Phu Thê Vốn Là Chim Cùng Rừng

Chương 27: Thất bại

Editor: Masha

Trương quả phụ bị sức lực lớn của Lý Lê Hoa làm mất mặt, đùa giỡn Triệu Thủy Sinh không thành, trong lòng nghẹn một bụng tức giận, chuyện không có chỗ tốt nàng ta sẽ không làm, cho nên lười nói kết quả mình tra xét được cho Hà Thúy Cô.

Trong lòng nàng ta hiểu rõ, lúc ấy đã cung khai ra Hà Thúy Cô ở trước mặt hai vợ chồng Triệu Thủy Sinh, nếu Hà Thúy Cô còn đi tới cửa tìm hai vợ chồng bọn họ tính sổ, như vậy hai vợ chồng tuyệt đối sẽ biết là nàng ta đã nói gì đó với Hà Thúy Cô.

Trương quả phụ cũng không muốn bị Lý Lê Hoa đánh một trận.

Cho nên Hà Thúy Cô cũng không nhận được tin tức của Trương quả phụ trong một đoạn thời gian thật dài, trong lòng như bị lửa đốt.

Hôm nay, ả không nhịn được trộm đi tìm Trương quả phụ, không hỏi rõ tình huống sao ả ta có thể lấy được tiền, ai cũng sẽ không chê tiền nha.

Nhưng xui xẻo khi ả đến tìm Trương quả phụ lại bị Triệu Xuân Hoa nhìn thấy, sau đó Triệu Xuân Hoa cãi nhau to với Hà Thúy Cô một trận.

Chị dâu em chồng hai kẻ ngươi mắng ta, ta mắng ngươi, thật náo nhiệt.

Không chỉ có đánh thức Trương quả phụ đang nghỉ ngơi trong phòng, còn kéo hàng xóm láng giềng chạy tới xem.

Triệu Xuân Hoa cảm thấy Hà Thúy Cô là khuỷu tay quẹo ra ngoài, biết rõ Trương quả phụ và ả có xích mích, lại còn chủ động tới tìm Trương quả phụ, đây là không để em chồng là ả vào mắt.

Mà Hà Thúy Cô sao có thể để Triệu Xuân Hoa đắc ý, cũng trả lời lại một cách mỉa mai, ả và Triệu Xuân Hoa là thân thích, cùng Trương quả phụ cũng là thân thích, thế nào, bởi vì Triệu Xuân Hoa mà ả không được gặp thân thích khác à? Triệu Xuân Hoa cũng quá đề cao bản thân rồi.

Hai người ngươi tới ta đi, thật hỗn loạn.

Trương quả phụ lại trực tiếp cầm một cây chổi đuổi đánh cả hai người, bảo bọn họ muốn đánh nhau muốn cãi nhau thì đi chỗ khác, đừng ở trước cửa nhà nhà nàng ta làm cản trở.

Hà Thúy Cô và Triệu Xuân Hoa đều hận đối phương đến ngứa răng, hơn nữa đồng loạt đi Triệu Gia Trang, tìm đám người Triệu bà tử phân xử.

Hà Thúy Cô chột dạ, bởi vì ả đi tìm Trương quả phụ xác thật là gạt mọi người, nay bị Triệu Xuân Hoa nói ra, khẳng định ả không có trái ngọt ăn.

Lão Triệu và Triệu bà tử nhìn chị dâu em chồng náo loạn, sau đó một đám lớn người vây xem thật tức muốn hộc máu, đặc biệt là lão Triệu, lão rất sĩ diện. Nhưng một đoạn thời gian gần đây, mặt mũi Triệu gia nhà hắn đều bị dẫm xuống dưới lòng bàn chân.

Hai người kia đều đang nói bản thân đúng, đối phương là vô cớ gây rối. Lão Triệu nghe xong, quát: “Đều cút cho ta! Đồ mất mặt đáng xấu hổ!”

Lúc này Hà Thúy Cô và Triệu Xuân Hoa mới không dám tranh cãi nữa, bởi vì hai ả biết lão Triệu lần này thật sự tức giận. Lại náo loạn tiếp, hậu quả hai ả không thể gánh vác nổi.

Triệu bà tử cũng không dám đi chỉ trích Hà Thúy Cô.

Bởi vì bà ta nghe được con dâu cả trộm tìm gặp Trương quả phụ. Quả thực là to gan lớn mật! Nhưng lão Triệu tức giận, làm bạn già bao nhiêu năm, bà ta biết lúc này, không thể tiếp tục náo loạn.

Chờ về sau tìm cơ hội lại nói với Hà Thúy Cô.

Mà Triệu Kim Sinh bởi vì đi lao dịch, không ở nhà, cho nên Hà Thúy Cô mới có thể nhảy nhót như vậy.

“Một đứa hai đứa đều muốn lên trời!” Lão Triệu nói.

Trước kia cũng không có làm ầm ĩ như vậy, từ khi hai vợ chồng lão nhị dọn ra đi, lão Triệu cứ cảm thấy náo loạn cứ tiếp theo nhau tới?

