Phong Vân Hệ Thống

Chương 2: Không

"Ai ui ! Đầu tôi"

Trong căn phòng cổ trang nhỏ, một thiếu niên xoa xoa đầu, từ trên giường ngồi dậy, khi nhìn đến cảnh vật xung quanh thì trên khuôn mặt trẻ tuổi tuấn lãng từ mê mang bắt đầu chuyển thành hoang mang, cùng với đó là một mớ cảm xúc hỗn độn từ trong lòng dâng lên nhưng phần lớn là cảm xúc tiêu cực, sợ hãi khi không biến mình đang và sắp đối mặt với cái gì .

" Mình đang ở đâu ??"

"Bị bắt cóc sao ??"

.....

Sau một hồi lo sợ, Dương Tấn bình tĩnh nhớ lại những chuyện lúc trước khi ngất đi

"Kì lạ mình nhớ lúc đó đang mở app lên    thì bị "ngất", tại sao tỉnh dậy lại ở một nơi như này ?? "

Đánh giá xung quanh Tấn tấm tắc lấy làm kì lạ khi nhìn cách bố trí căn phòng, vật dụng trong phòng. Căn phòng này mang đậm chất cổ trang mà hắn hay xem trên mấy phim truyền hình Trung Quốc,đơn giản mà lại hết sức hài hoà ,làm người ta thoải mái dễ chịu, tuy nhiên trong lòng hắn lại không phải như vậy. Tấn vô cùng nghi hoặc, nỗi bất an vừa lắng xuống không lâu lại ngo ngoe muốn trỗi dậy.

"Không phải  bị bắt cóc sang Trung Quốc chứ. M* nó cái này cũng quá kịch tính đi, ai lại chơi ác vậy ??"

"Kẹt ...."

Cửa phòng không một chút dấu hiệu bị đẩy ra, Tấn giật mình quay đầu lại ,đập vào mắt là hình ảnh một thiếu nữ. Chỉ trong ngắn ngủi nhưng hắn lại thất thần,  trong đầu  chỉ còn lại hình ảnh của thiếu nữ trước mặt. tất cả suy nghĩ như bị đình trệ chỉ còn lại một chữ quẩn quanh  "ĐẸP".

Hắn thề "đời này" hắn chưa bao giờ thấy một người nào đẹp như thế. Thiếu nữ cao khoảng 1m65 nhìn qua khoảng 18 tuổi gương mặt trái xoan thanh tú. ngũ quan tinh xảo toát lên vẻ ngây thơ trong sáng. Đôi mắt trong vắt to tròn ngập nước lại thanh tịnh làm người ta có cảm giác thoải mái, tâm hồn như được gột rửa khi nhìn vào. Làn da trắng trẻo với mái tóc xoã thân hình cân đối thêm một ít sợ béo,bớt một ít lại lo gầy, kết hợp với bộ hán phục khiến thiếu nữ càng thêm xinh đẹp thoát tục. Nếu để dùng từ ngữ để hình dung thì với vốn từ hạn hẹp của Dương Tấn có lẽ hai chữ "Tiên nữ " Mới có thể miêu tả hết được chứ "Đẹp" thôi là không đủ.

Đang trong trạng thái thất thần Dương Tấn bị thiếu nữ một lời kéo trở lại hiện thực .

"Thiếu..gia .Ngài.. tỉnh rồi"

Giọng nói thiếu nữ lắp bắp nhưng Dương Tấn vẫn nghe được trong đó sự kích động vui mừng. trong đầu hắn lại xẹt qua một tia không hiểu .

"Thiếu gia, mình tại sao lại thành thiếu gia rồi. Với lại đây là giọng nước nào nghe lạ vậy ..."

