Phu Nhân, Phó Gia Ngạo Kiều Hôm Nay Không Giả Bệnh

Chương 19: Một Chén Mì Mà Thôi

Nghe vậy, Lương Dĩ Chanh liền dùng sức ăn, một bên hàm hàm hồ hồ mà nói: "Không có, ăn rất ngon, cảm ơn anh.

"

"Vậy thì, ăn xong tự mình thu thập, về sau không nên chờ tôi nữa.

"

Tiếng nói vừa dứt, anh liền đứng lên, cảm xúc anh không có chút nào dao động, cứ như vậy rời khỏi nhà ăn.

Theo sau, anh lên lầu, chỉ là đứng ở lầu hai thoáng ngó cô, liếc mắt nhìn một cái, lại thấp giọng xuy một tiếng:

"Lại thấy thế nào đều cảm thấy thực ngốc, một chén mì mà thôi, đến nỗi như vậy liền thỏa mãn sao.

"

Đơi anh đi vào phòng ngủ, lúc sau, dưới lầu Lương Dĩ Chanh chỉ nghe thấy một đạo thanh âm đóng cửa.

Cô ngước mắt nhìn thoáng qua, theo sau liền lập tức thu hồi tầm mắt của chính mình.

Cô nhìn ngôi nhà trống trải lạnh lẽo, nội tâm lại nổi lên một tia ưu thương.

Cô suy nghĩ, khi nào mới có thể khôi phục lại khung cảnh vui vẻ thanh bình như kiếp trước đây, khi nào anh mới có thể đối với cô động tâm, chẳng sợ chỉ là một chút.

Cứ như vậy, cô lòng mang theo loại tâm tình ưu sầu này, thu thập tốt chén đũa, cũng lên lầu về tới phòng của chính mình.

Một đêm này, hai phòng ngủ, hai trái tim đều không bình tĩnh mà tăng tốc đập nhanh.

Anh như cũ bực bội bất an, sau khi tắm rửa xong, nằm ở trên giường chuyển người lật ngưòi xoay trở lại, xác thật đây là lần đầu tiên có người ở nhà đợi anh về nhà.

Từ trước, thậm chí từ nhỏ đến lớn, chưa bao giờ có, cái gọi là thân tình anh cũng chưa bao giờ được trãi qua.

Vẫn luôn thói quen một mình anh, trong lòng vị trí trống trải kia, dường như bị bóng dáng cô từng chút một mà ăn mòn.

Mà trong một phòng khác, Lương Dĩ Chanh lại một lần nữa mở ra sổ nhật ký,  ghi lại một hàng.

【Ngày 1 tháng 12, hôm nay ông xã chủ động nấu mì sợi cho mình, phi thường ăn ngon! 】

—Hãy đọc tại trang chính trên Wattpad @banhgaocay2001

Buổi sáng ngày hôm sau, Lương Dĩ Chanh bởi vì hôm nay phải về trường học, cô sáng sớm liền bắt đầu thu thập cặp sách chính mình.

Hôm nay cô cũng không có chờ Phó Cẩn Tập xuống lầu, chỉ là đi xuống lầu trước anh một lúc, pha cho anh một ly cà phê mà anh thích uống.

Cứ như vậy, cô để lại một tờ giấy note  dán lên bàn rồi một mình một người ra cửa.

Cô cũng không có vào gara lấy bất luận một chiếc xe gì, mà là chính mình ở bên đường cái gọi một chiếc xe taxi để đi.

Buổi sáng con đường cũng mười phần rộn ràng, rõ ràng lộ trình chỉ cần có 15 phút, mà giờ tốn tận tới 40 phút, cô mới đến nơi.

Xuống xe sau, nàng đứng ở cửa Thanh Đại, xốc mắt nhìn ngôi trường đã xa cách 5 năm.

Kiếp trước trong 5 năm, cô trước sau đều sống ở trong bóng tối, hôm nay trở về vườn trường, nhìn trước mắt một con đường đầy cây cối, đều cảm thấy dị thường ấm áp.

Vào sáng sớm mùa đông, không khí ngập tràn bên trong sương mù, đột nhiên một trận gió lạnh phất quá, Lương Dĩ Chanh hơi thu người lại vào trong áo khoác, nháy mắt cảm giác được một tia co rúm.

Đúng lúc này, cả trai lẫn gái đi ra đi vào, trong tay đều cầm một đóa hoa hồng, theo sau từng người lại hướng tới cô mà đi tới, đồng thời nhiệt tình mà chào hỏi.

"Học tỷ, buổi sáng tốt lành.

"

"Học tỷ, ngươi hôm nay trang điểm rất đẹp đâu.

"

"Học tỷ, hôm nay cũng muốn vui vẻ nga.

"

"Cố lên.

"

"! !.

"

Nhưng mà Lương Dĩ Chanh đối với bọn họ nhiệt tình như vậy trong chớp mắt mà hoảng hốt, tuy nói ngày thường cũng sẽ có người hướng cô chào hỏi, tặng quà.

Nhưng là chưa thấy qua mỗi người đều tặng hoa hồng, hôm nay chẳng lẽ là ngày gì tốt lành sao.

Giờ này khắc này, cô hơi có chút xấu hổ dùng một nụ cười nhàn nhạt mỉm cười đáp lại bọn họ.

Đột nhiên đúng lúc này, một chiếc màu đỏ Ferrari LaFerrari liền lập tức ngừng ở bên người cô, bên trong cô gái mang một bộ kính râm màu đen, khom người xuống xe.

.