Hóa ra lúc hai vợ chồng Triệu Thủy Sinh còn ở nhà, chịu thương chịu khó, cho nên không gây ra chuyện ầm ĩ gì.

Nhưng sau khi hai vợ chồng Triệu Thủy Sinh dọn ra, đối tượng phát tiết duy nhất của Triệu bà tử là con dâu Hà Thúy Cô, Hà Thúy Cô cũng không phải loại tính tình nhường nhịn, cho nên gà bay chó sủa là điều rất hiển nhiên.

Hơn nữa Triệu Xuân Hoa cũng không phải người biết đểm dừng, từ mùng một đầu năm đã bắt đầu gây chuyện, thật là làm lão Triệu cảm thấy rất không thoải mái.

Quả nhiên là ngày đầu năm có chuyện không may mắn thì quanh năm suốt tháng đều xui xẻo sao?

Triệu gia bên này gà bay chó sủa, không ảnh hưởng chút nào đến Lý Lê Hoa và Triệu Thủy Sinh sinh hoạt.

Ngoại trừ tiếp tục nỗ lực kiếm tiền, Triệu Thủy Sinh càng chăm chỉ hơn nữa. Tuy rằng không đi làm chưởng quầy cho, nhưng đọc sách ở thư phô, ông chủ Hoàng cũng không keo kiệt.

Mùa xuân tới rồi, người mua sách càng nhiều, ông chủ Hoàng kiếm lời tốt, càng thêm vui vẻ, cho Triệu Thủy Sinh miễn phí đọc sách, cũng chẳng tốn kém gì.

Triệu Thủy Sinh trước kia là thiên tử, còn từng khảo thí nhóm tiến sĩ Đại Hạ, đề mục thi đình đều là hắn ra, cho nên đối với việc khảo tú tài, hắn xem qua thư tịch và các đề mục khảo thí của Chu triều bao năm qua, trong lòng nắm chắc lớn hơn nữa.

Đương nhiên, vẫn phải xem kết quả khảo thí cuối cùng của cha Lê Hoa.

Khảo tú tài dễ hơn khảo tiến sĩ khảo rất nhiều, đề mục cũng đơn giản.

Nhưng đối với cha Lê Hoa mà nói, khảo tú tài viện thí là một hàng rào lớn, nhiều năm như vậy cũng không lướt qua được.

Viện thí phải đi tỉnh thành khảo, tiêu phí rất nhiều tiền.

Lần này cha Lê Hoa vẫn chắp vá lung tung để kiếm đủ tiền, mới đi tới tỉnh thành.

Kỳ thật người giống lão, đã một đống tuổi còn đi khảo thí, cũng không phải ít.

“Tính toán thử thì một tú tài đi khảo cần ít nhất mấy chục lượng bạc.” Lý Lê Hoa tính thử.

Huyện thí là ở huyện thành, phải dừng chân ở đó, giá cả khách điếm nhất định sẽ tăng không ít. Càng không cần phải nói viện thí ở tỉnh thành, đều cần phải tiêu tiền.

Khó trách rất nhiều người đọc sách càng đọc sách càng không có tiền, rất nhiều người phải nhờ sức lực của cả nhà mới chỉ có thể nuôi người đọc sách, tốn kém quá mức.

Vì thế mà người đọc sách không nhiều lắm, gia đình người bình thường thật sự không nuôi nổi.

Bà chủ tú phô Lưu Đại tỷ tiếp một cái thêu phẩm, là phu nhân tri huyện muốn tặng cho phu nhân tri phủ làm hạ lễ. Yêu cầu làm một bộ bình phong mẫu đơn phú quý.

Thêu phẩm này thật sự rất lớn, tám tấm bình phong, thành một bộ phú quý mẫu đơn đồ to lớn.

“Lần trước muội thêu bộ Nam Cực Tiên Ông, phu nhân tri huyện rất thích, cho nên lại tìm ta lần nữa, bảo ta giúp đỡ làm bộ thêu phẩm bình phong này thật tốt. Lý gia muội tử, muội nhất định phải giúp giúp ta. Chúng ta chỉ làm buôn bán nhỏ, không được quan trên che chở thì việc làm ăn cũng không xong. Ta thật vất vả mới liên hệ được với thái thái tri huyện, muội nhất định phải giúp ta.”

Bà chủ tú phô liên hệ với ma ma quản sự tâm phúc của phu nhân tri huyện, mới có thể giới thiệu thêu phẩm mẫu, đương nhiên, trung gian phải bỏ tiền để có quan hệ, chính là thả con săn sắt bắt con cá rô.

Bà chủ tú phô cho phu nhân tri huyện một số bạc nhỏ, sau đó là có thể kiếm tiền càng nhiều hơn, còn có thể nương nhờ thanh danh phu nhân tri huyện, cớ gì không làm?

Lần này bởi vì tặng lễ cho phu nhân tri phủ, thái thái phu nhân là muốn bỏ công sức. Đồ bình thường nàng ta chướng mắt, cho nên làm tám bức bình phong.

Lý Lê Hoa nói: “Làm tám bức bình phong một lần, ít nhất cần phải tốn nửa năm công sức, thời gian hơi quá dài.”

