp tan học.

Lúc hai người về đến nhà, còn chưa có vào cửa Tống Kiểu Kiểu đã ngửi thấy mùi thơm của canh xương từ khe cửa truyền ra, cô ra sức hít hít mũi, nói với Lục Kinh Tả: "Cậu ngửi được mùi thơm không?"

Lục Kinh Tả cánh mũi giật giật, "Ân, ngửi được."

Tống Kiểu Kiểu tiến lên một bước, duỗi tay ấn chuông cửa, kêu: "Mẹ, con đã trở về rồi."

Đang kêu, Tống Kiểu Kiểu nghe tiếng chìa khóa va chạm, cô xoay người, nhìn thấy anh đang xoay chìa khóa thì hỏi, "Cậu làm gì?"

"Mở cửa, tôi cất cặp trước."

Tống Kiểu Kiểu một phen giữ chặt anh, "Cất cái gì nha, gần như vậy, tới lui như vậy làm gì?"

Rất mau bên trong ẩn ẩn truyền đến tiếng bước chân, Tống Khánh Quốc mở cửa ra, hỏi: "Đã trở về?"

"Chú."

"Ba."

"Nhanh vào đi, lập tức có thể ăn cơm." Bởi vì có Lục Kinh Tả nên vẻ mặt Tống Khánh Quốc phá lệ ôn hoà.

"Hôm nay bắt đầu thế nào? Khó không?"

Mấy đề hình quen thuộc nên Tống Kiểu Kiểu đều làm được, bởi vậy khi Tống Khánh Quốc hỏi cô trả lời đặc biệt nắm chắc, "Không khó."

Tống Khánh Quốc nhướng mày, "Nhìn con có vẻ rất nắm chắc?"

"Ba, ba không biết đâu, quả thật mấy đề Lục Kinh Tả chọn, cậu ấy tổng kết cho con đều xuất hiện trong đề thi." Nói cái này Tống Kiểu Kiểu không khỏi mặt mày hớn hở lên.

Tống Khánh Quốc thấy bộ dáng cô sinh động, cười nói: "Cho nên mới nói để con chăm chỉ học cùng Kinh Tả."

"Con đã biết, ba."

"Được rồi, hai con đi rửa tay lại đây ăn cơm, canh hẳn đã xong rồi, ba đi bưng ra."

"Ai."

Tống Kiểu Kiểu cùng Lục Kinh Tả rửa tay trong nhà vệ sinh, vừa rửa cô vừa nói: "Ba tôi vừa rồi giống như rất cao hứng phải không?"

"Ân, cậu chỉ cần chăm chỉ học tập, chú sẽ rất cao hứng."

"Lời này cậu nói đúng thật."

*****

Văn phòng.

Các giáo viên từng người đang chấm bài kiểm tra tháng này, đương nhiên lúc chấm bài thi biểu tình trên mặt mỗi giáo viên đều là muôn màu muôn vẻ, có người mặt mày phấn khởi, có người cau mày.

Trần Thục lúc này đang chấm môn toán học của ông, bài thi ông đang sửa chính là của Tống Kiểu Kiểu.

Liếc mắt quét từ trên xuống, mày ông càng thêm giãn ra, bài thi này ông chấm cực kỳ thông thuận.

Sau khi chấm xong tính toán từng phần, bài thi 160 điểm thế nhưng cô thi được 135 điểm, so với thành tích thi trước kia của cô quả thực chính là tiến bộ vượt bậc.

Ngồi ở đối diện ông là chủ nhiệm lớp ba Trương Hoa Kiều hỏi: "Như thế nào? Đang chấm bài thi của Lục Kinh Tả nên tâm tình tốt như vậy?"

"Không phải, là tiểu nha đầu Tống Kiểu Kiểu lớp một chúng tôi."

"Tống Kiểu Kiểu a, tôi biết tiểu nha đầu này, chênh lệch các môn của con bé không phải rất nghiêm trọng sao? Nhìn bộ dáng này của ông, xem ra là thi không tồi?"

"Con bé thi được 135 điểm."

"135?" Trương Hoa Kiều có chút kinh ngạc, "Tôi nhớ rõ con bé thi tháng lần trước vừa mới đủ đạt tiêu chuẩn."

"Đúng vậy, tiểu nha đầu này gần đây rất chăm chỉ, thời gian nghỉ ngơi đều có thể nhìn thấy con bé ôm "3 năm" làm, tôi một chút đến hỏi các giáo viên khác xem con bé thi thế nào?"

Lúc giữa trưa Trần Thục ôm bài thi toán bước vào phòng học, phòng học đang cãi cọ ồn ào nháy mắt an tĩnh lại.

Ông đem bài thi đặt ở trên bàn, nói: "Thành tích các môn của các em tôi đã biết rõ, top 3 ban toán học của chúng ta vẫn không có biến động, bất quá hôm nay tôi không nói cái này, hôm nay tôi đến khen ngợi một người."

