Phu Nhân, Phó Gia Ngạo Kiều Hôm Nay Không Giả Bệnh

Chương 18: Em Không Cần Chờ Tôi

Anh thấy trong nhà ăn còn lưu một ánh đèn mỏng manh, chỉ thấy cô như cũ ăn mặc một kiện tạp dề nằm ghé vào phía trên cái bàn, anh lặng yên mà đi tới bên người cô.

Nhìn kỹ cô, suy nghĩ anh bay xa, rõ ràng cái đồ ngốc này một chút cũng không biết nấu cơm, rõ ràng chính là một cái đại tiểu thư vô ưu vô lo.

Lại ủy khuất cầu toàn đi làm mấy việc của người hầu, cô giờ phút này là diễn trò, hay là xuất phát từ thiệt tình?

Anh cũng càng ngày càng không rõ, rốt cuộc đâu mới là bộ mặt chân chính của cô đây?

Đang lúc anh hoảng thần, đột nhiên trên gương mặt cô lộ ra một nụ cười ngọt ngào, đồng thời thấp giọng nỉ non ngữ điệu còn chưa tỉnh táo lắm.

"Ông xã, em hôm nay làm mì trứng đó, hi! "( Nữ9 đã xác định mối quan hệ hôn nhân với N9 rồi nên mình đổi cách sưng hô là Tôi - em và Anh - em nhé)

Tuy rằng thanh âm cô nghe thực nhẹ thực hàm hồ, nhưng là Phó Cẩn Tập vẫn là nghe đi vào, anh suy nghĩ, nha đầu này không phải đến bây giờ còn chưa có ăn cơm chiều đi.

Rất kỳ quái chính là, anh giờ phút này theo bản năng mà đi vào phòng bếp, ánh mắt lại nhìn thấy đống nguyên liệu nấu ăn nằm phía trước, chuẩn bị quá nhiều đi, còn có thùng rác chứa đầy sản phẩm thất bại.

Anh lắc đầu nhẹ vài cái, liền ở trong phòng bếp bận rộn một hồi lâu, theo sau, anh bưng một chén mì trứng một lần nữa đi đến nhà ăn.

Anh giờ phút này vẫn chưa đánh thức cô ngủ say, chỉ là đem chén mì này đặt ở trước mắt cô.

Nhưng mà cô từ ngủ mơ trong ngửi thấy được mùi hương rất ngon miệng, bất giác ngửi nhiều thêm nữa, nháy mắt bụng đói kêu vang dạ dày rỗng liền hoàn toàn bị đánh thức.

Cô bỗng mở hai mắt ra, lông mi hơi run rẩy, tầm mắt từ mơ hồ dần dần trở nên rõ ràng.

Chớp mắt một cái, lọt vào trong tầm mắt chính là chén mì trứng trước mắt này vẫn còm tỏa ra hơi nóng, cùng gương mặt anh tuấn nghiêm nghị hơi nghiêng của anh.

Hãy đọc tại trang chính trên Wattpad @banhgaocay2001

Chỉ thấy Phó Cẩn Tập đang ngồi ở bên người cô, rũ mắt nhìn màn hình di động, anh mặt nghiêng nhìn di động ánh sáng nhạt từ màn hình chiếu tới cả khuôn mặt của anh, cả người đều tản ra ánh sáng mị hoặc.

Lương Dĩ Chanh ánh mắt dại ra nhìn chằm chằm anh hai giây, theo sau, cô nâng đầu lên thử muốn ngồi thẳng.

Đột nhiên, cánh tay của cô lại cảm giác được một trận chua xót, nguyên lai là ghé vào bàn nằm lâu quá, cánh tay cô có điểm không nghe theo sai khiến.

Cô vươn một cái tay khác, nhẹ nhàng nhéo cánh tay chính mình, một bên thấp giọng hỏi ra tiếng:

"Phó tiên sinh, đây là anh làm cho em sao?"

Nghe vậy, Phó Cẩn Tập quay đầu nhìn về phía cô, chỉ thấy phía trên sườn mặt cô bị đầu ép tới nổi nổi lên một vùng đỏ bừng.

Cũng không biết cô ghé vào nơi này đợi anh bao nhiêu lâu, cô giờ phút này bộ dạng thực sự làm cho người nhìn đau lòng không thôi, trầm mặc vài giây lúc sau anh mới chậm rãi mở miệng:

"Kỳ thật em không cần chờ tôi.

"

Nói xong lời này anh đem chén mì trước mắt hướng cô bên cạnh mà đẩy tới, lại nói:

"Thật ngốc, chính em không biết làm cơm chiều, chẳng lẽ cũng không biết mua cơm hộp sao?"

Nghe vậy, Lương Dĩ Chanh chỉ là hướng anh nở một nụ cười tươi hơi xấu hổ, cười đáp:

"Vừa rồi cũng không biết sao lại thế này, em cứ nhiên ngủ mất, còn anh thì sao, cơm chiều ăn chưa?"

Giọng nói vừa dứt, cô liền cầm lấy đôi đũa vùi đầu ăn mì sợi, nhưng là cô mới vừa ăn một ngụm, liền cảm giác được cái hương vị này cùng kiếp trước người hầu làm giống nhau như đúc.

Thực sự mà nói, là Phó Cẩn Tập lúc ấy che giấu thật kỹ, kỳ thật rất nhiều thời điểm đều là anh chủ động nấu cơm cho cô ăn.

Nhưng mà anh là sợ cô lo lắng, mới nói dối là người hầu làm, cái hương vị này cô sẽ không quên, thật tình khiến người ta hoài niệm.

Một bên Phó Cẩn Tập nhìn động tác của cô trong nháy mắt ngừng lại, anh theo bản năng hướng cô mà hỏi:

"Như thế nào? Không thể ăn?"