Nửa năm công sức, những việc khác đều không làm được.

Bà chủ tú phô Lưu Đại tỷ vội nói: “Muội yên tâm, ta đưa muội tiền đặt cọc trước, sẽ không chậm trễ.”

Lý Lê Hoa nói: “Không phải vấn đề tiền, ta là nghĩ, vạn nhất ta thêu không tốt, lại yêu cầu nửa năm công phu, vậy không phải hỏng chuyện của tỷ? Lỡ như phu nhân tri huyện không thích,”

“Cái này không thành vấn đề, lúc trước muội thêu Nam Cực Tiên Ông phu nhân tri huyện rất thích, đó là lời khẳng định đối với nữ hồng của muội. Bằng không cũng sẽ không lại tìm tới cửa.”

Lý Lê Hoa nghĩ nghĩ, làm kiện thêu phẩm lớn kiếm tiền cũng nhiều, hơn nữa tập trung tinh lực chỉ làm một chuyện, cũng có thể giảm không ít sức lực.

“Không biết hoa văn ở đâu?” Lý Lê Hoa hỏi.

Nàng và Triệu Thủy Sinh đều có thể vẽ tranh mẫu đơn phú quý, nhưng vì hai người có đôi khi còn phải gỉa vờ, rốt cuộc một thôn phu và một thôn phụ lại có thể họa ra mẫu đơn đồ tuyệt đẹp, vậy tuyệt đối là kỳ quái.

Dĩ vãng Lý Lê Hoa lấy thêu phẩm, đều là có hoa văn, chiếu theo thêu là được, miễn đi rất nhiều phiền toái.

“Nói như vậy, muội đáp ứng rồi?” Bà chủ tú phô cao hứng dị thường, lần này thêu phẩm làm xong, bà sẽ có hai trăm lượng bạc vào tay.

“Ta cũng nói thật với muội, lần này ta có thể kiếm được hai trăm lượng bạc, chúng ta chia đôi đi.” Rốt cuộc, bà chỉ là giật dây bắc cầu, chân chính tốn công sức chính là Lý Lê Hoa.

Lần trước thêu phẩm Nam Cực Tiên Ông, bà kiếm lời hơn phân nửa, lần này vẫn không cần tham như vậy.

Một trăm lượng bạc? Đối với Lý Lê Hoa đang cần tiền mà nói, xác thật không phải số lượng nhỏ.

Đương nhiên, bà chủ tú phô trực tiếp kiếm lời một nửa tiền, Lý Lê Hoa cũng sẽ không nói gì, rốt cuộc, nếu không có bà, việc làm ăn này cũng không đến tay nàng.

Trong lòng  nàng cũng rõ ràng, bà chủ tú phô không dám lừa gạt nàng, bởi vì tay nghề thêu thùa của nàng là tốt nhất trong toàn bộ huyện, Lý Lê Hoa vẫn rất tự tin, trước kia trong nhà tốn một số tiền lớn mời tú nương cũng không phải phung phí.

Nữ tử khuê các, có một tay nữ hồng tinh xảo, cũng làm người khác xưng tụng, làm danh môn khuê tú, tay nghề kim chỉ của nàng lúc ấy cũng coi như là số một số hai.

Tuy rằng tay của Lý Lê Hoa nguyên chủ không tính là mềm mại, hơi thô ráp một chút nhưng cũng rất khéo léo.

Lý Lê Hoa nói: “Đã như vậy, Lưu Đại tỷ, tỷ xem thế này được không, ta dùng một nửa tiền mua lại sân viện này, còn lại năm mươi lượng, chờ ta làm xong lại nói, thế nào?”

Như vậy về sau cũng không cần vì tiền thuê phát sầu, trực tiếp mua cũng coi như là gia sản.

Trở về Triệu Gia Trang xây nhà một lần nữa, vẫn là thôi đi, Những người Triệu gia đó, chỉ có thể rời xa, ở gần mỗi ngày sẽ không được sống yên ổn kia.

Đương nhiên, chuyện mua sân viện này, nàng cũng sẽ không nói với người Triệu gia, không cần phải chọc thêm phiền toái.

Lưu Đại tỷ tất nhiên là nguyện ý, chủ nhân ngôi nhà không ở chỗ này, bảo bà lo chuyện bán nhà. Như vậy hiện giờ bà sẽ không cần lấy ra lấy ra năm mươi lượng bạc đưa cho Lý Lê Hoa, chuyện này thật tốt.

Chờ chủ nhân ngôi nhà trở về, đến lúc đó bà đưa bạc cho người ta là được, cũng phải một đoạn thời gian nữa. Đỡ tốn năm mươi lượng bạc trong khoảng thời gian này, bà sao có thể từ chối?

“Cũng được, như vậy, ta lấy khế nhà đến đây, muội bảo người nhà trực tiếp đi nha môn sang tên là được. Có cần nói một tiếng với đương gia nhà muội hay không?” Bà chủ tú phô hỏi.

“Chờ chàng trở về, ta sẽ nói với chàng.” Cuối cùng cũng có ngôi nhà cho riêng mình.