Lúc Trần Thục nói đến khen ngợi, phía dưới các bạn học đều ngồi ngay ngắn, bao gồm Tống Kiểu Kiểu.

Trần Thục cười một chút, nói: "Tôi hôm nay muốn khen ngợi bạn học này, lần thi toán này cô ấy thi được 135 điêm, so với trước kia cao hơn 30 điểm, vị bạn học mà tôi nói chính là Tống Kiểu Kiểu."

Tống Kiểu Kiểu đột nhiên vừa nghe đến tên của mình, lập tức có chút không thể tin được, theo bản năng cô nhìn về phía Lục Kinh Tả, Lục Kinh Tả hướng cô gật gật đầu, "Thật lợi hại."

"Bạn học Tống Kiểu Kiểu không chỉ phát huy không tồi trong lần thi toán này, mà cả các môn khác tôi cũng xem qua, đều thi không tồi, vô cùng tiến bộ, mọi người vỗ tay khen ngợi bạn học Kiểu Kiểu nào."

Tiếng vỗ tay vang lên, Tống Kiểu Kiểu cảm thấy có chút hơi xấu hổ, mặt tựa hồ cũng có chút đỏ.

"Kiểu Kiểu, phải giữ vững, tiếp tục nỗ lực."

Tống Kiểu Kiểu nhanh chóng nói: "Em đã biết, thưa thầy!"

Ngày hôm sau trường học liền dán bảng xếp hạng sau cuộc thi tháng lên, mấy người cùng nhau đi xem.

Từ Cám lôi kéo Tống Kiểu Kiểu chen vào, cô ấy nhìn từ trên xuống dưới, đột nhiên mở to hai mắt nhìn, "Kiểu Kiểu! Kiểu Kiểu! Cậu! 99!!!"

Tống Kiểu Kiểu tức khắc liền ngốc, "Bao nhiêu? Cậu nói bao nhiêu?"

"99! 99!!"

Tống Kiểu Kiểu cũng tự mình nhìn qua, quả nhiên ở số 99 thấy được tên của mình, cô quay đầu lại nhìn Lục Kinh Tả, nhưng người quá nhiều cô căn bản nhìn không tới anh, vì thế cô nhanh chóng chen ra ngoài.

Lục Kinh Tả đứng ở nơi đó, mặt mang ý cười.

Tống Kiểu Kiểu lập tức kích động nhào qua, một đầu chui vào trong lòng anh, "Cậu có nghe hay không? Tôi đứng thứ 99 đấy? 99!!"

Lục Kinh Tả duỗi tay xoa nhẹ đỉnh đầu của cô, hơi cúi đầu nhỏ giọng nói: "Nghe được, bất quá ở chỗ này rất nhiều người, cậu nếu không buông ra sẽ bị người thấy đấy?"

Tống Kiểu Kiểu ngẩng đầu lên có chút không hiểu rõ, qua vài giây cô mới phản ứng lại, nhanh chóng thả tay đang ôm eo anh ra, nhưng cô vẫn kích động như cũ, "Lần này thứ tự của tôi tiến bộ 11 bậc, vậy cậu đáp ứng mua cho tôi......"

"Đã biết, về nhà liền cho cậu."

"Về nhà? Cậu đã mua?"

"Ân."

Tống Kiểu Kiểu chớp chớp mắt, trong mắt như đựng đầy ngân hà rực rỡ lung linh, "Tả ca, cậu thật tốt, tôi thích cậu nhất."

*****

Bởi vì cuộc thi đấu toán học, Trần Thục cùng với chủ nhiệm lớp hai Chu Tuệ Mẫn mỗi ngày sau khi kết thúc tiết học cuối cùng đều sẽ thay phiên phụ đạo thêm cho bọn họ một tiếng, mà phòng học vốn bốn người nhưng đến cuối cùng lại có thêm hai cái đuôi nhỏ.

Kỷ Vị mang tai nghe chơi game cùng với Tống Kiểu Kiểu ôm "Đêm trắng".

Trần Thục mắt nhìn thời gian trên tường, đã không sai biệt lắm, vì thế ông nói với bọn họ: "Hôm nay là ngày tập huấn cuối cùng, ngày mai thi đấu phải cố lên."

Trần Thục ra phòng học từ cửa sau, lúc đi qua chỗ Tống Kiểu Kiểu ngồi thì duỗi tay sờ đầu cô, ôn hòa nói, "Ít xem sách ngoài giờ học một chút, phải chăm chỉ nỗ lực."

Tống Kiểu Kiểu có chút thụ sủng nhược kinh, đôi mắt nai con nhanh chóng chớp mấy cái.

Kỷ Vị cũng hiếm thấy từ máy chơi game ngẩng đầu lên, Trần Thục thấy vậy thì nói: "Em cũng vậy, không bao lâu nữa là phải thi đại học, bớt chơi trò chơi đi."