Lại một lần nữa vô số nghi hoặc hiện lên trong đầu Dương Tấn. Lúc trước xem phim kiếm hiệp mấy từ như "thiếu gia" tiếng Trung hắn vẫn nhớ rõ ràng không phải phát âm như vậy. Mà bây giờ lại nghe có người gọi hắn với thứ ngôn ngữ lạ hoắc khiến lòng hắn không khỏi tò mò. Mà lại càng lạ hơn khi hắn nghe hiểu được thứ ngôn ngữ này cùng một dạng nghe tiếng mẹ đẻ - Tiếng Việt.

Không đợi Dương Tấn phản ứng, thiếu nữ lại cuống cuồng chạy đi vừa đi vừa gọi " Phu nhân ,Thiếu gia tỉnh rồi ...Thiếu gia tỉnh rồi...."

Dương Tấn vội vàng ra khỏi cửa ngó theo bóng hồng, trong đầu những nghi hoặc vẫn không ngừng nảy sinh. Đã thấy thiếu nữ chạy vào một căn phòng gần đó. Một lát sau đi ra, phía sau là một người thiếu phụ xinh đẹp không kém gì thiếu nữ kia có lẽ chỉ khác là trên khuôn mặt mang mấy phần thành thục, thêm vào đó là đôi mắt hơi thâm quầng.

Thiếu phụ đi đến trước mặt Dương Tấn, kích động cầm chặt lấy tay hắn miệng nói "Tấn nhi, ngươi tỉnh rồi, Mẫu thân rất lo lắng cho ngươi, cha ngươi trên trời có linh thiêng phù hộ ngươi tai qua nạn khỏi ..." .Có lẽ vì kích động quá, trên dung nhan xinh đẹp của người thiếu phụ không kìm được nhưng giọt nước mắt chảy xuống. Thấy cảnh này Tấn trong lòng cảm động, nhớ tới mẹ mình nhưng cũng không biết làm thế nào.

"Kì quái, tại sao người phụ nữ này lại gọi mình là con bả ?? "

Dương Tấn không biết làm gì ngây người ở đó cho thiếu phụ cầm tay hắn, ôm lấy hắn. Cái ôm từ một người phụ nữ "xa lạ" ập đến, điều kì lạ là Tấn không cảm thấy gì ngoài tình cảm của một người mẹ giành cho con, trong lòng cũng không có bất kì tạp niệm gì lẳng lặng cảm nhận giây phút ấm áp này.

Một lúc sau, có lẽ đã bình tĩnh lại tâm tình, thiếu phụ mới buông ra hắn đôi mắt trìu mến nhìn hắn nói

" Ngươi mới hôn mê tỉnh dậy khẳng định là rất đói, để mẹ đi nấu chút thức ăn bồi bổ ngươi."

Nói xong lại quay đầu nhìn về phía thiếu nữ

"Phượng nhi, mau dìu thiếu gia về phòng nghỉ ngơi ".

Thiếu nữ lanh lẹ lập tức gật đầu " Vâng, phu nhân".

Đợi thiếu phụ đi rồi lại quay sang Dương Tấn cười nói " Để ta dìu thiếu gia về phòng , ngài mới hôn mê tỉnh dậy khẳng định rất mệt ".

Dương Tấn nhìn xem thanh thuần thiếu nữ trước mắt hơi không tự nhiên nói

"Phượng nhi đúng không, ta gọi ngươi Tiểu Phượng đi ,dìu thì không cần rồi, ta vẫn đi được. Nhưng có một số chuyện ta muốn hỏi ngươi. Đi, trước tiên vào phòng ngồi"

Không đợi thiếu nữ phản ứng Dương Tấn lập tức quay về phòng, thiếu nữ thấy vậy mang theo gương mặt mê mang không hiểu vội vã chay theo.

Sau đó, lấy cớ vì hôn mê lâu nên trí nhớ không ổn định Dương Tấn dò hỏi Tiểu Phượng mấy chuyện hắn vẫn thắc mắc từ lúc tỉnh đến giờ. Sau một hồi trò chuyện hắn hoảng hốt phát hiện

" Cmn mình hình như xuyên không rồi ".