"Thầy, thầy yên tâm đi, em chơi game khẳng định sẽ không ảnh hưởng thành tích."

Trần Thục cũng biết đứa nhỏ này rất nghiện mạng, nhưng cho dù cậu ấy đem trò chơi đánh đến trời đen kịt thì thành tích một chút cũng không có hạ xuống, tại điểm này ông thật đúng là không có gì để nói.

Ông cười cười, "Được rồi, các em về nhà chậm một chút, chú ý an toàn, sau khi về đến nhà nhắn tin cho tôi."

"Tuân mệnh!"

Trần Thục bị chọc cười, lúc này mới tâm tình tốt rời đi.

Tống Kiểu Kiểu đem "Đêm trắng" nhét vào cặp, đi về hướng bọn Lục Kinh Tả, "Được chưa?"

Lục Kinh Tả đang kéo khóa cặp, ngón tay thon dài nắm quai nhẹ nhàng nhấc lên, "Được rồi."

Năm người đeo cặp cùng ra khỏi ra phòng, sân trường gần 7 giờ không có ai, gió đêm hơi lạnh thổi tan nóng bức ban ngày.

Tống Kiểu Kiểu nhàm chán dẫm lên bóng của mình, Kỷ Vị thấy lại nhịn không được chọc cô, "Tống Kiểu Kiểu, cậu lớn như vậy, ấu trĩ hay không?"

Tống Kiểu Kiểu trừng cậu ta một cái, "Cậu quản tôi?"

"Tống Kiểu Kiểu, cậu có......"

"Kỷ Vị, cậu ít nói hai câu đi." Triệu Thanh Nghiên cắt ngang lời cậu ta.

Kỷ Vị: "......"

Lục Kinh Tả duỗi tay đem Tống Kiểu Kiểu kéo đến bên cạnh mình, dịu dàng nói: "Tiếp tục dẫm, không cần phản ứng cậu ta."

Kỷ Vị nghe xong, còn có cái gì không rõ sao?

Khi nói chuyện, mọi người đã ra tới cổng trường, liếc mắt một cái liền thấy được chiếc xe hơi màu trắng ngừng ở nơi đó, Quyền Gia Lệ nói với bọn họ: "Ba mình tới đón mình, ngày mai gặp, tạm biệt."

"Tạm biệt."

Quyền Gia Lệ đi vài bước đột nhiên ngừng lại, cô quay đầu nhìn về phía bốn người đã đi xa.

"Lệ Lệ, về nhà, đang nhìn cái gì đấy?" Một thanh âm của nam nhân trung niên vang lên.

Quyền Gia Lệ lập tức chạy chậm về phía ông, "Không nhìn gì ạì."

Lúc đi qua bến xe, Quyền Gia Lệ thấy được bọn người Lục Kinh Tả đứng ở nơi đó, bọn họ cũng không biết đang nói chuyện gì, trên mặt đều mang theo tươi cười, cô có chút hơi hâm mộ, vì thế nói: "Ba, kỳ thật sau này ba có thể không cần lại đây đón con."

Ba Quyền nghe xong, lập tức lắc đầu, "Như vậy sao được? Đã trễ thế này, ba cùng mẹ con đều không yên tâm."

"Con lại không phải con nít."

Ba Quyền cười nói: "Ở trong mắt ba mẹ, con vĩnh viễn đều là con nít."

Đợi mấy phút thì xe buýt tới, mấy người cùng lên xe, trên xe không có ghế trống nên chỉ có thể đứng, Lục Kinh Tả bọn họ vóc dáng cao, vì thế liền đem tay vịn phía dưới nhường cho Tống Kiểu Kiểu.

Tống Kiểu Kiểu ngẩng đầu nhìn bọn họ dễ như trở bàn tay liền cầm tay vịn, có chút hâm mộ nói: "Nếu tôi cũng có thể cao như các cậu thì tốt rồi."

Rõ ràng khi còn nhỏ, ba người bọn họ đều không có cao như cô, nhưng từ sau khi lên cấp hai, vóc dáng ba người liền bắt đầu cao lên, hiện tại bất quá mới cấp ba mà ba người họ đều đã cao hơn 1m8, còn cô chỉ mãi ở 1m6, chiều cao mơ ước của cô chính là 1m7, tưởng tượng đến bộ dáng 1m7 đi trên đường thật là phong cách.

Kỷ Vị thoáng cái vui vẻ, "Cậu một đứa con gái cao như vậy làm cái gì, chọc trời a?"

"Cậu cũng không tính là lùn." Triệu Thanh Nghiên cũng cười một cái, cậu rất khó tưởng tượng nếu cô theo chân bọn họ cao như vậy sẽ là dạng gì.

Lục Kinh Tả cúi đầu nhìn về phía cô, ánh mắt thâm thúy lại ôn nhu, "Chiều cao này rất tốt.".